Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Lục Lăng Nghiệp lái xe về thẳng biệt thự ở Châteauroux, xe còn chưa dừng hẳn, anh đã vội vàng xuống xe, đi vào
nhà.
Giờ này, Cố Hân Minh vẫn còn nằm ngay , Yến Thất đang ngồi trong phòng khách, ôm điện thoại cười đến
khuôn mặt nhỏ sáng bừng.
Tiếng động rung trời vang lên, cửa chính bỗng nhiên bị Lục Lăng Nghiệp đẩy ra.
Yến Thất sợ đến nỗi suýt nữa đã quẳng luôn điện thoại ra xa.
Cô đứng phắt dậy, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh căng cứng lại, nhận ra anh nom có vẻ khó ở thì vội vàng nhíu
mày: “Lục lão đại, thế nào rồi?”
Lại thất bại rồi à? Yến Thất không dám nói ra lời này.
Nhưng theo phán đoán của cô, nếu Lục lão đại gặp được Nghiên Ca, chắc chắn sắc mặt sẽ không tệ đến vậy!
“Ai bảo năm năm trước anh hung bạo thể làm gì, làm Nghiên Ca người ta đau vậy chứ?” “Gọi Cố Hân Minh dậy,
đưa tin về nước, lập tức điều tra hướng đi của Cổ Nghiên Ca và Lục Thiếu Nhiên cho tôi!”
Yến Thất trợn tròn mắt.
Cô ấy lon ton chạy đến trước mặt Lục Lăng Nghiệp, tắc lưỡi: “Ôi trời ạ, cả nhà họ chạy trốn rồi ạ?” Lục Lăng
Nghiệp lạnh mặt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ âm trầm tàn độc đến đáng sợ: “Tìm!” Anh rít lên một chữ từ kẽ
răng, ánh mắt phức tạp, lửa giận ngút trời.
Yến Thất nhướng mày, nháy mắt trêu tức anh, lát sau mới thong dong lên tầng hai.
Đáng đời lắm!
Ai bảo đồ sói già anh lại giá ngây ngô!
Ai bảo anh đêm qua không đuổi theo!
Ai bảo anh còn ngồi đó mà bình tĩnh vững như núi!
Vợ bỏ chạy rất rồi!
Mất con trai rồi!
Cháu lớn làm phản rồi!
Yến Thất càng nghĩ càng vui, đời này cô chưa từng thấy Lục lão đại có vẻ mặt sợ hãi như vậy, đúng là không uổng
sống một đời. Nếu không nhờ vậy, cô còn tưởng rằng đại ca này đến cả sấm đánh bên tai mà vẻ mặt vẫn lạnh như
băng đẩy.
Yến Thất đẩy cửa bước vào phòng của Cố Hân Minh, đứng cuối giường, cô ấy hào hứng tung chân đạp anh một
cước: “Này, đừng ngủ nữa, cháy nhà rồi!” Cố Hân Minh lạnh nhạt mở mắt ra, mặc dù vẫn còn mơ màng buồn ngủ,
nhưng anh ta vừa dụi dụi đã lấy lại tỉnh táo trong nháy mắt, hỏi lại: “Nhà ai?” “Còn có thể là ai!” Yến Thất bật cười,
bĩu môi đưa mắt ra hiệu dưới nhà, nói.
Cô ấy xoay người ngồi lên giường, nhìn Cố Hân Minh châm chọc: “Nói thật, lần này Nghiên Ca bỏ chạy, trong lòng
em hả hê quá đi mất!”
Cố Hân Minh vừa mặc áo khoác, vừa lạnh lùng liếc nhìn cô: “Đồ hóng chuyện còn không sợ lớn chuyện này!”
“Xi! Nói cứ như anh giống người không bóng chuyện ấy!”
Cố Hân Minh lườm Yến Thất một cái, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, đứng dậy vuốt lại tóc: “Nếu anh là Cố Nghiên
Ca, anh cũng chạy!”
Vừa dứt lời, một làn gió lạnh buốt bỗng thổi tới phòng ngủ!
Lạnh đến thấu xương
Cố Hân Minh cứng đờ người nhìn về phía cửa, vùừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Lục Lăng Nghiệp đang đằng đằng sát khí
nhìn anh ta.
Yến Thất đã sớm thu lại nụ cười trên mặt từ lâu, nét cười trước đó không còn chút dấu vết, cô tỏ vẻ vô cùng lo lắng, thở dài, diễn rất
tròn vai: “Anh Minh, anh không thể nói như vậy được, Lục lão đại cũng có nỗi khổ riêng! Đúng vậy, nỗi khổ riêng cà đó!”
Cố Hân Minh: “…”
“Lươn chúa’ Yến Thất này!