Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh
Cho dù Nghiên Ca rất tò mò, nhưng chuyện người khác không muốn nói cô cũng không thể gặng hỏi được.
Từ tận đáy lòng, cô cảm thấy vô cùng chán ghét Hoàng An Kỳ.
Hoàng An Kỳ nghe thấy tiếng động, xoay người nhìn Nghiên Ca, khoé môi khẽ nhếch lên vẻ đắc ý: “Nghiên Ca, nhớ kỹ lời tôi vừa nói nhé.”
Cô ta đạp giày cao gót rời đi như một con chim khổng tước đầy kiêu ngạo khiến người ta nảy sinh cảm giác chán ghét. Tâm trạng tốt đẹp của Nghiên Ca và Yến Thất đã bị Hoàng An Kỳ phá hỏng, hai người im lặng một hồi lâu.
Sau khi tan làm, Nghiên Ca không lái xe đi nên bảo Yến Thất gọi taxi về nhà.
Suốt cả buổi chiều, hai người gần như không nói chuyện với nhau câu nào.
Ai cũng mang một bầu tâm sự riêng, suy nghĩ như lạc vào cõi thần tiên.
Trên xe taxi, Nghiên Ca quay đầu nhìn Yến Thất. Lúc này, mái tóc ngắn gọn gàng của cô ấy nhẹ nhàng dán trên gò má, đôi lông mày tinh tế đượm nỗi cô đơn, dáng vẻ hiên ngang ngày thường cũng em gọn lại. Lúc này, cô ấy như đứa trẻ không tìm được đường về nhà, yếu đuối làm người khác rủ lòng thương xót.
Nghiên Ca nắm tay Yến Thất, bấy giờ mới phát hiện ra ngón tay cô ấy rất lạnh: “Yến Thất, em vẫn ổn chứ?”
Yến Thất thoáng giật mình, liếc mắt nhìn sang, nắm chặt tay Nghiên Ca, miệng nở nụ cười: “Em ổn mà!”
Dáng vẻ giá và kiên cường ấy khiến Nghiên Ca hơi đau lòng. Lần đầu tiên gặp cô ấy mà cô cứ ngỡ như đã quen biết từ lâu, cô vốn tưởng rằng cô ấy là một người ngây thơ chính trực, nhưng không ngờ cô ấy cũng là người lụy tình như vậy.
Nghiên Ca hiểu cảm giác ấy nên không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nắm tay cô ấy, im lặng ở bên.
“Nghiên Ca, em không muốn về nhà.” Nghiên Ca không nghĩ ngợi nhiều: “Em muốn đi đâu? Chị đi cùng em.”
Dù chính cô cũng đang cảm thấy vô cùng rối bời, nhưng so với những lời Hoàng An Kỳ nói, lúc này tâm trạng của Yến Thất vẫn quan trọng hơn.
“Chúng ta đi uống rượu đi.” Nghiên Ca gật đầu: “Được.”
Hai người vô cùng ăn ý, vợ chưa cưới là cái quái gì, tình duyên lận đận cũng dẹp hết, làm sao để giải sầu, chỉ có thể là rượu! Tính cách Yến Thất rất phóng khoáng, lập tức nói một địa chỉ cho tài xế, lập tức quyết định đến quán bar cùng Nghiên Ca.
Cici Club nằm trong quán bar Bình Dao ở cuối đường.
Bên ngoài được trang trí bằng đèn nhấp nháy đủ loại màu sắc cùng với biển hiệu vô cùng hào nhoáng, nhưng không gian lại rất yên tĩnh thanh nhã, không hề giống những hộp đêm ồn ào ầm ĩ.
Yến Thất kéo Nghiên Ca đến phòng VIP. Hai người đẩy cửa vào, sàn nhà trong phòng được trải thảm thủ công, bàn rượu, quầy bar, thứ gì cần có đều có cả.
Tiếng đàn piano chậm rãi vang lên trong khung cảnh độc đáo và bầu không khí lịch sự tao nhã. “Cho tôi một chai Royal Salute năm, cho cô ấy một ly cocktail đi.”
Yến Thất ngồi trên ghế sofa, đôi chân thon dài thẳng tắp thu gọn dưới bàn.
Người phục vụ cười khó hiểu: “Cô Yến, rượu lần trước cô cất ở đây, cô có muốn cùng lấy lên đây không?” “Lấy, lấy hết lên. Thêm hai đĩa trái cây hay khoai tây chiên gì đó cũng được.” Nhìn dáng vẻ hào phóng như sếp lớn của Yến Thất, Nghiên Ca chỉ muốn bật cười.
Người phục vụ đi rồi, Nghiên Ca đứng cạnh bàn trà, nhìn Yến Thất ngồi đó tự giận mình thì lắc đầu bật cười: “Không phải nói cùng uống uống rượu à? Sao chỉ gọi cho chị một ly cocktail vậy?”
“Không phải chị bị dị ứng cồn sao? Đừng cố thể hiện! Nhìn em uống là được rồi.”
Nghiên Ca không vui nhíu mày: “Vậy không được, muốn uống thì phải cùng uống chứ.”
Tại sao Yến Thất biết chuyện cô bị dị ứng cồn, Nghiên Ca không định hỏi nhiều.
Không cần nghĩ cũng biết là Lục Lăng Nghiệp nói cho cô ấy biết.
Cô cũng không nghi ngờ năng lực của anh. Chuyện anh muốn biết thì chẳng có gì có thể qua được mắt anh.
Vô tình nghĩ đến anh khiến Nghiên Ca không khỏi đau lòng.
Suốt cả một buổi chiều không thấy bóng dáng anh đâu, chẳng lẽ thật sự đi bàn chuyện lễ đính hôn với Hoàng An Kỳ rồi sao?
Nghiên Ca lắc đầu cố gắng ép bản thân không nên nghĩ đến chuyện này nữa.
Tốc độ làm việc của người phục vụ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đưa rượu và đồ ăn đến.
Yến Thất vô cùng thành thạo mở chai Royal Salute ra, sau đó dốc thắng chai rượu tu ừng ực trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Nghiên Ca.
Dọa chết cô rồi!
Yến Thất uống như vậy, có lẽ tửu lượng của cô ấy rất cao nhỉ? Nghiên Ca nhìn bảy tám chai rượu trên bàn, hơn nửa số rượu đều là Yến Thất cất ở đây.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi quyết định cầm ly cocktail lên uống một hơi cạn sạch. Hai người phụ nữ, tư thế ngửa đầu uống rượu vô cùng phóng khoáng, nhưng nhanh chóng biến thành một cảnh tượng kinh hoàng khác.
Lúc này, mới chỉ nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà Nghiên Ca đã vô lực ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo được ánh đèn mờ ảo chiều lên trông hơi mơ hồ.
Đôi mắt to tròn long lanh nước của cô như nhuốm sương mù, cúi đầu nhìn Yến Thất nhào vào lòng cô khóc thảm thiết, còn cô muốn khóc lại không thể khóc được.
Thật ra, Nghiên Ca nghĩ rằng Yến Thất chắc chắn uống được rượu, nhưng không ngờ cô ấy vừa uống được một phút đã biến thành người khác, ôm eo cô bắt đầu nói sáng.
Nghiên Ca rốt cuộc đã hiểu vì sao lúc trước người phục vụ lại nở nụ cười kỳ lạ như vậy rồi.
Cô cảm thấy người phục vụ kia nhất định đã thấy dáng vẻ say xỉn sau khi uống rượu này của Yến Thất rồi.
“Tiểu Thất, đừng khóc nữa.”
Nghiên Ca cố gắng chịu đựng cơn say, dùng lời lẽ nhẹ nhàng an ủi cô ấy.
Nào ngờ Yến Thất vừa nghe xong, đột nhiên ngồi thẳng dậy, bàn tay nhỏ bé đập mạnh lên bàn, hét lớn: “Ai nói em khóc? Con mẹ nó hu hu… còn lâu em mới khóc nhé! Tại sao em phải khóc vì cái tên Lãnh Mục Dương ngu ngốc đó chứ?”
Nghiên Ca: “…”
Hối hận quá! Yến Thất quệt tay áo lên lau nước mắt, loạng choạng đứng dậy mở cửa hét to: “Phục vụ cho hai người phục vụ đến đây.”
Nghiên Ca sợ đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
Nghiên Ca chạy đến kéo Yến Thất lại, bịt miệng cố kéo vào trong phòng.
“Tiểu Thất, cô đừng làm loạn nữa.”
Yến Thất kéo tay Nghiên Ca xuống, đưa tay khoác lên vai cô hệt như đàn ông: “Nghiên Ca, em không hề làm loạn. Chị nói đi, chị có uống cùng em không đây!”
Trước nét mặt nghiêm túc như vậy của Yến Thất, Nghiên Ca vừa định mở miệng thì Yến Thất đã vỗ vai cô: “Được rồi Nghiên Ca, em biết ngay là chị mới là bạn tâm giao của em mà!”
Nghiên Ca: “…”
Cô còn chưa kịp nói gì mà?
Thoáng cái, hai chàng trai mặc áo sơ mi hoa đã đi vào, Nghiên Ca thấy vậy thì vô cùng luống cuống. Cô bảo vệ Yến Thất ở phía sau, đứng nhìn họ: “Cô ấy uống say rồi, ban nãy nói linh tinh thôi. Hai người ra ngoài trước đi.”
Hai chàng trai kia không cao lắm nhưng vẻ ngoài đầu trắng trẻo đáng yêu, hơi có cảm giác ngây thơ trong sáng.
Hai người họ nhìn nhau, sau đó tiếp tục tiến tới, giọng nói mềm nhẹ: “Chị gái không cần lo lắng quả đầu. Yến Tử là khách quen của bọn em rồi.”
Nghiên Ca: “…”
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?