Thiên Giới Hoàng Hậu

chương 134-1: nguyên lai là sát khí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm tối, sáng như ban ngày, ánh sáng trắng xoá của tuyết làm nổi bật một mảnh thánh khiết của đất trời, ánh trăng sáng rỡ vui vẻ chiếu vào cả vùng đất và trong rừng núi, giống như bao phủ lên một tầng sa mỏng.

Trong trúc phòng, Thanh Dao lăn lộn khó ngủ, nàng suy nghĩ trước sau thật lâu, cũng nghĩ không ra là người phương nào mà có bản lãnh giả mạo không có kẻ hở như vậy, tại sao lại muốn giả mạo Vô Tình đây, nếu như không thể chứng minh Vô Tình là giả mạo, thì nàng tuyệt đối không có thể gây tổn thương hắn, nếu như hắn thật sự là Vô Tình thì sao?

Nhưng vừa nghĩ tới chính mình mới vừa rồi có thể hiểu lầm Ngân Hiên, nàng cũng không dễ chịu như nhau, hai đường đều khó, so với hành quân chiến tranh còn muốn mệt hơn, mãi suy nghĩ chớp mắt đã đến canh ba, cả người mới mơ mơ màng màng, chậm rãi rơi vào trong giấc, Mạc Sầu vẫn canh giữ ở bên người nàng lúc này mới thở dài một hơi.

Cục diện bây giờ khó xử nhất chính là chủ tử, hoàng thượng cùng Vô Tình thì không đến nổi, hiện tại nàng cũng tin hoàng thượng, bởi vì lúc này công tử bỗng nhiên xuất hiện, tựa hồ thật sự có điểm khác thường, hơn nữa lòng dạ so với trước đây ích kỷ nhiều lắm, chẳng lẽ hắn không biết, chính mình làm những chuyện như vậy, sẽ khiến cho chủ tử thống khổ khó xử sao? Lúc trước hắn không đành lòng thương tổn chủ tử dù chỉ một điểm.

Mạc Sầu trằn trọc mệt mỏi, cuối cùng cũng lâm vào mộng đẹp, nửa mê nửa tỉnh, chợt nghe có tiếng đánh nhau, còn có tiếng kêu lạnh lẽo, tựa hồ rừ sát vách truyền tới, Mạc Sầu bị kinh động, rất nhanh ngồi dậy, ngay cả chủ tử mới vừa ngủ cũng thức tỉnh, lạnh trầm mở miệng.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Hình như từ sát vách truyền tới.”

Mạc Sầu tiếng nói rơi xuống, thì đã mặc xong quần áo xuống giường, Thanh Dao cũng chân tay lanh lẹ đứng lên, mặc xong quần áo, khoác lên áo choàng, rất nhanh dẫn Mạc Sầu lắc mình đi ra.

Chỉ thấy dưới đêm trăng, có mấy người thân thủ mẫn tiệp đang đánh nhau, trong đó có Vô Tình cùng Thanh Phong, mặt khác còn có vài người xuất thủ tàn nhẫn, tựa hồ như muốn giết Vô Tình, nhiều chiêu đều hiểm độc, như muốn tự sát, tựa hồ những kẻ này dù liều mạng cũng phải giết Vô Tình, là người phương nào có thù sâu nặng với hắn vậy.

Mạc Sầu thân hình nhảy tới, hét lên một tiếng: “Lớn mật, người nào dám chạy đến nơi này hung hăng càng quấy?”

Tiếng nói vừa dứt trường kiếm liền tuột ra khỏi tay, đối diện thích khách thẳng tắp đâm tới.

Thanh Dao thì lắc mình rơi xuống bên cạnh Vô Tình, từ từ lên tiếng: “Ngươi không sao chứ.”

Vô tình lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Ta không sao, nàng còn không có năng lực đả thương ta.”

Ngữ khí cuồng vọng cực kỳ khinh thường, lúc này, thần thái của hắn cùng giọng điệu càng giống Vô Tình, hay hắn chính là Vô Tình.

Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn về phía thích khách, chỉ thấy trong đêm tối, mấy người thích khách một thân y phục dạ hành, trên mặt che một miếng vải đen, thích khách dẫn đầu khi thấy Thanh Dao nhìn sang, ánh mắt có chút lóe ra bất định, tựa hồ không dám chính diện nhìn thẳng nàng, nhưng chính là như vậy, Thanh Dao vẫn nhìn ra, người dẫn đầu thích khách không ai khác, chính là Băng Tiêu, lập tức sắc mặt trầm xuống, quát lạnh: “Băng Tiêu, còn không lui xuống.”

Mạc Sầu cả kinh, rất nhanh thu tay lại, Thanh Phong cũng dừng tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm thích khách.

Người dẫn đầu chính là Băng Tiêu, vừa thấy nguyên soái nhận ra nàng, lập tức giơ tay, ngăn lại hành động của mấy người phía sau, những người này đều là ám vệ, mà người bình thường chưa từng thấy qua họ, Băng Tiêu thấy nguyên soái nhận ra mình, cũng không ẩn giấu, nếu đã làm, muốn đánh muốn giết tuỳ chủ tử trừng phạt, Băng Tiêu đưa tay lên tháo miếng vải đen xuống, lộ ra ra gương mặt quyến rũ quả nhiên là Băng Tiêu, nàng chậm rãi thu kiếm, nhìn về phía Thanh Dao, không nói gì thêm chậm rãi quỳ xuống đất.

“Xin nguyên soái trách phạt.” Nàng cũng không có cầu xin tha thứ, sắc mặt thản nhiên, nhìn thấy hoàng thượng khổ sở, nàng làm thuộc hạ trong lòng rất khó chịu, rất muốn làm việc gì đó cho chủ tử. Cho nên nàng không hối hận, dù cho nguyên soái giết nàng, nàng cũng không hối hận, chỉ hận tài nghệ không bằng người, không có trợ giúp cho chủ tử được.

“Ngươi thật to gan.”

Thanh Dao lạnh giọng, đang chuẩn bị giáo huấn Băng Tiêu, thì Thanh Phong ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Nàng có thể chịu người nào sai sử đến giết công tử chúng ta hay không?”

Lời vừa nói ra, ý tứ ẩn trong đó không cần nói cũng hiểu, Thanh Dao ngây ngẩn cả người, Thanh Phong nói vậy là có ý gì, cho rằng Ngân Hiên ở phía sau sai sử Băng Tiêu, bất quá điểm này nàng sẽ không tin tưởng, Ngân Hiên là hạng người gì, nàng không phải không biết, tuy rằng hắn vừa bá đạo vừa tàn bạo, thế nhưng là một người quang minh lỗi lạc, thật ra thì Thanh Phong, tựa hồ cùng trước đây không giống nhau, trước đây hắn tuy rằng lãnh, nhưng là một người có lòng tốt, không giống hiện tại, lời này chính là một hiềm nghi?

Thanh Dao con ngươi híp lại, ánh sáng nguy hiểm bắn về phía Thanh Phong.

Nàng cho tới bây giờ đều thử Vô Tình, nhưng đã quên thử Thanh Phong.

Bên cạnh Vô Tình nhìn thấy Thanh Dao híp lại ánh mắt, lập tức quát lạnh một tiếng: “Thanh Phong, lui ra, ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Thanh Phong cũng cảm giác được chính mình làm điều thừa, nên vội vàng lui ra phía sau một bước đứng ở bên cạnh Vô Tình, Vô Tình ngẩng đầu lên cười nhìn Thanh Dao: “Hắn chỉ là quá nóng lòng, từ sau khi ta tỉnh lại, hắn rất khẩn trương với ta, không còn lãnh tĩnh giống như trước.”

Lời giải thích này cũng khá hợp lý, chẳng qua Thanh Dao cũng không phải là người dễ lừa gạt như vậy, nàng chỉ bất động thanh sắc mà thôi, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Băng Tiêu cùng mấy tên thủ hạ quỳ gối trên mặt đất, lạnh lùng mệnh lệnh.

“Lập tức đến quân doanh đi lĩnh ba mươi quân côn, sau này nếu phát sinh chuyện như vậy, ta cũng sẽ không phạt nhẹ như vậy.”

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, làm người ta líu lưỡi, ba mươi quân côn còn gọi phạt nhẹ, có thể thấy được nàng trị quân nghiêm cẩn đến thế nào

“Dạ.” Băng Tiêu không dám nói thêm một chữ nào, đứng dậy dẫn thủ hạ chuẩn bị rời đi, Thanh Dao lạnh lùng mở miệng: “Còn có mấy người này, cùng chủ tử các ngươi, mỗi người lĩnh ba mươi quân côn, nếu có lần sau nữa, một cũng không để lại.”

Lời nói không hề có tình cảm, mấy người ám vệ đâu còn dám nói thêm gì, nguyên soái là người tàn nhẫn như thế nào, bọn họ đã sớm biết.

“Dạ.” Vài người lên tiếng trả lời, rất nhanh lắc mình rời đi.

Dưới ánh trăng, chỉ còn lại có Thanh Dao và Mạc Sầu, còn có Vô Tình cùng Thanh Phong.

Thanh Dao nhu hòa nhìn Vô Tình, đạm nhiên lên tiếng: “Hiện tại không có việc gì, các ngươi sớm một chút ngủ đi.”

“Được, ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi.” khuôn mặt Vô tình ôn nhu, ánh mắt là một biển nhu tình, hình dạng này của hắn, thực sự cùng trước kia quá giống, căn bản làm cho người ta nhận không ra hắn là ai?

Bất quá, Thanh Dao khóe môi nhất câu ra ý cười, phất tay dẫn Mạc Sầu đi vào trúc phòng.

Bên kia Vô Tình sắc mặt đột nhiên lạnh, chuyển động xe đẩy về phòng, trong đêm tối, chỉ có thanh âm chuyển động của trục bánh xe.

Vô tình cùng Thanh Phong vừa vào gian phòng, hàn khí liền đông ở giữa phòng nhỏ, hắn rét lạnh trừng hướng Thanh Phong: “Đêm nay ngươi thiếu chút nữa đã làm hư chuyện, đây là điều ngươi nên làm sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio