Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Yên Thất và Cố Hân Minh lái xe rời đi. Cô ấy tựa vào ghế phụ, đôi chân thon dài cũng rất không có hình tượng gác
lên kính chắn gió phía trước.
Cố Hân Minh lái xe rời khỏi biệt thự. Anh ta liếc cô rồi tặc lưỡi: “Em nói xem, rốt cuộc Lãnh Mục Dương thích điểm
nào ở một người phụ nữ như em vậy?”
“Ai cần anh quan tâm? Cố Hân Minh, anh bị ngứa miệng à? Không nhắc tới anh ta anh sẽ chết ư?”
Cố Hân Minh xấu xa nhưởng đôi mày rậm: “Dù sao đi nữa tình bạn cách mạng của chúng ta cũng bắt đầu từ chỗ
cửa quỷ môn quan. Được rồi, nói cho anh biết, rốt cuộc giữa em và Lãnh Mục Dương đã xảy ra chuyện gì? Không
phải trước đó vẫn rất tốt sao?”
Yến Thất hơi cụp mắt xuống: “Chẳng có chuyện gì cả! Lái xe của anh đi, nói nhảm nhiều thể làm gì!”
Có thể thấy Yến Thất không hề muốn nói bất kỳ chuyện gì có liên quan tới Lãnh Mục Dương.
Cố Hân Minh khẽ thở dài: “Anh thật sự không hiểu nổi phụ nữ các em! Thích thì ở, không thích thì tan. Cần gì ngày
nào cũng phải đa sầu đa cảm như thế!”
“Hừ, anh nói dễ nghe vậy! Anh đã giải quyết xong mèo hoang nhỏ nhà mình chưa? Lại còn không biết xấu hổ nói
em?”.
Cố Hân Minh khẽ nhếch môi mỏng: “Nếu đã là mèo hoang, dĩ nhiên phải từ từ thuần phục rồi. Đâu có dễ dàng giải
quyết như vậy chứ.”
“Em nói cho anh biết, lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển. Anh chớ vội ngông cuồng, nếu không sau này sẽ có
lúc phải hối hận.”
Cố Hân Minh cười nhạt khinh thường: “Không thể nào!”
Tuy anh ta nói như vậy nhưng sự mỉa mai trong mắt Yến Thất vẫn không hề giảm bớt.
Đêm nay, ai trong hai bọn họ cũng không ngờ được, chỉ một câu nói đùa bình thường không lâu sau đó lại ứng
nghiệm, thật sự khiến cho Cố Hân Minh phải nếm trải sự đau đớn đến tận xương tủy. Cho tới thật nhiều năm về
sau, đôi lúc anh ta vẫn lơ đãng nhớ lại cuộc trò chuyện này.
Nếu như lúc đầu anh ta có thể nghe lời cô nói, phải chăng kết quả sẽ không giống như vậy?! Cố Hân Minh lái xe đi
đến phố quán bar. Lúc này đã gần ba rưỡi sáng, người đi đường ở quanh quán bar đã không còn đồng nữa, nhưng
vẫn còn không ít nam nữ đang uống rượu say xỉn gây ồn náo loạn cả
không gian.
Yến Thất xuống xe, chán ghét liếc qua rồi cùng Cố Hân Minh nghênh ngang bước vào một quán bar có treo những
bóng đèn lấp lánh trước cửa.
Cô không xa lạ gì với Paris, nhưng cũng chỉ là tới đây vài lần khi đi làm nhiệm vụ.
Không khí trong quán bar này không hề huyên náo, mà lại bật nhạc du dương êm ái như dòng nước chảy.
Yến Thất và Cố Hân Minh đi đến ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, gọi hai chai bia rồi mang tâm sự của riêng mình nhìn
ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Anh nói xem, lần này chắc Lục lão đại và Nghiên Ca sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa nhỉ?”
Yến Thất nhấp một ngụm bia, nhìn Cố Hân Minh hỏi.
Cố Hân Minh khẽ than thở: “Ai biết được! Em đừng quên còn có một đứa con trai bốn tuổi đang chờ họ nữa!”
Nghe vậy, Yến Thất cau mày, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự lo lắng: “Vậy phải làm sao…”
“Yến… Yến Thất?”
Không ngờ tại quán bar nơi đất khách quê người này, Yến Thất lại nghe được như có ai đó gọi tên mình.
Cô còn chưa kịp dứt lời, cầm cốc bia của mình lên nhìn, nháy mắt đã thấy một người ngồi xe lăn đi đến… là Lãnh
Tiêu Dương!
Biểu cảm trên mặt cô bỗng trở nên cứng đờ, cốc bia đặt đến miệng cũng quên cả uống.
Cố Hân Minh nhíu mày. Gặp được Lãnh Tiêu Dương ở đây, anh ta cũng không khỏi thầm cảm thán trong lòng.
Anh ta đứng dậy, nhìn về phía Lãnh Tiêu Dương, cất lời trêu chọc: “Chà, là ai đây?!” Lãnh Tiêu Dương đảo mắt nhìn Cố Hân Minh,
chợt nở nụ cười xán lạn, hai chiếc răng nanh nom vô cùng đáng yêu: “Anh Minh, thì ra anh cũng ở đây?!” Cố Hân Minh thu lại ánh
mắt quan sát vė mặt cứng đờ của Yến Thất, anh ta lắc đầu bật cười: “Còn không phải đi cùng Lục lão đại đến theo đuổi vợ yêu sao?”
“Vậy… còn Yến Thất thì sao? Em cũng tới đây vì chuyện này ư?” Lãnh Tiêu Dương nhìn Yến Thất, trong đôi mắt sáng như sao trời
của cậu thoảng lóe lên nét ưu tư nào đó, giọng nói cũng trở nên gấp gáp như đang nóng lòng muốn biết chuyện gì.
Yến Thất đặt cốc bia xuống, khẽ thở dài rồi gật đầu: “U.”