Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Lục Thiếu Nhiên ngồi im một lúc, cả người nhức mỏi cổ ngồi thẳng lưng, nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Lăng
Nghiệp: “Chủ, chủ tìm cháu có việc gì?”
“Chuyện của cháu và Quý Thần là thế nào?”
Lục Thiếu Nhiên còn tưởng chú Út sẽ nói chuyện gì khác, không ngờ anh lại hỏi đến chuyện Quý Thần, ánh mắt
Lục Thiếu Nhiên thoáng lóe lên tia sáng: “À thì… chúng cháu không có gì, rất, rất ổn!”
“Chắc không?” Lục Lăng Nghiệp cau mày, giọng điệu lạnh nhạt.
br>Lục Thiếu Nhiên nhếch môi, dưới ánh mắt tinh tường của chú Út, anh ấy hơi thở dài: “Được rồi, được rồi,
cháu nói! Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là khoảng thời gian trước cậu ấy lừa cháu nhận kịch bản của
một đạo diễn. Hơn nữa, còn đi tiếp rượu, nói cái gì mà nhân vật đó chính là tạo ra cho cậu ấy, cậu ấy nhất định phải
diễn! Cháu nhất thời tức giận, chiến tranh lạnh với cậu ấy!”
“Sau đó thì sao?
Đối mặt với chú Út lời ít ý nhiều, Lục Thiếu Nhiên nói: “Không có sau đó nữa! Không phải cháu vừa về nước đã lập
tức bị chú ném vào quân đội sao? Cháu đầu có thời gian đi tìm cậu ấy tỉnh sổ chứ?”
Lúc nói chuyện, giọng điệu của Lục Thiếu Nhiên hơi ấm ức.
Anh ấy liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp, hơi run lên!
“Cháu đã điều tra lý lịch của đạo diễn mời Quý Thần đóng phim không?” Lục Thiếu Nhiên không hiểu nhíu mày
hỏi: “Không ạ, chuyện này thì liên quan gì?”
Lục Lăng Nghiệp nhìn anh ấy, trên mặt hiện lên vẻ ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Anh rút ra một điếu thuốc, hút một hơi, phun ra một ngụm khói mới nói: “Kim Hạo, một đạo diễn hạng ba nổi
danh trong giới, khá nổi tiếng, yêu cầu duy nhất đối với diễn viên chính là dám cởi!”
Dứt lời, anh nhìn vẻ mặt cứng đờ của Lục Thiếu Nhiên, nhếch môi.
Chưa đến một phút sau, Lục Thiếu Nhiên đập bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó! Không ngờ lại là
Kim Hạo!”
“Xem ra, cháu cũng biết!”
“Chủ Út, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải Kim Hạo đã lâu không quay phim sao? Sao gã lại đột nhiên
quay lại, hơn nữa còn tìm đến Quý Thần chứ? Ôi, đầu cậu ấy bị nước vào à, sao lại đồng ý lời mời của Kim Hạo
chứ?”
Lục Lăng Nghiệp hút thuốc, trong làn khói mờ ảo, ánh mắt anh hiện lên tia giễu cợt: “Thân phận của đạo diễn mà
cháu còn không biết rõ, thế mà dám không biết xấu hổ chiến tranh lạnh với Quý Thần? Tự suy nghĩ cho kỹ đi, lấy
thân phận bây giờ của Quý Thần, sau khi đóng phim của Kim Hạo, thanh danh trong giới của cậu ta sẽ biến thành
thế nào hả!”
Lục Thiếu Nhiên siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt.
Mặc dù anh ấy không hay suy nghĩ nhiều, nhưng sau khi được chủ Út nhắc nhở thì vẫn phát hiện ra được có điểm
khác thường trong chuyện này.
“Chú Út, ý của chủ là, có người muốn chỉnh Quý Thần?” “Cháu định thế nào?”
Lục Lăng Nghiệp hỏi lại, Lục Thiếu Nhiên hùng hùng hổ hổ nói: “Đương nhiên là phải ngăn cản rồi! Quý Thần vất vả lắm mới đạt
được danh hiệu ảnh để, nếu bị Kim Hảo hủy mất danh tiếng, thì cháu con mẹ nó phải chơi chết ông ta!”
“Chỉ bằng cháu?”
Câu này khá tổn thương người khác, nhưng trong lòng Lục Thiếu Nhiên lại sáng như gương.
Anh ấy chán nản dựa vào ghế, ánh mắt khẩn cầu nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Chú Út, chú đã tra ra được thì hẳn là chủ sẽ giúp cháu
chứ?”