Bởi vì Khanh Tứ xía vào, kết quả lệnh bài cũng chưa thu về được, Ngũ công tử tốn công vô ích, chỉ có Tiểu Thất mừng rỡ cực kì đến buổi tối còn nâng cằm, ngồi ở trước bàn ngây ngô cười.
Khi Ngũ công tử xít lại gần hắn, hắn cũng chưa phát giác, lúc này mới giật nảy người hoảng sợ.
“Tiểu Thất, mấy ngày nay ta chưa từng nhìn thấy ngươi tắm rửa, ” Ngũ công tử ánh mắt lóe ra tia sáng âm hiểm —— ít nhất ở trong mắt Tiểu Thất thoạt nhìn là như vậy.
“Ta vừa rồi gọi người đun nước rồi, đi, ta mang ngươi tắm rửa.” Ngũ công tử hôm nay rất có khí thế không đạt mục đích thì thề không bỏ qua, Tiểu Thất run rẩy, vội vàng nhảy qua một bên: “Tự mình tắm!”
“Tự tắm? Ngươi cho là ta sẽ tin ngươi? Ngươi nói lời này mấy ngày? Ta cũng từng đó ngày tốn công đun nước?” Ngũ công tử kéo lấy tay áo hắn, không nhiều lời kéo ra bên ngoài: “Đi! Đi theo ta!”
Hắn dùng tay kia khống chế vành xe, khiến cho xe lăn không ngừng đi tới, Tiểu Thất vốn đang muốn tránh thoát, không ngờ lực tay hắn của hắn của lại mạnh đến khó tin, nhất thời khó có thể thoát thân.
Mạc Tiểu Thất bản năng muốn dùng chân đi đá, nâng chân lên lại chần chờ một chút —— đá chủ nhân tựa hồ không tốt lắm… Một phút do dự, đã bị Ngũ công tử kéo đi ra ngoài.
Ngũ công tử đem Tiểu Thất kéo dài một đường tới một phòng tắm rửa, trong gian phòng đó có một cái hồ lớn chỉ dùng mấy tảng đá bóng loáng xếp chồng vây quanh, bên cạnh có bếp chuyên dùng để nấu nước, phòng trong còn có ống dẫn nước chảy và thoát nước, thiết kế thật sự rất tinh xảo.
Ngũ công tử chỉ vào ao đầy nước ấm nói với Mạc Tiểu Thất: “Cởi quần áo nhảy vào đi.”
Mạc Tiểu Thất nghĩ thầm rằng, tắm rửa thì tắm rửa đi, có gì đặc biệt hơn người? Lúc này thật sự cởi sạch.
Ngũ công tử hé mắt, nhìn Mạc Tiểu Thất trần truồng mà đứng ở trước mặt mình, tuy rằng dáng người Mạc Tiểu Thất thoạt nhìn tinh tế, kì thực cơ bắp rèn luyện rất rắn chắc.
Tiểu Thất chú ý tới ánh mắt Ngũ công tử, lập tức trong người không được thoải mái —— đều là nam nhân, nhìn mình chằm chằm như vậy là có ý gì?
Ngũ công tử tựa hồ ý thức được bản thân mình thất thố, mắt tránh đi, chỉ vào cái giá một bên: “Quần áo lát thay đều đặt ở phía trên, bộ quần áo kia ném vào trong thùng gỗ bên cạnh, sẽ có người mang đi giặt.
Bên ao có khăn mặt cùng hương liệu, một lát sẽ có người chà lưng, cắt tóc cho ngươi. Sáng mai, ta muốn nhìn thấy một Mạc Tiểu Thất sạch sẽ.”
Mạc Tiểu Thất bĩu môi lẩm bẩm: “Cũng chả phải là nữ nhân, hương cái gì mà hương? Hừ!”
Ngũ công tử cũng không rời đi, ở trong gian phòng khách ngay bên ngoài ngồi uống trà chờ. Chờ Mạc Tiểu Thất tắm xong, hạ nhân đổi nước ấm trong ao, Ngũ công tử lúc này mới tự mình tắm rửa.
Bên trong phòng tắm hơi nước bốc lên, Ngũ công tử nói với Tiểu Thất còn đang mặc quần áo: “Xong thì mau rời đi.”
Tiểu Thất hỏi: “Một mình ngươi tắm rửa sao? Không cần người giúp sao?”
“Ngươi không cần hỏi nhiều.” Ngũ công tử thúc giục, “Mau rời đi, ta không thích khi tắm có người ở bên cạnh nhìn.”
“Chính là vừa rồi ngươi không phải cũng ở bên ngoài nhìn…” Tiểu Thất than thở.
“Ta đó là chờ ngươi.” Ngũ công tử càng tỏ vẻ đuổi người, Tiểu Thất ngược lại càng chậm rề rề kéo dài thời gian, dường như cố ý chọc giận hắn.
Tiểu Thất còn cố ý nói: “Chủ nhân, hay là người xấu hổ khi cởi quần áo trước mặt nam nhân?”
“Ta có cái gì mà xấu hổ?” Ngũ công tử đáp.
“Vậy thì Tiểu Thất hầu hạ chủ nhân tắm rửa?” Tiểu Thất nhìn bộ dáng vừa rồi của hắn, đoán chừng hắn cái người tính cách quái gở như thế này tất nhiên không thích người khác đụng chạm vào người rồi lại cố ý chọc giận hắn.
Ai biết Ngũ công tử một câu làm cho Tiểu Thất hộc máu, hắn nói: “Ngươi đã tự mình đề nghị, vậy ta vui lòng hưởng thụ một chút sự săn sóc của ảnh vệ vậy.”
Xem ra hắn chính là loại người lạt mềm buộc chặt, chờ người chui đầu vô lưới.
Mạc Tiểu Thất đành phải vây quanh người cái khăn dài, ngồi xổm xuống giúp hắn cởi quần áo, cuối cùng chỉ để lại một cái tiết khố.
Dáng người Ngũ công tử thon dài, tầm vóc tuyệt đẹp quả thật làm cho Tiểu Thất kinh ngạc một phen —— hắn cho rằng tên kia tàn tật lâu như vậy, thân thể hẳn là phải rất gầy yếu mới đúng.
Tiểu Thất nhịn không được nhìn nhiều đôi chân dài của hắn vài lần —— đôi chân trừ bỏ so người bình thường mảnh một chút, mũi chân hơi rủ xuống ra thì chân của Ngũ công tử nhìn không có cái gì khác thường, ngược lại là màu da của hắn tương đối trắng, hoàn toàn đối lập rõ ràng so với mình.
“Tốt lắm, ngươi có thể ra ngoài rồi.” Sự hưởng thụ của Ngũ công tử cũng chỉ giới hạn trong việc Tiểu Thất giúp mình cởi quần áo, Tiểu Thất khe khẽ nói: “Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng ta muốn ôm ngươi vào hồ?”
“Tiểu Thất, ngươi là ảnh vệ, chớ ở trước mặt ta lắm miệng.” Ngũ công tử nghiêm mặt, khiến Tiểu Thất sụt sịt một tiếng liền bỏ hắn lại, ôm quần áo của mình đi ra ngoài.
Còn một mình trong phòng tắm, Ngũ công tử tay đỡ tay vịn xe lăn cố gắng đứng lên, hắn vẫn luôn tập luyện cho dù không cần quải trượng cũng có thể tự mình đi hai bước, chính là dáng đi lắc lắc lắc lắc vô cùng loạng choạng, hắn biết rất khó coi, nghĩ thầm rằng nếu để cho Tiểu Thất thấy, còn không biết hắn ở trong lòng trào phúng mình như thế nào nữa.
Chậm rãi đi tới chỗ ao nước, mắt thấy còn một chút nữa là đến có thể đỡ vào mép hồ, không ngờ Tiểu Thất đột nhiên mở cửa ra, đỉnh đạc nói: “Ta quên cầm quần dài!”
Ngũ công tử run rẩy, rốt cục chán nản mà té ngồi trên mặt đất, đây là lần thứ hai Mạc Tiểu Thất khiến cho hắn ngã sấp xuống.
Cắn răng nghiêng đầu sang chỗ khác, hắn không nhìn tên ảnh vệ bộp chộp kia mà tự mình lần thứ hai bắt lấy viền ao, chật vật muốn đứng lên.
“Sớm nói một tiếng, ta sẽ đem ngươi trực tiếp thả vào trong nước?” Mạc Tiểu Thất than thở, từ phía sau vòng cánh tay qua nâng hắn đứng lên.
Ngũ công tử khẽ cắn môi, rốt cục đem hai chữ “cút ngay” nuốt về lại trong bụng. Nghĩ mà coi hắn xưa nay chưa e sợ ai cả? Thế nhưng đối với một tên ảnh vệ nhỏ nhỏ là nhỏ liên tiếp phải nhẫn nại, Mạc Tiểu Thất!
Ta là vì phẩm cách của ta mới không thèm chấp nhặt với ngươi. Ngũ công tử tự nói với mình.
Hết chương .