Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]

tuyết chỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Thu Thủy chờ bốn người kia đều tiến vào phòng, lập tức xuất thủ.

Hắn vừa ra tay liền phong bế huyệt Đào Đạo trên lưng một người trong đó.

Giờ phút này thân thủ của hắn vô cùng nhanh nhẹn, huống hồ còn tập kích trước, dĩ nhiên là một trảo thành công, có điều hắn không nỡ đả thương người nên chỉ phong bế huyệt đạo đối phương.

Nhưng võ công và phản ứng của bốn người kia có thể nói là cực cao cực nhanh, một người vừa trúng chiêu, ba người khác đồng thời cảnh giác xoay người lại.

Nhưng ngay lúc này, tay kia của Tiêu Thu Thủy đã điểm trúng huyệt Hồn Môn trên lưng một người khác.

Hai người còn lại đang muốn xuất chiêu phòng ngự, Tiêu Thu Thủy đột nhiên tung ra một cước, khi thân hình một người còn chưa kịp xoay lại, đã đá trúng huyệt Trung Xu trên lưng hắn. Chỉ trong phút chốc, bốn người đối phương đã có ba người ngã xuống.

Còn một người chưa bao giờ nhìn thấy thanh thế như vậy. Bốn người này ở bên cạnh Tần Cối tác oai tác quái đã mấy chục năm, chưa từng gặp phải khó khăn, hiện giờ vừa bắt đầu đã có ba người ngã xuống, còn lại một người trong lòng hoảng hốt, không biết kẻ địch có bao nhiêu người, lập tức lui lại mấy bước.

Nhưng hắn lui bốn bước này có thể nói cực kỳ sai lầm, bởi vì trong lúc vội vàng đã đạp trúng cơ quan, đột nhiên cảm giác dưới chân trống không, muốn vọt người nhảy lên đã không còn kịp, chỉ kêu thảm một tiếng rơi xuống.

Trong khoảnh khắc này, tiếng hét thảm của người áo xám kia trong đêm tĩnh có thể nói là kinh thiên động địa. Nhưng khi hắn vừa há miệng, Tiêu Thu Thủy trong lúc cấp bách đã nhanh trí, từ xa đánh ra một chưởng. Một chưởng này cũng không có dụng ý gì khác, chỉ tạo nên một cơn gió mạnh thổi tới, đánh cho tiếng kêu của người áo xám kia nuốt trở về. Những âm thanh khác cũng bị gió mạnh rót vào, khiến người áo xám kia chỉ có thể há hốc mồm, không kêu ra được nửa tiếng.

Lúc này thân thể hắn đã trầm xuống, sau một tiếng “bộp” rơi vào một cái trong ao, toàn thân lập tức bốc lên một làn khói trắng, cùng với mùi cháy khét gay mũi. Những ao nước kia hiển nhiên là nước độc ăn mòn thân thể, Tiêu Thu Thủy chỉ thấy cơ mặt của người áo xám co rúm lại rất khó coi, trong lòng không nỡ nên hơi ngây người, tiếng kêu thảm thiết của người áo xám kia lại muốn truyền ra.

Ngay lúc này, sàn nhà ban đầu lõm xuống đột nhiên đóng lại. Nguyên lai người thiết kế cơ quan này sợ kẻ rơi xuống có thể bò lên được, cho nên làm sàn nhà tự động đóng kín, khiến kẻ địch chỉ có một con đường chết. Không ngờ đóng lại như vậy cũng che kín luôn âm thanh của người áo xám.

Trong lòng Tiêu Thu Thủy thầm than một tiếng, nhìn kỹ địa hình, hít sâu một hơi, lập tức vọt qua, tay chân đều không chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng, lao thẳng đến một lối vào trong bóng tối.

Hóa ra tại nơi tối tăm sâu trong phòng có một miệng thang hình xoắn ốc, không biết nối thẳng đến đâu. Tiêu Thu Thủy có nhãn lực tốt, lập tức nhìn ra đó hiển nhiên là lối vào tầng địa lao cuối cùng. Tâm tình hắn lo lắng không yên, chỉ cầu có thể cứu được Nhạc Phi, cho dù chết cũng không tiếc.

Hắn nhảy một cái vào thông đạo, phát ra một tiếng “tách” giống như chuồn chuồn chạm nước, còn nhẹ hơn cả chim nhỏ đáp xuống đất. Nhưng sâu trong thông đạo đen kịt đưa tay không thấy năm ngón này, chợt có người nghiêm nghị hỏi:

- Ai!

Lúc này trong nhà lá đã không có ánh đèn.

Cũng không có người nữa.

Người đều đã đi vào trong gió tuyết đầy trời.

Bọn họ chạm nắm tay nơi góc tường, từng người lao đến vị trí của mình, từ biệt trong gió tuyết không biết ngày nào gặp lại.

Cừu Vô Ý dẫn theo đám Lý Hắc hơn hai mươi người, lén lút di chuyển, rất nhanh đã đến trước Đại Lý ngục.

Đoàn người này gánh vác nhiệm vụ nặng nề, cho nên dù bản tính thích vui đùa nhưng hiện giờ đều nghiêm túc hành động.

Mọi người đi trong gió tuyết, nằm trong đống tuyết, đều nghe được tiếng thở gấp khe khẽ của đồng bạn bên cạnh, hơi ấm trong miệng mũi thở ra, dần dần hòa tan băng tuyết trước mắt, khiến đống tuyết mà bọn họ dán mặt vào lõm vài lỗ nhỏ.

Lúc này ở bên ngoài, từng đội vệ binh nối tiếp nhau tuần tra qua lại trước ngục. Cừu Vô Ý quan sát một lúc lâu, đột nhiên gật đầu một cái, lướt nhanh ra ngoài.

Y từng cướp ngục mấy lần, cho nên đã tìm hiểu rõ về tình hình trong ngục. Đây chính là lúc vệ binh trên tường và thủ binh dưới chân tường đổi ca cho nhau, cũng là lúc phòng thủ yếu nhất. Mà y là “Thần Hành Vô Ảnh”, trong khoảnh khắc nhanh như chớp này đã lướt qua khoảng đất rộng kia, lộn người vào tường vậy.

Những hiệp khách khác vẫn ẩn mình trong đống tuyết, có người ánh mắt tràn đầy mong đợi, có người khóe miệng nở nụ cười tự tin. Quả nhiên không lâu sau, chỉ thấy trên tường có một hàng người tuần tra đi ngang qua, sau lưng đội ngũ bỗng xuất hiện một bóng người tay chân nhẹ nhàng.

Trên tường thành gió tuyết, bóng người này trà trộn vào hàng ngũ tuần tra kia. Đột nhiên người này lại im hơi lặng tiếng điểm ngã một người phía sau cùng, khẽ đặt trên đất, mà người của đội ngũ phía trước hoàn toàn không phát giác, vẫn tiếp tục canh tuần.

Bóng người này lại đến gần sau lưng người đi cuối cùng, lập tức ra tay chế ngự người nọ. Cứ như vậy từng người từng người bị chế ngự, toàn bộ đội ngũ đều bị tiêu diệt trong yên lặng.

Đại Lý ngục canh phòng nghiêm ngặt như một cái thùng sắt này, bởi vì bị phá vỡ một góc nên phòng thủ có sơ hở. Đám hào kiệt hiệp sĩ nhìn nhau gật đầu một cái, liền bò trên mặt tuyết tiến về hướng một góc thiếu thủ vệ này.

Đến dưới bóng tối chân tường, những người nằm phục loi nhoi này lại lập tức trở nên lanh lẹ như báo, nhanh chóng leo lên tường.

Bên trong tường chính là tầng tầng phòng giam của Đại Lý ngục.

Tại khu vực trung ương sâu nhất của những phòng giam này, chính là nơi Nhạc đại nhân mà bọn họ khâm phục ngưỡng mộ bị nhốt.

Vừa nghĩ đến điều này, đám hiệp khách chỉ hận không thể lập tức giết đến tầng giam kia, cứu Nhạc Phi tướng quân vì nước vì dân ra ngoài.

Nhưng bọn họ cũng biết hành động này không được sơ suất. Tầng tầng phòng giam này đều có thủ vệ, nhất là ba tầng cuối cùng, người canh giữ đều là cao thủ hạng nhất.

Bọn họ mấy lần lén lút xông vào, đều bị ngăn cản ở cửa đầu tiên trong ba cửa cuối cùng. Có người kiên cường xông đến cửa thứ hai, cũng chưa bao giờ còn sống trở ra, có thể đoán được cửa ải cuối cùng nguy hiểm thế nào.

Nhưng Nhạc nguyên soái lại bị nhốt ở phòng giam cuối cùng. Bất kể thế nào, đội quân quần chúng này dù lên núi đao, xuống chảo dầu cũng phải kiên quyết xông vào một lần.

Chỉ cần qua được tầng thủ vệ bên ngoài Đại Lý ngục kia, những tầng khác chỉ nhốt phạm nhân bình thường, người canh giữ võ công bình thường, chỉ cần cẩn thận một chút không bị phát hiện là có thể vượt qua không khó khăn gì.

Nhưng nhất định phải nhanh, bởi vì nhóm thủ vệ kế tiếp sau nửa canh sẽ đổi ca, đến lúc đó nhất định sẽ phát hiện đồng bạn mất tích.

Lâm An là nơi kinh sư, cấm quân thị vệ và đại nội hộ vệ đều là nhân vật có tiếng trong võ lâm hiện thời, cũng không dễ trêu chọc.

Cho nên Cừu Vô Ý dẫn theo đám người tả xung hữu đột, ẩn trước nấp sau, nhanh chóng lướt qua mười mấy phòng giam. Mỗi khi đi qua một phòng giam, bọn họ lại nghe thấy những tiếng rên rỉ cực kỳ bi thảm và hình phạt khiến người ta phẫn nộ, cùng với cảnh tượng đáng khinh miệt.

Tại phòng giam số bốn, tù phạm trong một lồng giam mười ngón tay đều bị chặt đứt, máu chảy đầy đất. Tù phạm kia bởi vì quá khát, lại dùng lưỡi liếm máu của hắn từ ngón tay đứt nhỏ xuống. Trong phòng giam số bảy, phạm nhân thứ mười ba từ trái qua bởi vì không ăn uống cộng thêm bệnh nặng, lại không có tiền đưa cho ngục tốt, trong trời đông giá rét mọc mụn nhọt đầy người, viên trên mặt còn lớn hơn cả mặt hắn, chứa đầy nước mủ, giống như một khuôn mặt quỷ.

Trong phòng giam số tám có hai nữ tù phạm, đang bị mấy tên ngục tốt mặc sức giày xéo. Trong phòng giam số mười một thì đang dùng hình, một người bị còng trên hình cụ, một tên hành hình đang rút móng chân của người này ra từng mảnh từng mảnh.

Những cảnh tượng này rơi vào mắt quần hiệp, khiến bọn họ khó mà chịu đựng!

Không thể nhịn được nữa!

Nhưng trong nhà giam nhiều người như vậy, làm sao cứu được hết? Hơn nữa đâu biết kẻ nào bị trừng phạt đúng tội, người nào bị vu hại oan uổng? Huống hồ nếu rút dây động rừng ở đây, lại làm thế nào cứu được Nhạc Phi?

Lần này quần hiệp tiến vào Đại Lý ngục, bởi vì đã quen thuộc nên có được thuận lợi trước giờ chưa từng có, trong chốc lát đã xông qua mấy chục phòng tuyến ngoài sáng trong tối, leo lên nóc nhà phía trước ba lớp nhà giam cuối cùng.

Cừu Vô Ý đột nhiên dừng lại. Mọi người đều biết canh giữ nhà giam này chính là bốn tên cận vệ của Tần Cối, võ công cao, cảnh giác cao. Với võ công của Cừu Vô Ý, đương nhiên dư sức đối phó với bốn tên này, nhưng cũng không thể giải quyết chỉ trong vài chiêu, một khi chiến đấu kinh động đến những người khác thì đại sự không ổn.

Lúc này tuyết lớn bay lả tả, từng cảnh tượng thê thảm ưu sầu khiến mọi người hãi hùng khiếp vía, lòng đầy căm phẫn. Cừu Vô Ý biết nếu trì hoãn lâu, đám hào hiệp này nhất định sẽ không nhịn được, liền nói:

- Ta đi trước thăm dò một chút, khi các người nghe ba tiếng ếch kêu thì hãy lập tức lẻn qua!

Quần hiệp biết Cừu Vô Ý chẳng những võ công uyên thâm, mà khinh công cũng rất cao minh, biết tùy cơ ứng biến, cho nên cũng chỉ đành như vậy. Cừu Vô Ý hít sâu một hơi, lướt nhanh ra ngoài, như hoa tuyết bay đến trên ngói nhà giam đối diện.

Cừu Vô Ý nằm ở đó một lúc lâu không nhúc nhích, thấy trong ngục không có động tĩnh gì mới nhanh chóng đứng dậy, lộn người ẩn vào trong tường. Quần hiệp thấy Cừu Vô Ý không bị bốn đại cao thủ kia phát hiện đều thầm vui mừng, biết rằng không lâu sau sẽ có thể vào trong cứu Nhạc nguyên soái ra, trong lòng cực kỳ hưng phấn.

Bọn họ đều không biết, thực ra bốn người Cùng Hung, Cực Ác, Ngạt Độc, Tuyệt Ngoan đã sớm bị Tiêu Thu Thủy điểm ngã hoặc giải quyết rồi, đừng nói không phát giác có địch xâm phạm, cho dù có phát giác thì cũng chẳng thể kêu được ra tiếng.

Nhưng Cừu Vô Ý nhẹ như lá rụng móc ngược trên mép nhà, thăm dò bên dưới, lập tức phát hiện vách tường kia bị đục thủng và người áo xám bị khống chế huyệt đạo trong tường.

Là ai lợi hại như vậy, có thể chế ngự bốn đại cao thủ dưới tay Tần gian tướng này?

Rốt cuộc là ai đã đi trước một bước? Có ý đồ gì?

Cừu Vô Ý chỉ cảm thấy chuyến này thật nguy hiểm, liền quyết định trước tiên không thông báo cho quần hiệp, tự mình đi xuống trước thăm dò một chút rồi tính sau.

Quyết định này của y là nhìn vào đại cục trước mắt, đương nhiên là đúng; nhưng y nằm mơ cũng không ngờ được, quyết định này lại gây nên nuối tiếc không thể bù đắp.

Giọng nói kia từ trong thông đạo tối tăm đen như than cốc truyền ra:

- Ai!

Tiêu Thu Thủy không lên tiếng, sự tồn tại của hắn đã giống như tường đồng vách sắt, vững chắc nhưng không phát ra một chút tiếng động nào, trừ khi là chính ngươi đụng phải.

Nhưng đối phương giống như có xúc giác nhạy bén kinh người, vẫn nghiêm nghị hỏi:

- Là ai!

Chợt nghe tiếng “vèo vèo” liên tục vang lên, vô số ám khí lượn vòng bắn về hướng Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy biết không thể che giấu được nữa, chỉ cần hắn hơi cử động thì đối phương nhất định sẽ phát giác. Có điều mỗi ám khí này đều cắt không khí trong phòng ra thành tám chín khe hở, có thể tưởng tượng được sự sắc bén bá đạo của nó. Nhưng nếu khẽ di động, chỉ sợ sẽ kinh động toàn ngục. Trong thoáng chốc này, Tiêu Thu Thủy đã đưa ra một quyết định.

Hắn bất động.

Ám khí rít gào, “bộp bộp bộp bộp bộp bộp” giống như một trận mưa dày bắn vào người hắn.

Tại khoảnh khắc này, thân thể hắn trở nên giống như một thanh gỗ mục.

Trong nháy mắt hắn đã đóng kín toàn bộ huyệt đạo trên người, bắp thịt toàn thân nhão ra giống như gỗ mục.

Ám khí bắn vào thân thể hắn, lại đánh không trúng huyệt đạo, bởi vì huyệt đạo của hắn đã sớm dời đi; ám khí bắn vào da thịt hắn, nhưng lại mềm nhũn không trúng trọng tâm, chỉ cắm ở trên da, sau đó hết lực rơi xuống đất.

Đây là pháp quyết “Mộc Ngoan” trong Vong Tình thiên thư.

Mấy chục năm sau, đảo chủ Kiếp Dư đảo Đông Hải Nghiêm Thương Mang trong “Tứ Kỳ” khổ luyện chiêu này được một chút bí quyết, gọi là “Hủ Thi công”, lập tức danh lừng một thời, dùng chiêu này tránh thoát không ít cuộc đánh lén vô cùng nguy hiểm.

Lại nói ám khí đều rơi khỏi thân thể Tiêu Thu Thủy, nhưng Tiêu Thu Thủy trong nháy mắt bế khí, vẫn chưa lập tức khôi phục lại.

Chỉ nghe một người thở phào nói:

- Ta còn tưởng rằng có người xông vào, lại có khinh công giỏi như vậy, ngay cả hai huynh đệ chúng ta cũng không phát giác được… nếu vậy thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Một người khác cũng cười nói:

- Cẩn thận có thể lái được thuyền vạn năm…

Nói đến đây, hắn giống như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên ngừng lại.

Giọng nói của hai người này đều tương đối trẻ, nhưng ra tay độc ác, ám khí sắc bén, càng đáng sợ là có năng lực cảm giác siêu phàm trong bóng tối nơi thị lực không thể nhìn thấu như vậy.

Lúc này chợt nghe người nói được một nửa đột nhiên dừng lại kia nói tiếp:

- Không đúng…

Một người khác hỏi:

- Không đúng cái gì?

Người này đang muốn trả lời: “Âm thanh của ám khí không đúng, nếu bắn vào trên tường, hẳn là phát ra tiếng ‘đinh đinh’ mới đúng, vì sao lại phát ra tiếng ‘bộp bộp’ giống như đâm vào gỗ mục? Mà nơi này đều là tường đồng vách sắt, không có khúc gỗ nào!”. Tuy hắn nghĩ đến điểm này, nhưng lại không kịp nói ra.

Bởi vì một lực lượng như bão táp đã tràn về phía hai người bọn họ.

Bọn họ đồng loạt xuất chưởng nghênh đón, sau một tiếng “bùng”, hai người đều bị chấn đến đụng ngược vào tường.

Võ công của hai người này cũng thuộc hàng ngũ cao thủ hạng nhất ở tái ngoại, cho nên mới tiếp được lực lượng lớn như sấm sét này, chỉ là sống lưng bị va đập giống như con cua bị lột vỏ, khổ không thể tả. Còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì người nọ đã vọt tới, ra tay như tia chớp điểm huyệt Chương Môn của bọn họ.

Hai người này hoành hành tái ngoại, cả đời chưa từng gặp phải địch thủ như vậy, chỉ trong một chiêu đã chế ngự bọn họ, còn có thể đỡ được ám khí của bọn họ.

Tiêu Thu Thủy thử mạo hiểm một lần, quả nhiên đã dùng thế “Mộc Ngoan” chế ngự được hai người, lập tức kéo bọn họ đến chỗ sáng nhìn thử. Nguyên lai sắc mặt hai người này đều xanh xao giống như nhiều năm không thấy ánh mặt trời, gần như hoàn toàn không có chút máu, đều là người mù.

Chẳng trách!

Nếu không phải người mù, làm sao có thính giác nhạy bén như vậy?

Người mù ở trong bóng tối, chẳng khác nào người sáng mắt dưới ánh mặt trời.

Hai người mù này thật lợi hại, không biết là ai?

Mặc dù Tiêu Thu Thủy nghĩ như vậy, nhưng không có lòng làm hại, cũng không có ý làm hại, chế ngự được thì coi như xong rồi. Hai người “Tái Ngoại Song Manh” này võ công cực cao, tính tình cũng không xấu, nhưng vì lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa không có khả năng nhận biết người khác, cho nên bị Tần Cối lợi dụng.

Tiêu Thu Thủy khống chế hai người xong, liền liếc thấy sâu trong hầm ngầm có ánh đèn rọi tới. Trong lòng hắn lại nhảy loạn, giống như sắp được gặp người mà hắn rất muốn gặp trong đời.

Hắn nhìn lén qua khe hở chật hẹp của tường đá, chỉ thấy có một ngọn đèn ở chính giữa bàn. Rốt cuộc người mà hắn muốn tìm có ở đây hay không? Nơi này đã là trung tâm của Đại Lý ngục, Nhạc Phi có phải bị nhốt ở đây hay không?

Nhưng bên phía quần hiệp đang ẩn nấp trên mái hiên lại phát sinh một vài chuyện.

Nguyên lai phía dưới chỗ bọn họ đang ẩn náu có ánh đèn âm u, chiếu rọi một cảnh tượng trời sầu đất thảm.

Vài người mặc quan phục và hai ba tên lao đầu hành hình đang mặc sức tra khảo một người.

Người này vốn hình dáng cực kỳ uy vũ, râu hùm đầy mặt, nhưng sau khi bị nghiêm hình tra khảo, gương mặt hoàn toàn rạn nứt, mắt cũng lệch đi, nhãn cầu bên trái bị đánh rơi ra khỏi hốc mắt, treo ở trên mặt trông rất khủng bố, râu đen trên hàm cũng bị đốt cháy gần hết. Nhưng hắn bị xích ở đó, thần thái vẫn có một vẻ uy nghiêm lẫm liệt.

Chỉ thấy một người đang ngồi giữa đám quan viên nói:

- Vương Quý cũng đã thú tội rồi, Nhạc Phi mưu đoạt binh quyền, chỉ cần ngươi chịu ký tên, chúng ta sẽ cho ngươi phú quý vinh hoa hưởng thụ không hết!

Người kia cười ha hả, cười đến mức xích sắt trói tay không ngừng kêu lên leng keng, lớn tiếng nói như sấm:

- Không ngờ Trương Hiến ta không chết trận trên sa trường mà lại bị đám tặc tử các ngươi sỉ nhục! Nhạc tướng quân đội trời đạp đất, đường đường chính chính, các ngươi muốn vu tội cho ngài, có thủ đoạn nào mà không từ! Cần gì Trương Hiến ta đến mưu hại! Vương Quý có thể phản bội tướng quân, là vì hắn bị Tần gian nắm thóp. Trương Hiến ta quang minh lỗi lạc, đầu người rơi xuống đất cũng chỉ là vết sẹo to bằng cái chén, còn sợ các ngươi sao!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio