Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 133-6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta là Vô Tình.” Vô tình cười rộ lên, nhìn thấy người nam tử cao to khí phách bức người đang nóng ruột đlên, không khỏi có một loại khoái cảm: “Ngươi đang đố kị, ngươi nhất định hận sao ta không cho chết rồi.”

Thanh Phong đứng ở đàng xa nhìn bọn họ, Ngân Hiên khóe môi câu ra nụ cười nhạt.

“Nếu ngươi không phải, ta sẽ làm cho ngươi lộ ra nguyên hình.”

Ngân Hiên trầm ổn mở miệng, hắn cũng không tin chính mình không có cách nào bức bách hắn ta lộ ra nguyên hình, nếu như hắn ta dám đả thương nàng, hắn là sẽ không bỏ qua.

Vô tình đang muốn nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy từ nơi xa xa một bóng dáng lặng yên đi tới, không khỏi thoải mái cười, ngước mắt nhìn Ngân Hiên, nhỏ giọng mở miệng: “Ngươi có thể tra ra cái gì?”

Giọng nói kia hoàn toàn khinh thường, đã làm Ngân Hiên phẫn nộ, giận dữ chỉ vào hắn: “Ngươi thật vô sỉ.”

Ai ngờ, vẻ mặt Vô Tình bỗng nhiên biến hoá, trên gương mặt đẹp như tiên lộ ra ý cười ôn hòa, thanh âm dịu dàng như nước vang lên: “Nếu như ta ở tại chỗ này, thực sự ảnh hưởng đến các ngươi, ta sẽ rời đi, ta chẳng qua là bằng hữu của nàng, muốn ở bên cạnh nàng, cũng không có chút nào phá hoại tình cảm của các ngươi.”

Thái độ của hắn ta trước sau không hòa hợp, làm cho Ngân Hiên có chút kinh ngạc, hắn còn chưa hiểu gì, thì Vô Tình đã vươn tay ra kéo tay hắn, mà thân thể hắn ta cứ như vậy thẳng tắp lui ra ngoài, rơi thẳng vào hồ nước phía sau, mặt hồ kết băng đã bắt đầu tan, nên không chịu nổi trọng lượng xe đẩy cùng người ngồi, chỉ nghe một tiếng ùm thật lớn, một cột nước dâng cao lên.

Xa xa, Thanh Phong một thân kinh hoảng, giận mắng.

“Ngươi cũng dám xô công tử xuống sông.”

Mà trên bờ, chỗ Thanh Phong vẫn đứng lúc nãy, bây giờ Thanh Dao đang đứng, trên mặt của nàng hiện lên vẻ khó tin, ánh mắt mở to, nhìn Ngân Hiên với vẻ đau lòng, ánh mắt này làm cho Ngân Hiên nhanh chóng hít thở không thông, nguyên lai nam nhân này âm mưu như thế, hắn ta đã sớm thấy được Dao nhi đến, nên cố ý chọc tức mình, sau đó cải biến một phen động tác, không nghĩ tới một người nam nhân lòng dạ lại ác độc tiểu nhân, hắn ta còn là nam nhân sao?

Mâu quang của Ngân Hiên khinh thường đến cực điểm, bên cạnh Thanh Phong đã lôi kéo vô tình ra khỏi mặt nước, tay kia đẩy xe, nhanh chóng trở về trúc phòng.

Thanh Dao trừng mắt nhìn Ngân Hiên một cái, theo sát bóng dáng kia tiến về phía trước.

Cái gì gõi là đau tận xương cốt, đại khái chính là cảm giác lúc này của hắn, lúc trước khi hắn thương tổn nàng, bây giờ phải trả lại gấp đôi, ông trời từ trước đến nay thực công bình, không phải sao?

Ngân hiên ngửa đầu cười sặc, Tiểu Ngư nhi rất nhanh chạy tới, đau lòng vươn tay ôm lấy đùi của phụ hoàng.

“Phụ hoàng, ngươi đừng khó chịu, ta tin, ngươi nhất định là quá nóng lòng, mới có thể đẩy công tử, có phải hay không?”

Ngân hiên không nói gì, ngay cả Tiểu Ngư nhi đều thấy được vừa màn này, còn ai sẽ tin tưởng nữa, hắn căn bản không hề động tay đẩy tên kia, đây chẳng qua là màn kịch tên kia tự biên tự diễn thôi, nhưng mà còn có người tin tưởng hắn sao?

“Tiểu Ngư nhi, ta không có đẩy hắn.”

Hắn nói xong, giống như một con sói bị, lộ vẻ sầu thảm, lắc mình rời đi, tên thủ hạ rất sợ hắn xảy ra chuyện gì, nên theo sát chủ tử, trong rừng rậm, Băng Tiêu xông ra, chặn lối đi của chủ tử, nặng nề mở miệng.

“Chủ tử, vừa rồi ta thấy được, người nam nhân kia nhất định không phải Vô Tình, hắn nhất định có mục đích gì đó không thể cho ai biết, nguyên soái là một người khôn khéo, sẽ nhanh chóng nhìn ra kẽ hở, ngươi đừng khổ sở?”

“Cút ngay.”

Ngân hiên lạnh trầm lên tiếng, Băng Tiêu rất nhanh tránh ra, không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ đành nhìn chủ tử sải bước rời đi, bất quá hắn vẫn bỏ xuống một câu nói: “Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt nàng.”

“Chủ tử, ngươi đi đâu vậy?”

Băng Tiêu kêu lên, không ai trả lời nàng, chỉ có tiếng nói của nàng vang vọng trong rừng rậm.

Trong Trúc phòng, Thanh Phong đang thay quần áo cho công tử, khí trời lạnh như thế, nếu còn trì hoãn nữa, chỉ sợ sẽ bị lạnh đến sinh bệnh, Thanh Dao đứng ở trước cửa, nóng ruột đi qua đi lại, chuyện hôm nay thực sự là nằm ngoài suy đoán của nàng, theo lý một người lạnh lùng và bình tĩnh như Ngân Hiên sẽ không làm ra chuyện này, nếu như nói hai người đánh nhau, nàng có thể thản nhiên một chút, nhưng đang lúc người khác không hề phòng bị mà đẩy họ một cái, đây là hành vi ấu trĩ, nếu như là người khác nói cho nàng biết, nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng, Ngân Hiên là người làm ta loại sự chuyện này.

Nhưng hôm nay nàng là tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả sao, rốt cuộc vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ là Vô Tình chọc giận hắn?

Thanh Dao đang suy đoán, thì trong gian phòng thanh âm Vô Tình vang lên: “Để cho Thanh Dao vào đi.”

Thanh Phong cung kính lên tiếng trả lời: “Dạ.”

Thanh Dao cũng không đợi Thanh Phong nói chuyện với nàng, liền lắc mình đi vào, trúc trong phòng rất đơn giản, cũng không có món đồ dư thừa nào, ngoại trừ một cái bàn, hai cái ghế, tận cùng bên trong là một cái giường, trên giường có trải thảm hoa lông mềm mại, Vô Tình yên tĩnh nằm ở trên giường, trên người đang đắp một cái mền, sắc mặt có chút tái nhợt, môi có chút tím, tóc ướt sũng, nhưng không có ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của hắn

Lúc này Thanh Dao nhìn rất rõ, thần tình trên mặt hắn nhu hòa, mặt mày trong suốt bóng loáng, không có bất kỳ vết tích dịch dung nào, nếu như dịch dung sợ nhất là gặp phải nước, gặp nước sẽ biến dạng, hắn ở trong nước đã ngâm qua, nhưng sắc mặt vẫn như trước không thay đổi, như vậy hắn thật là Vô Tình, đáy lòng nàng có một loại cảm giác nói không rõ, vừa thay hắn cao hứng, đồng thời cũng không biết kế tiếp nên làm như thế nào?

“Ngươi không sao chứ?”

Thanh Dao thân thiết hỏi, trên giường vô tình lắc đầu, mái tóc ướt sũng càng làm nổi bậc da thịt mịn màng trên gương mặt hắn.

“Ta không sao, ngươi đừng trách Ngân Hiên, hắn không phải cố tình, vì lời nói của ta đã chọc giận hắn, vì thế hắn mới vô ý hành động, Thanh Dao, ta không nghĩ tới hai năm không gặp, có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, xem ra ta phải đi?”

Hắn nói xong, trong mắt bốc lên ra một mảnh sương mù, mềm mại như sắp nhanh chóng hoá thành nước, trong đầu Thanh Dao lập tức hiện lên hình ảnh ngày xưa, chính mình từng nói qua, không cho hắn chịu nửa điểm thương tổn, không cho hắn khổ sở, sao bây giờ thì ngược lại cuối cùng nàng lại làm thương tổn hắn đây?

Nàng vội vàng đưa tay lôi kéo tay hắn: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tại hắn không tốt, chúng ta là thân nhân, làm sao có thể nói đi là đi chứ? Ngươi ở lại, đợi sau khi tuyết tan, ta an bài mọi chuyện kế tiếp, sau đó cùng ngươi về Vô Tình Cốc.”

Thanh Dao quyết định sẽ theo hắn về Vô Tình Cốc, chuyện đánh Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, cứ giao cho An Định Phong là được, nàng chỉ cần lên phương án đầy đủ là tốt rồi…

“Được.” Vô tình gật đầu, đáy mắt đầy sương lượn lờ, đám sương mù này như mây khói quấn ở trong lòng Thanh Dao, làm cho nàng có mấy lời nói không ra.

Buổi chiều, Thanh Dao cùng Vô Tình nói chuyện một chút, sau đó để hắn nghỉ ngơi, còn mình thì lui ra.

Trong phòng, rất yên tĩnh, nàng vừa đi vào đã thấy mấy người đồng loạt nhìn nàng, Băng Tiêu xoay mình đứng lên, nóng ruột mở miệng: “Nguyên soái, người thực sự làm bị thương lòng của chủ tử, chủ tử căn bản không có đẩy Vô Tình công tử xuống, đó là động tác của bản thân hắn thôi?”

“Động tác của bản thân hắn?”

Thanh Dao trong nháy mắt ngây ngốc, Băng Tiêu nói có thật không? Nếu quả thật là như vậy, Thanh Dao bỗng nhiên đánh rùng mình một cái, Vô Tình tuy rằng lạnh lùng băng hàn, nhưng lại chưa bao giờ là một người có tâm cơ, nếu như hắn có tâm cơ, cũng sẽ không đối với Hoa Văn Bác thúc thủ vô sách, nếu quả thật như Băng Tiêu nói, như vậy người này không phải là Vô Tình?

Hắn rốt cuộc là ai?

Hay là Băng Tiêu chỉ bảo hộ chủ tử nên nói thế, Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Băng Tiêu, chỉ thấy Băng Tiêu thần sắc bình tĩnh, dáng vẻ ngay thẳng.

Từ khi bắt đầu đánh Đan Phượng quốc, đến diệt Vạn Hạc quốc, Băng Tiêu đã từ chức bát phẩm kiêu kỵ úy thăng làm tứ phẩm đô uý, thái độ làm người của nàng Thanh Dao hiểu rõ, vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng cũng hoài nghi tới Vô Tình, một người đã chết hai năm, làm sao lại đột nhiên nhô ra, nhưng bất kể nàng làm sao thử, cũng tìm không ra kẽ hở, hôm nay khi hắn rơi vào trong nước, nếu như dịch dung, hẳn đã thấy vết tích, thế nhưng bộ dáng của hắn vẫn giống như lúc trước…

Thanh Dao đang lạnh lùng nghiêm mặt suy tư, thì Tiểu Ngư nhi từ một bên chạy tới, ôm lấy thắt lưng Thanh Dao, dùng giọng điệu rất đau lòng mở miệng.

“Nương, phụ hoàng thương tâm, hắn rất khó chịu, hắn nói hắn không có làm, ta tin tưởng hắn, Tiểu Ngư nhi thật là khổ sở.”

Mạc Sầu ngồi ở một góc gian phòng cũng đứng lên, nghiêm túc mở miệng: “Chủ tử, ta cũng tin hoàng thượng, hắn không phải loại người âm hiểm tiểu nhân, vì thế trong chuyện này nhất định có hiểu lầm.”

Thanh Dao sắc mặt bao phủ một tầng hàn băng, nếu như hắn không phải Vô Tình, mà là một người khác, như vậy chỉ cần nàng biết được, hắn chân chính là ai, nàng sẽ làm hắn chết rất khó coi, ánh mắt Thanh Dao như vực sâu, đám sương nặng nề bao phủ, quanh thân hàn khí…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio