Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh
“Sau này, em tránh xa Tiêu Kỳ một chút.”
Lục Lăng Nghiệp thấp giọng cảnh báo, Cố Nghiên Ca ngạc nhiên vội vàng ngẩng đầu: “Tối hôm nay không phải là tôi.”
“Tôi biết!” Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp bỗng trở nên lạnh lùng: “Em không cần để ý điều gì hết, thủ đoạn hãm hại vụng về như thể chẳng đáng nhắc tới.”
Cố Nghiên Ca: “…” Thiếu chút nữa cô đã bị cánh phóng viên bắt gian rồi, kết quả lại thành không đáng nhắc tới trước mặt Tổng Giám đốc?
Đây là đàn áp của trí tuệ hay xem thường thân phận?
Nghiên Ca thầm oán trách mấy câu, sau đó lại chớp mắt nói: “Này… tôi có thể hỏi chủ việc này không?”
“Nói đi!”
“Có phải là chú cố ý điều Diệp Lan đi không?” “U?”
“Đó… là vì tôi sao?”
Dứt lời, Lục Lăng Nghiệp lại trầm mặc.
Cố Nghiên Ca chau mày, vặn góc áo, nói: “Này, đang hỏi chủ đấy?”
“Em gọi gì?”
“Ồ, chú Út! Chú Út ơi, xin hỏi có phải chú vì tôi nên mới điều Diệp Lan đi không?”
Cố Nghiên Ca cười tươi như hoa, sau khi quan hệ của hai người đã phá tan tầng băng lạnh, cô cảm thấy rất phấn khởi.
Hơn nữa, cô lại bắt đầu hếch mũi vênh mặt rồi!
Biết làm sao đây…
Nếu Tổng Giám đốc Lục thật sự biết nói mấy lời tình cảm ngọt ngào chết người thì đã không phải là anh. Sau đó, Lục Lăng Nghiệp buông Cố Nghiên Ca ra, ánh mắt lạnh lùng châm biếm nhìn cô nói: “Em tự mình đa tình thể mà không xấu hổ à?”
Nói xong, Tổng Giám đốc Lục quay người bước đi, bóng lưng anh vô cùng ngông nghênh bất cần. Cố Nghiên Ca hiểu ra mới lẩm bẩm: “Lục Lăng Nghiệp, chủ thừa nhận một câu thì sẽ chết à?”
Hét xong, Cố Nghiên Ca ôm chắn ngồi trên giường, khuôn mặt đỏ hồng hào, khóe môi vẫn không giấu được ý cười.
Hóa ra đối mặt với trái tim của mình lại vui đến thế.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lục Lăng Nghiệp đã xuống nhà, xuất hiện trước bàn ăn khiến mọi người trong phòng giật mình nghẹn cơm.
“Chú Ba, chủ về lúc nào đấy?”
Lục Tử Vinh bưng tách cafe, nhìn Lục Lăng Nghiệp đang đi xuống mà quên cả uống. “Tối qua.”
Lục Lăng Nghiệp vẫn tiếc chữ như vàng, anh thay một bộ đồ mặc ở nhà màu nhạt đơn giản, không còn nét đạo mạo uy nghiêm như khi mặc vest nhưng lại có nét cuốn hút khác,
Lê Uyển nhìn thấy Lục Lăng Nghiệp cũng rất ngạc nhiên, vội vàng gọi thêm Trương lấy thêm bát đũa.
“Hừ!”
Lục Lăng Nghiệp vừa ngồi xuống, ông cụ Lục đang ngồi ở vị trí chủ trì đã hừ lạnh.
Lục Tử Vinh khó hiểu hỏi: “Bố à, bổ sao thế ạ?”
“Không sao! Chỉ là ở nhà có thằng con bất hiếu, làm cho ông già như bổ tức nghẹn.”
Nghe vậy, Lục Tử Vinh quay qua nhìn Lê Uyển, sau đó không hẹn mà cùng quay sang nhìn Lục Lăng Nghiệp.
Trong nhà này, ngoài Lục Lăng Nghiệp thì chẳng còn ai có thể làm cho ông cụ Lục tức điên nữa cả.
“Bố, bố đừng nhúng tay vào chuyện của con.”
“Hỗn xược!” Ông cụ Lục vỗ mạnh lên bàn: “Bây giờ anh đủ lông đủ cánh rồi nên không coi ông già này ra gì nữa rồi đúng không? An Kỳ có gì không tốt nào, sao anh cố chấp thể. Anh có biết cô bé đó.”
“Bố, thời đại khác rồi, không còn chuyện con cái phải nghe lệnh bố mẹ nữa.”
“Anh… anh, anh, anh.”
Lục Lăng Nghiệp giữ thái độ quyết không nhượng bộ, làm ông cụ Lục tức tới thiếu chút cầm cả quái trượng lên đập anh. Lục Tử Vinh ngồi bên cạnh vội vàng giải hòa: “Bố à, bố cần gì phải tức giận vì chút chuyện nhỏ ấy. Hơn nữa, chú Ba chắc chắn tự có suy nghĩ của mình, cô bé An Kỳ kia ở tận thành phố B, vốn đã có khoảng cách, bố hãy cho chủ Ba chút thời gian.”
Chẳng ngờ…
Lục Lăng Nghiệp lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Tử Vinh, nói: “Em không sẽ cưới Hoàng An Kỳ đầu, không cần phí sức nữa.”