Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Simon đứng ngoài cửa nhà, đưa tay gõ cửa.
Lát sau, bên trong vang lên tiếng dò hỏi: “Ai đó?”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Ophy ngớ người quay sang nhìn Simon đầy tò mò.
Anh ta nhìn sang Ophy, đáp lại bằng tiếng Pháp: “Mark, là tôi đây!”
Vừa dứt lời, cửa mở ra, Lục Thiếu Nhiên tí từng cười toe nhìn anh ta: “Quay lại nhanh thế à?”
Vừa nhìn thấy Lục Thiếu Nhiên, hàng chân mày vốn đang cau có của Ophy đã lập tức giãn ra. Bà gạt tay Simon ra,
chạy vội vào nhà, sân vườn bên trong được thiết kế vừa rộng rãi lại có định hóng mát lộ thiên khiến hai mắt Ophy
sáng ngời.
“Bà Ophy!”
Giọng nói trong trẻo non nớt của Sơ Bảo lập tức vang lên, hốc mắt Ophy bỗng chốc hoe đỏ.
“Marco, cháu yêu của bà…”
Ophy chạy ngay đến bên Sơ Báo, ra sức ôm chặt cậu bé vào lòng, hôn lấy hôn để. Trong đình hóng gió, Nghiên Ca
ngồi trên ghế mây, cười tủm tỉm liếc nhìn Ophy và Sơ Bảo đang ôm nhau, khóe miệng nở nụ cười.
“Không bị phát hiện chứ?”
Nghiên Ca nhìn Simon đang bước tới, hỏi một câu thăm dò.
Simon lắc lắc điện thoại: “Đương nhiên rồi!”
Nghiên Ca nháy mắt gật đầu, kéo Ophy và Sơ Bảo cùng ngồi trên ghế mây.
“Season, cháu dọa thím sợ chết khiếp, thím còn tưởng rằng mọi người đi đâu biệt tăm biệt tích rồi chứ?”
Ophy ôm chặt Sơ Bảo không buông tay, nửa mừng nửa lo, bà lên tiếng trách Nghiên Ca.
Nghe vậy, Nghiên Ca bất giác nhướng mày: “Sao có thể như vậy được ạ, chúng cháu cũng không nỡ rời xa thím!”
“Season, sao không ở bên trong nhà mà lại chuyển qua đây làm gì? Đây là đâu vậy?”
Ophy nghi ngờ đánh giá ngôi nhà, trông bên ngoài không quả thu hút, nhưng bên trong lại là kiểu nhà vườn xây
theo kiến trúc Pháp xưa, bà cảm thấy vô cùng khó kiểu.
Nghiên Ca quay sang nhìn với Simon, ánh mắt thoáng léo lên tia sáng: “Ophy, thím cứ coi như chúng cháu đang đi
du lịch đi, chỗ này mặc dù nằm trong lòng thành phố nhưng lại tĩnh lặng bình yên đến lạ. Ở Paris chẳng dễ gì tìm
được một nơi thế này đâu.”
Ophy không hiểu được tâm tư của Nghiên Ca, cũng dứt khoát gật gật, không hề hỏi thêm gì nữa.
Lục Thiếu Nhiên ngồi bên cạnh Nghiên Ca, anh ấy bắt tréo chân nhìn chiếc điện thoại trên bàn, sau khi bỏ tọt một
quả nho vào miệng thì hỏi bằng tiếng Trung: “Vợ à, lần này anh đánh cược, bỏ nhà đi trốn cùng em, sau này ngộ
nhỡ xảy ra chuyện gì, em nhớ phải nói đỡ cho anh vài câu đó!”
Nghiên Ca nghiêng đầu liếc xéo anh: “Vừa rồi người kia gọi điện thoại đến, anh trả lời thế nào?”
Lục Thiếu Nhiên ngồi ăn quả nho, trông chẳng có chút hình tượng nào: “Không nhận, treo máy!”
Nghiên Ca: “Tặng anh một like!” Lục Thiếu Nhiên: “..”
Anh ấy hừ lạnh một tiếng, vừa ăn nho vừa thấp thỏm trong lòng.
Với tính tình của chú Út, bị treo điện thoại chắc là bây giờ đang tức điên lên rồi ấy nhi!
Đành chịu thôi!
Ai bảo năm năm trước chú ấy dám làm ra chuyện đó với Nghiên Ca!
Có trời mới biết, lần đầu tiên anh gặp Nghiên Ca ở nước ngoài, lúc ấy trông cô thảm hại biết chừng nào! Cứ coi như không phải do
chú Út, thì chỉ riêng chuyện Nghiên Ca bị ép phải ra nước ngoài, chắc chắn một nửa nguyên nhân là do chú ấy! “Season, làm ơn, hai
người có thể nói tiếng Pháp được không?” Simon ngồi đối diện với cô và Lục Thiếu Nhiên, nghe hai người bọn họ chuyện trò cứ như
là vịt nghe sấm.