Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh
Cố Nghiên Ca bị nhấc lên giống như con gà con, cả người trông đáng thương không thôi. “Chẳng phải muốn cảm ơn tôi sao? Thành ý của em đâu?” Cố Nghiên Ca ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Lăng Nghiệp đang không ngừng lắc lư trước mắt mình. Cho đến khi nghe thấy những lời đen tối đáng xấu hổ ấy của anh, mới không nhịn được chất vấn lại: “Chú nhận được tin nhắn của tôi rồi?” Lục Lăng Nghiệp không nói gì, nhưng rõ ràng là đang thừa nhận. Đã thế, Nghiên Ca lại càng tức giận! “Lục Lăng Nghiệp, chủ là đồ khốn nạn! Bỏ tôi ra, mau lên.” Cô… lại bướng rồi.
Chẳng nghĩ cũng biết kết cục của Nghiên Ca sẽ ra sao…
Cơ thể cô vẫn còn vương hương thơm độc đáo sau khi tắm, sau một hồi giằng co, chiếc áo sơ mi bị vén cao tới tận đùi.
Đôi chân xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện cùng với mùi hương trên cơ thể cô, ở trong không gian mờ ảo này lại càng thêm quyến rũ người khác phạm tội.
“Lục… ưm!”
Lại nữa rồi.
Khuôn miệng nhỏ nhắn của cô cứ ồn ào mãi không dứt, nhưng cuối cùng vẫn bị dập tắt bởi đôi môi đỏ bất ngờ phủ xuống. Lục Lăng Nghiệp ôm chặt lấy eo Cố Nghiên Ca, khóa cô vào lòng không thể động đậy. Cánh môi cô thơm ngọt, mềm mại không nói nên lời.
Dưới thể tấn công của Lục Lăng Nghiệp, toàn thân Cố Nghiên Ca mềm nhũn như bún, chắc chắn không phải cô hoàn toàn không có cảm giác gì với Lục Lăng Nghiệp.
Hồi lâu sau, Lục Lăng Nghiệp mới không nỡ buông Nghiên Ca ra, yết hầu lên xuống gợi cảm, gục trán xuống dựa vào mặt cô tràn đầy lưu luyến.
“Em còn định từ chối sao?”
Anh vươn đầu ngón tay cái nhẹ nhàng miết lên cánh môi của cô, anh có thể cảm nhận được cô đang đáp lại.
Nghe vậy, khuôn mặt Cố Nghiên Ca đỏ bừng, cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng.
“Chú Út, chú… chứ đừng như vậy.”
Đối diện với một Lục Lăng Nghiệp thâm tình như vậy, Nghiên Ca chỉ biết cái giáp đầu hàng.
Nhưng lại có quá nhiều người và chuyện chen giữa hai người họ, Cố Nghiên Ca chỉ có thể ngừng bước không tiến tiếp nữa.
“Đừng thế nào? Hử?”
Lục Lăng Nghiệp rõ ràng là muốn trêu đùa cô, vừa dứt lời đã hôn chặt lên đôi môi cô.
“Chủ…”
Đối mặt với một Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng cao quý bỗng chốc trở thành vô lại như thế, Nghiên Ca vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cô chau mày nhìn Lục Lăng Nghiệp: “Rốt cuộc chú muốn làm gì? Lẽ nào thực sự muốn tôi mất hết danh dự à?” “Mất hết danh dư? Mấy hành động vô lương tâm ấy, nếu như tôi thực sự muốn như vậy thì tối nay cần gì phải tới Hàn Cung?” Lục Lăng Nghiệp hừ lạnh, trong mặt hiện lên ý cười châm biếm. Cố Nghiên Ca cứng họng, liếc nhìn Lục Lăng Nghiệp, cô cố mãi mới thốt ra được hai chữ “Cảm ơn!”
“Thế là xong à?”
“Không thì sao?”
Cố Nghiên Ca trước giờ không biết lúc Lục Lăng Nghiệp bày trò vô lại lại khó hầu hạ đến thế.
Cô không muốn phủ nhận, cô rất bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, nhưng thực ra trong lòng lại thần vui mừng.
Đúng là vận đổi sao dời.
Lúc đầu cô tự cho mình là đúng mà từ chối anh, nên nếm phải quá đắng. Bây giờ anh lại lần nữa xuất hiện lúc người ta chưa kịp chuẩn bị, Cố Nghiên Ca mới hiểu được, thì ra anh đã bước vào trái tim cô rồi.
Chỉ là, cô vẫn cố ngang bướng không muốn thừa nhận, vì cô còn có quá nhiều bí mật không thể nói với anh.
Cố Nghiên Ca không ngừng giằng co trong lòng, cô yên tĩnh quỳ gối bên giường, thất thần suy nghĩ.
Cô không nói gì, Lục Lăng Nghiệp cũng vậy.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng bỗng có một cảm giác không thể hòa được vào nhau. Đôi môi mỏng của Lục Lăng Nghiệp mím lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không gian yên tĩnh chỉ nghe được tiếng ve đôi lúc vang lên ngoài cửa sổ.
“Lần sau muốn nói cảm ơn, em phải nói trước mặt tôi.”
Lục Lăng Nghiệp phá vỡ yên tĩnh, anh không hề thúc ép cô, còn chuyển chủ đề, kéo suy nghĩ của Cố Nghiên Ca trở về. Đôi mắt long lanh như pha lê của cô lóe lên ánh sáng, cô hít sâu một hơi, nuốt hết những lời muốn nói vào lòng, chỉ cúi đầu trả lời: “Ừm, tôi biết rồi.” Có được câu trả lời của cô, khuôn mặt nghiêm nghị của Lục Lăng Nghiệp mới giãn ra một chút.
Anh kéo bàn tay nhỏ của cô, kéo cả người cô vào trong lòng, cắm anh tựa lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hỏi: “Cảm giác từ chối tôi có dễ chịu không?”
Cố Nghiên Ca vô thức đáp lại: “Không dễ chịu!”
“Ừ, ngoan!”
Nghiên Ca sững sờ. Cô bị ẩm đầu rồi mới nói thật như thế.