Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
“Chú Út, chú đã tra ra được thì hẳn là chủ sẽ giúp cháu chứ?”
Lục Thiếu Nhiên không chắc chắn nhìn Lục Lăng Nghiệp, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ ước có thể khóc cho anh
xem!
Ánh mắt chú Út lóe lên tia sáng, hút một hơi thuốc: “Chú có thể giúp cháu!”
“Chủ à, cháu biết mà…” “Nhưng, có một điều kiện!”
Lục Thiếu Nhiên đang định lải nhải ca ngợi, cuối cùng lại bị một câu của chú Út làm nghẹn lại. “Dạ? Điều kiện
gì?”
Sau khi Lục Thiếu Nhiên và Lục Lăng Nghiệp ra khỏi phòng họp, Yến Thanh đúng lúc bể Sơ Bảo ra khỏi kho vũ
khí ở tầng ba.
Vừa nhìn thấy Lục Lăng Nghiệp, anh ta một tay giữ bắp chân Sơ Bảo, một tay vẫy vẫy: “Hi, thật trùng hợp!” Lục
Lăng Nghiệp lạnh lùng híp mắt lại, ánh mắt dừng lại trên món đồ đen sì mà Sơ Bảo đang cầm.
Anh hơi hất cằm: “Từ đâu ra?”
Yến Thanh nhướng mày, cười ha ha: “Con nuôi tôi thích, tôi tặng cho thằng bé!”
“Con nuôi cậu?”
Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng nhìn Yến Thanh, hơi nhíu mày, có chút không vui.
Yến Thanh run run vai, ngửa đầu hỏi: “Sơ Bảo, bố có phải bố nuôi con không?”
Sơ Bảo ngồi trên vai anh ta, cười híp mắt: “Ông trẻ, bố nuôi nói thích con! Chỉ cần con gọi bố nuôi thì sẽ cho con mô
hình này! Hì hì!”
Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp càng sâu thẳm hơn!
Lục Thiếu Nhiên lại thở hổn hển, đi qua trừng mắt với Yến Thanh: “Này, anh chơi xấu!”
Yến Thanh liếc mắt: “Sao lính mới như cậu dám nói chuyện với ông đây như vậy hả? Còn không mau quay về huấn
luyện đi!”
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi! Đừng tưởng có chú cậu ở đây là cậu có thể muốn làm gì thì làm! Đến Sơ Bảo cũng biết chuyện gì
cũng phải có quy củ!”
Lục Thiếu Nhiên: “…” Anh ấy uất ức quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lục Lăng Nghiệp tràn đầy đau khổ!
Sao anh ấy khổ vậy chứ?
Sao ai cũng có thể khinh thường anh ấy như vậy chứ?!
Lục Lăng Nghiệp liếc qua mô hình sáng trong tay Sơ Bảo, nói với Lục Thiếu Nhiên: “Cháu về huấn luyện trước đi,
những chuyện khác để sau hãy nói!”
“Vâng!” Lục Thiếu Nhiên quay đầu bước từng bước một, Sơ Bảo nhìn dáng vẻ quyến luyến không nỡ của anh ấy, cười đáng yêu nói:
“Bố nuôi, hẹn gặp lại!” Lục Lăng Nghiệp ôm Sơ Bảo xuống khỏi vai Yến Thanh, lúc hai người rời khỏi trung tâm chỉ huy, anh còn
lạnh nhạt nói: “Nếu đã nhận con trai rồi thì sau này mấy ngày lễ Tết nhớ tặng quà. Lần sau thấy tôi thì phải gọi chủ!”
Nói xong, Lục Lăng Nghiệp ôm Sơ Bảo ngẩng đầu rời đi, Yến Thanh thì hóa đá tại chỗ!
Đúng là tạo nghiệp đây mà!