Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Nghiên Ca mất tích!
Chuyện này thật sự quá đáng sợ!
Mới sáng sớm, Yến Thất và Cố Hân Minh đã bị dìm chết dưới ánh mắt lạnh lẽo âm u của Lục Lăng Nghiệp. Họ đã
liên hệ mạng lưới tình báo trong nước rồi, cũng đã làm việc với bộ phận xuất nhập cảnh của Pháp rồi, nhưng vẫn
không thể điều tra được bất kì manh mối gì liên quan tới lộ trình của Nghiên Ca.
Từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Lục Lăng Nghiệp càng lúc càng âm u khó coi.
Bầu không khí nặng nề bao trùm căn biệt thự.
Cố Hân Minh bực bội và mái tóc vốn được chải chuốt kĩ càng của mình đến rồi tung cả lên, ngồi lầm bầm trước
máy tính: “Một người sống sờ sờ ra đó lại có thể bay hơi mất tăm mất tích được sao? Cổ Nghiên Ca, cô được lắm.
Tôi phục cô rồi đó!”
Một ánh mắt sắc như dao phóng đến từ ghế sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, Cố Hân Minh lắc lắc đầu, nói ra điều mình
vẫn nghi ngờ: “Lục lão đại, anh có chắc là Cố Nghiên Ca đã rời khỏi Paris không?”
Lục Lăng Nghiệp rít một hơi thuốc: “Điều tra! Nếu không còn cần đến cậu làm gì!”
Bia đỡ đạn!
Con mẹ nó, anh ta thực sự đã biến thành một cái bia đỡ đạn đúng nghĩa rồi, bị hành hạ không còn một cọng lông!
Yến Thất thờ ơ lạnh nhạt ngồi một bên, gương mặt hững hờ đang tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
Có điều, nét suy tư hiển hiện trong đáy mắt cô mới rõ ràng làm sao!
| Buổi chiều, nắng gắt nhạt dần, không khí của những ngày vừa chởm cuối thu vô cùng dễ chịu, mặc dù hơi khô,
nhưng lại mang theo những làn gió mát rười rượi thấm vào lòng.
Vừa tờ mờ sáng, Simon đã lái xe đưa bà Ophy dạo quanh vài vòng nội thành Paris.
Sau một hồi dạo tháp Eiffel, họ lại đến quảng trường.
Bởi vì Nghiên Ca đi rồi, nên tâm trạng Ophy trở nên vô cùng sa sút.
Ngồi ở trong xe mà không tài nào vui lên được.
Dù sao bà cũng là người nhìn Sơ Bảo lớn lên từ nhỏ, nên bà coi thằng bé chẳng khác gì cháu trai ruột thịt của mình.
Bây giờ họ lại bỏ đi không lời từ biệt, trong lòng bà vô cùng hụt hẫng.
Đến gần giữa trưa, lượng xe chạy trên các tuyến đường nội thành tăng dần, Simon bẻ cua rất nhanh, lái xe vào
trong một con ngõ nhỏ.
Anh ta dừng xe, lên tiếng gọi Ophy.
“Đến đây làm gì thế?”
Ophy đứng trên vỉa hè lát đá xanh trải dài suốt ngõ nhỏ nơi giao lộ, bà buồn bã hỏi một câu.
Simon khẽ cười ra vẻ thần bí, anh ta cầm điện thoại, màn hình sáng lên, lúc này giao diện bỗng xuất hiện một chấm
định vị ở ngõ nhỏ.
Anh ngẩng đầu nhìn camera giám sát bên phải mái hiên trên đỉnh đầu, ngón tay vô tình nhấn vào màn hình điện
thoại, đèn tín hiệu trên camera bỗng nhiên lóe hai lần rồi sáng mãi không nhảy nữa.
Simon hài lòng cười khẽ, sau khi khởi động lại màn hình lần nữa, quả nhiên giao diện đã biến thành trạng thái bất
động, ngay cả hình ảnh xe của anh ta trong đó cũng mất tăm chẳng thấy đầu nữa.
Đối với anh ta, chuyện thay đổi vị trí trên thiết bị giám sát đúng là dễ như trở bàn tay!
Ophy đứng một bên, không hề phát hiện ra hành động khác thường của Simon.
Bà đợi mãi cũng hơi mất kiên nhẫn, vừa định hỏi thử đã bị Simon kéo đi, bước dọc theo lề đường đi sâu vào con ngõ nhỏ.
Đi đến chỗ sâu nhất của con ngõ hẹp, bà bỗng thấy một dãy biệt thự cũ kỹ. Ophy hoang mang đánh giá xung quanh, tất cả mọi thứ
trước mắt đều lạ lẫm.
Dù sao bà cũng hiếm khi đặt chân đến những tòa nhà kiến trúc cũ kĩ sâu trong trung tâm thành phố như thế này.