Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh
Nghiên Ca không định hỏi nhiều, nhìn dáng vẻ say khướt không biết trời đất gì nữa của Yến Thất, cô thở dài một tiếng: “Bình thường Tiểu Thất vẫn hay đến đây sao?”
Nhược Bạch gật đầu: “Mỗi tháng Yên Tử đều đến đây vài ngày.”
“Mọi người quen biết nhau từ lúc nào vậy?”
Nhược Bạch và Nhược Lãng vô tình chạm mắt, bật cười nhìn nhau: “Bọn em quen chị Yến Tử hơn hai năm rồi.”
Nghiên Ca chậc lưỡi, hóa ra đã lâu như vậy rồi.
Cô nhận thấy hai chàng trai này không hề có ý đồ xấu, dù trong hoàn cảnh phức tạp như vậy nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo.
Sau đó, Nghiên Ca nói chuyện trên trời dưới đất với Nhược Bạch và Nhược Lãng, bởi vậy lại không nhịn được uống thêm mấy chén nữa.
Thêm một giờ đồng hồ nữa trôi qua, Nghiên Ca và Yến Thất đều đã uống quá nhiều rồi. “Nào, Tiểu Bạch, uống cạn ly này rồi vẫn còn ba ly nữa.” Nghiên Ca tiến lại gần bàn trà, cầm nửa ly Royal Salute lên, ngửa đầu uống cạn.
Cô đã từng tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ uống say đến như vậy.
Cho dù lần trước có uống rượu xã giao với Tiêu Kỳ thì chí ít Nghiên Ca vẫn giữ lại một chút lý trí.
Nhưng bây giờ vì tấm tự dồn nén quá nhiều, hơn nữa gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, lại có Yến Thất ở bên cạnh nên cô mới quyết định uống đến mức buông thả như thế này. Như vậy thì hay rồi! Cô uống nhiều như vậy nhưng tửu lượng không cao hơn Yến Thất là bao nhiêu.
Hay dường như cô cố ý muốn buông thả một lần. “Chị Nghiên, đừng uống nữa. Chị uống nhiều quá rồi!” Nhược Bạch muốn cướp ly rượu trên tay cô, thì lại bị Nghiên Ca nhanh tay tránh được. Cô cầm bình rượu trên tay, rót đến nửa ly: “Nâng chén tiêu sầu. Nào, cạn!”
Yến Thất ở bên kia đã tỉnh rượu phần nào, ngồi trên sofa xoa xoa gáy, nhìn Nghiên Ca thoải mái buông thả. Nghiên Ca mím chặt đôi môi nhỏ nhắn, thỉnh thoảng cúi xuống nhấp thêm ngụm rượu.
Hai cô gái, mỗi người mang một tâm sự riêng, càng ngày uống càng nhiều với hai người Nhược Bạch và Nhược Lãng.
Đến khi hai người mơ màng dựa vào ghế sofa ngáy o o thì hai người Nhược Bạch lấy tay lau mồ hôi, khuôn mặt bất đắc dĩ.
“Anh, không ngờ tửu lượng của bạn chị Yến Tử lại có thể như vậy…”
Nhược Bạch bất lực, Nhược Lãng lắc đầu: “Lâu rồi không thấy chị Yến Tử như vậy, có lẽ dạo gần đây lại có chuyện phiền muộn trong lòng.”
“Vậy bây giờ phải làm sao? Dù sao cũng không thể để hai người họ ngủ ở đây được.”
Nhược Lãng suy tư một chút, còn chưa nghĩ ra được cách nào khác thì điện thoại của Nghiên Ca đã vang lên.
Lúc này, trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Nhược Bạch liếc nhìn Nhược Lãng, cẩn thận lấy điện thoại từ trong túi xách của Nghiên Ca. Vừa nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, cậu ta lập tức trở nên hơi kích động: “Anh là chủ Út của chị Nghiên Ca.”
“À, vậy em nhận đi.”
Nhược Bạch không từ chối được, lập tức nhận máy: “A lô.”
Chú Út ở đầu bên kia điện thoại: “…”
Đàn ông?
Một tiếng cạch’ vang lên, chú Út vứt điện thoại lên trên bàn. Nhưng chưa đầy giây sau, anh lại cầm điện thoại lên, nhập một dãy số: “A lô, sao Lục lão đại lại có thời gian…”
“Tìm vị trí hiện tại của Nghiên Ca cho tôi.” Cố Hân Minh ngạc nhiên, cúi đầu xin lỗi người trên bàn ăn rồi bước ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi à?” “Mau lên, trong vòng năm phút nữa phải gửi vị trí chính xác cho tôi.”
Tút, tút, tút.
Điện thoại bị cúp rồi, vẻ mặt Cổ Hân Minh cực kỳ bối rối. Gấp gáp như vậy làm gì? Chẳng lẽ là đi bắt gian à? Trong suy nghĩ của chủ Út, cũng không khác bắt gian là bao!
Trong Cici club, Nhược Bạch không thể giải thích nổi cuộc điện thoại kia: “Anh, đối phương cúp máy rồi.”
“Tinh, tinh.”
Tiếng nhạc vang lên, điện thoại của Yến Thất đặt trên bàn cũng chợt vang lên. Nhược Lãng khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn: “Nam thần lạnh lùng?” Cái tên quỷ quái gì thế này? Cậu ta nghĩ ngợi một lát rồi cũng ấn trả lời: “Xin chào.”
“Ai?”
Nhược Lãng đáp lời: “Ả, xin hỏi anh là ‘Nam thần lạnh lùng sao?”
Đối phương im lặng một giây: “Là tôi.”
Nhược Lãng: “…”
“Cô ấy ở đâu?”
Nhược Lăng nghe ra giọng điệu của đối phương vô cùng sắc bén, không cần nghĩ nhiều, lập tức cho người kia địa chỉ của club.
Đáp lại cậu là tiếng ngắt máy dứt khoát.
Hai anh em Nhược Bạch và Nhược Lãng ngồi trong club không biết phải làm gì. Bọn họ nhìn Yến Thất và Nghiên Ca đang say mèm, cả hai cùng cười khổ: “Anh, em lại thấy đau đầu rồi, hay là chúng ta đi trước đi?”
“Đừng làm loạn nữa. Có chút chuyện như vậy đã chịu không nổi rồi? Vậy sao xứng với những gì chị Yến Tử đã giúp chúng ta?”
Nhược Bạch mím môi, không nói gì nữa.
Hai người ngồi yên lặng chưa đến mười phút thì căn phòng vốn yên tĩnh đột nhiên có tiếng người đạp cửa từ bên ngoài.
Cánh cửa bị đạp tung, đập vào tường phát ra tiếng động rất lớn.
Nhược Bạch run cả người.
Ngoài cửa, nét mặt nhân viên quản lý quầy bar vừa sợ hãi vừa cẩn trọng, anh ta ra hiệu cho họ mau chạy khỏi đây.
Nhược Bạch và Nhược Lãng đứng dậy, ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng đầy nghiêm nghị, trông như thể mang theo một trận cuồng phong phía sau mà cảm thấy ớn lạnh cả người.
Có phải họ đã chọc vào nhân vật tai to mặt lớn nào rồi không?
“Mau đưa họ đi!”
Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp như lưỡi dao khẽ lướt qua người Nhược Bạch và Nhược Lãng. Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của anh, bốn người mặc đồ đen phía sau tiến vào khống chế Nhược Bạch và Nhược Lãng.