Bởi vì tấm lệnh bài kia của lão Lục mà làm cho Khanh Gia bảo nổi lên một đợt chiến mới, lão Tứ sớm đã rất bất mãn với mấy động thái liên tiếp gần đây của lão Đại cho nên hiện giờ rốt cục cũng nhân cơ hội này phát tác.
Trận mở màn cho vòng tranh đua quyền thế với lão Đại đã bắt đầu cho nên bên trong bảo mấy ngày nay người người ra ra vào vào thường xuyên, sự vụ biến đổi trong nháy mắt, ngay cả Ngũ công tử luôn luôn thanh nhàn cũng bị điều động chuyên trách sổ sách chứng từ trong kho cho lão Đại, để ứng phó lão Tứ đột nhiên kiểm tra chứng từ sổ sách lại nhân cơ hội đem tới trước mặt bảo chủ gièm pha.
Mọi người đều biết, lão gia bảo tính tình nghiêm khắc, yêu cầu mọi việc đều phải gọn gàng ngăn nắp, giận nhất chính là con nối dòng, kẻ thân tín bên dưới vụng trộm làm giả sổ sách mưu đồ chiếm đoạt tiền tài, bởi vậy đối với trương mục của các vị công tử cứ nửa năm đều phải kiểm tra rạch ròi một lần.
Những sổ sách chứng từ kia thì những vị công tử ấy nào có ai biết chút gì chứ? Những vị công tử rất ít người nghe theo lời lão gia sống cuộc sống tiết kiệm nghiêm cẩn, ngược lại người này ăn chơi đàng càng nổi hơn người kia, để đối phó với những lần kiểm tra đột xuất của lão bảo chủ tự nhiên cũng phải có bản lĩnh cao cường.
Lại nói lão bảo chủ cũng cực kỳ bất công, phàm là vị công tử nào mà đảm nhiệm chức vị quan trọng thì phê duyệt cho bọn hắn chi tiêu ngân lượng nhiều hơn gấp bội với những người khác, mà Thất công tử cùng với Thập Tam công tử, một người học nghệ bên ngoài, một người tuổi còn quá nhỏ, bọn họ từ chỗ phụ thân lĩnh tiền hàng tháng hơn gấp mấy lần những vị công tử khác, đủ thấy bảo chủ đối với bọn họ thiên vị cỡ nào. Ngược lại chính là Ngũ công tử, bởi vì nghe nói đã từng mở miệng chống đối bảo chủ khiến cho ấn tượng bảo chủ đối với hắn cực kì kém, vì vậy lại là người nhận tiền hàng tháng ít nhất.
Đối với điều này, Mạc Tiểu Thất tỏ vẻ hiểu được, ngày đó nhìn hắn nói chuyện với Tứ công tử đã có thể đã nhìn ra manh mối. Lần này Ngũ công tử vội vàng giúp lão Đại làm sổ sách chi tiêu hàng tháng không thể tới đây, nhìn coi trong tay quản gia cầm một sấp ngân phiếu dày cộm mà còn chẳng chút cao hứng, Tiểu Thất tay cầm con dấu Ngũ công tử nhận tiền tới tay lại chỉ có một sấp giấy hơn hai chục tờ ngân phiếu mỏng manh, hắn đột nhiên cảm thấy Ngũ công tử rất là đáng thương.
Có lẽ ngày thường mình không nên có cố ý chống đối hắn, hắn thật quá đáng thương, thân thể tàn phế, còn không được chăm sóc, ăn uống so với người ta kém một khoảng cách thật là lớn … Đáng thương… Thật đáng thương…
Mạc Tiểu Thất hút hút cái mũi, đem hai mấy tờ ngân phiếu cất vào trong ngực của mình, quay đầu rời đi đại viện đang phân phát bạc, vòng vèo quanh co một hồi trong Khanh Gia bảo rộng lớn rốt cục cũng tìm thấy Ngũ công tử đang phải vùi đầu trong chồng sổ sách chất cao như núi.
“Chủ nhân đã nhận tiền rồi, người ta còn hỏi ngươi như thế nào để cho ảnh vệ đi lĩnh tiền.” Mạc Tiểu Thất đem ngân phiếu lấy ra thuật lại lời.
“Ngươi giữ đi.” Ngũ công tử cũng không ngẩng đầu lên.
“Được rồi, ta giúp ngươi cất, chờ ngươi làm xong rồi lại nói…” Tiểu Thất ló đầu nhìn nhìn, thấy tốc độ viết chữ của Ngũ công tử như bay, cũng nhìn không rõ đang viết cái mục gì.
Lúc này, từ cửa lớn đại viện vắng vẻ có một người dáng dấp lén lút tiến vào, Mạc Tiểu Thất có chút hưng phấn, nghĩ thầm không phải là người đánh lén đi? Ta rốt cục cũng có chỗ dung thân rồi? Vì thế hắn đứng lên, đưa tay ấn đến thanh chủy thủ bên hông chính mình.
Tới người chính là tổng quản của nhị công tử, người nọ thần thần bí bí ghé đến bên cửa sổ, hỏi Ngũ công tử: “Ngũ gia, năm nay bảng giá có thể bớt một chút hay không? Chủ nhân nhà của ta gần đây trong tay có chút eo hẹp.”
Ngũ công tử lạnh lùng nói: “Một vạn lượng một quyển, đây là bảng giá ta làm sổ sách, không muốn làm thì đừng làm, sổ sách bị tra ra cứ tới trước mặt bảo chủ nói thẳng, chính là ta Khanh Ngũ làm đó.”
Quản gia mặt cứng đờ, hắn cũng biết trong số mấy vị công tử, nếu nói về năng lực thì khó ai so với vị Ngũ gia này, đừng nhìn người ta không quyền không thế lại là tàn phế, ở trước mặt lão gia cũng chống chọi gay gắt, những người có tuổi ở trong bảo đều rõ ràng, tiết trung nguyên những năm trước, Ngũ gia đúng là đem lão gia chuyên chế độc tài làm sặc đến mức dù giận dữ đến nhường ấy cũng không tìm ra chỗ để trút giận, nhìn thật đúng là đã nghiền! Bọn họ những kẻ dưới chỉ bằng một kiện sự này, mặc kệ có phải là người của Ngũ gia hay không, nhưng chỉ cần nhắc tới về sau đều sẽ đối với Ngũ gia dựng thẳng ngón cái.
Thân thể vị này Ngũ gia lại phi thường cường tráng, hàng năm đến thời điểm kiểm toán, hắn liền trực tiếp công khai yết giá, một vạn lượng một quyển sổ sách cam đoan nếu xảy ra vấn đề thì cứ trực tiếp đi tới trước mặt bảo chủ tố giác là hắn làm mấy mục sổ sách này tuyệt không phủ nhận, nếu có hậu quả gì sẽ tự mình gánh vác.
Chưa cần nói đến sổ sách do Ngũ gia làm không chê vào đâu được chỉ riêng cái phần khí phái này thôi tuyệt đối đủ để khiến người khuất phục.
Quản gia vốn là phụng mệnh chủ nhân tới để hạ giá, Ngũ công tử nói câu đầu tiên báo cho hắn biết, ép giá không có lối thoát, đành phải từ trong lòng ngực lấy ra một chục ngân phiếu thật dày một tá đưa qua, Ngũ công tử nhìn cũng không nhìn, đem ngân phiếu tùy ý ném một bên, bảo: “Tới tối qua đây lấy sổ về.”
Mạc Tiểu Thất nhìn mà liếu lưỡi, lợi hại! Chỉ như vậy trong chốc lát đã kiếm một vạn lượng!
Ngũ công tử dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, đáp: “Cái này thì tính cái gì, lão Nhị mua cái tên thanh quan về nhà chơi đùa, vung tay một cái chính là hai mấy vạn, chỉ riêng việc ăn chơi đàng của hắn cũng đủ làm nát cả sổ.”
Quản gia nhà Nhị công tử hậm hực cười cười, Ngũ gia nói chuyện cũng không nể nang ai.
“Số tiền này, cũng là dùng đến trên người các ngươi.” Ngũ công tử phán một câu xanh rờn.
“Gì?” Tiểu Thất không hiểu. Tổng quản Nhị công tử mở miệng giải thích: “Vị Tiểu ca này chắc cậu có điều không biết, số tiền này của Ngũ công tử phần lớn là trợ cấp cho hạ nhân chúng ta đó. Mấy năm nay chi phí tiêu cho người hầu trong bảo chúng ta nào tiền than củi sưởi ấm tiền y phục áo quần, các loại tiền trợ cấp đều là tự Ngũ công tử bỏ ra. Tài vụ phủ bên kia muốn vài vị có quyền công tử đại ấn tài năng hoạt động ngân tư, Ngũ gia liền chính mình xuất tiền … …”
“Được rồi, về nhà chờ đi.” Khanh Ngũ đánh gãy lời hắn.
Mạc Tiểu Thất giật mình, đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát cả người run rẩy —— Trong bảo từ trên xuống dưới, thế nhưng không một ai bảo Khanh Ngũ không tốt!
Khanh Ngũ, ngươi thu mua lòng người quá siêu đi!!
Ngũ công tử là người có thiên phú trời cho.
Hắn chỉ trong nửa buổi trưa đã kiếm hai mươi mấy vạn ngân phiếu, những chồng sổ sách đó hắn chỉ mất buổi sáng đã làm xong xuôi. Tới buổi chiều, hắn cũng không trở về Sơ Phong Các, Tiểu Thất hỏi hắn muốn trở về hay không, hắn nói trở về sớm lão Đại nói bọn họ nhàn hạ lợi dụng sơ hở, ở chỗ này cho hết thời gian là tốt rồi.
Ngũ công tử đem xe lăn trượt vào gian phòng trong, bên trong căn phòng để cho tiên sinh thu chi tùy lúc có thể nghỉ ngơi, bên trong có cái ấm lô vừa vừa, hai bên có kháng.
Cùng nghĩa với chữ kháng 匟, về phương bắc khí hậu rét lắm, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng.
Ngũ công tử mở ngăn tủ bên cạnh ra, lấy cái nồi nhỏ bảo Tiểu Thất: “Rửa cái nồi này đi, chúng ta nấu ăn ở trong này.”
Tiểu Thất sắc mặt quỷ dị nhận lấy cái nồi, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới thân là một ảnh vệ có thể cùng chủ nhân ở trong cái tình huống kỳ quái cùng nấu cơm trưa như vậy.
“Chủ nhân, chỉ có cơm thôi à, mì sợi đâu?” Tiểu Thất hỏi.
Ngũ công tử nhìn hắn: “Đây chính là nhiệm vụ ta giao cho ngươi, trong nửa canh giờ cơm chín phải nằm ở trong cái nồi này.”
“Chính là nơi này không có mì sợi.” Tiểu Thất bảo.
“Tự ngươi đi tìm.” Ngũ công tử thản nhiên nói.
Vì thế Tiểu Thất = = rửa sạch nồi, dùng khinh công đi tới phòng bếp phía Tây mượn mì sợi đến đây, giao cho Ngũ công tử. Ngũ công tử dưới bộ dạng mắt há hốc mồm nhìn chăm chú của Tiểu Thất trợn đem nồi đặt trên bếp lò, sau đó đem mì sợi quăng vào.
Không có đổ nước vào.
Một lúc lâu sau, dưới cái nhìn chăm chú của hai người, mì sợi phát ra tiếng két két.
Tiểu Thất mới rầu rĩ bảo: “Chủ nhân, ngươi không cho nước vào sao…”
“… …” Ngũ công tử vốn là muốn nói hắn cho mì sợi vào sau đó mới đổ nước, nhưng là nghĩ thầm rằng cái lý do này sẽ làm Tiểu Thất cười nhạo mình không biết nấu cơm, thân là chủ nhân vạn năng làm sao có thể để ảnh vệ nhà mình xem thường?
Vì thế
Hắn nói:
“Ta đang làm mì xào mà.”
“… …” Tiểu Thất = = biểu tình chưa từng thay đổi quá.
“Chủ nhân, ta có thể hỏi một câu, ngươi trước kia tự mình làm cơm rồi sao?”
“Quân tử tránh xa nhà bếp.” Ngũ công tử lườm Tiểu Thất.
Không khí đột nhiên xấu hổ.
“Vậy ngươi nói nấu cơm để giết thời gian…” Tiểu Thất than thở.
“Đúng vậy, trước kia sau khi ta làm sổ sách xong đều ở nơi này nấu nồi lẩu. Khi đó có trợ thủ, nhưng là sau đó hắn về nhà rồi.”
“Vậy ngươi hôm nay nghĩ gì mà lại muốn nấu?”
“… … Ngươi một tên ảnh vệ, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”
Tiểu Thất thở hắt ra: “Được rồi, chủ nhân, ta đi chuẩn bị mì xào chân chính đây.”
——————————————————————————————————————
【 Tiểu Thất mở cuộc phỏng vấn với Triệu Đại Bảo:
Triệu Đại Bảo ngoáy lỗ mũi:
“Cái gì? Ngươi hỏi Khanh Ngũ có học nấu cơm hay chưa hả?
Thực buồn cười, ta cho tới bây giờ chỉ thấy hắn ăn, chưa từng thấy qua hắn nấu cơm.
Cái gì? Nấu cơm không đổ nước?
Rất bình thường, hắn còn không biết xào rau phải cho dầu vào trước chứ nói gì nấu cơm!
Gì, lẩu? Ha ha, đó là món duy nhất mà hắn sẽ làm, đem mấy thứ linh ta linh tinh cho hết vào nồi đợi sôi lên là xong.
Ngươi có biết hắn năm nay vì cái gì sau khi làm sổ sách xong hắn không nấu lẩu không? Bởi vì năm ngoái hắn dùng tỏi dưa Ha-Mi với mấy cái thứ linh ta linh tinh đổ hết vô nồi, món lẩu đó tên là lẩu Tu La gì đó, kết quả tên trợ thủ kia ăn vào bị trúng độc, về nhà rồi.”
Phỏng vấn chấm dứt 】
Hết chương .