Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba tên quan viên văn võ kia vốn định đe dọa dụ dỗ, muốn Trương Hiến vu cáo Nhạc Phi âm mưu làm phản, nhưng con người của Trương Hiến rất cứng cỏi, nhất định không chịu thông đồng làm bậy. Cho nên ba người liền tăng cường tra khảo, cho đến khi nào Trương Hiến chấp nhận mới thôi. Lúc này bọn họ vừa nghe Trương Hiến lên tiếng như vậy, một người ở giữa liền nói:

- Được lắm! Tên phản tặc ngươi, sẽ không cho ngươi được chết sa trường, mà bị hành hạ ở hình trường!

Nói xong đập ấn gỗ xuống bàn, quát lên:

- Người đâu! Cho Trương đại anh hùng của chúng ta mở rộng tầm tai!

Chỉ thấy một tên hình phu giơ một mũi châm nhỏ bằng kim loại, đâm thẳng vào tai trái của Trương Hiến. Trương Hiến gào lên một tiếng như xé nát ruột gan, tròng mắt bắn ra máu. Ba người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Đại Đỗ hòa thượng không thể nhịn được nữa, đồng thời hét lên giận dữ, phá cửa sổ xông vào.

Những người khác cũng bi phẫn không thể kìm nén, Cừu Vô Ý lại không có ở đây, ai có thể khống chế đại cục? Chỉ thấy ba người dùng vài quyền vài cước đã đánh chết mấy kẻ dùng hình trong phòng. Mấy tên thị vệ khác rút đao muốn hô lên, Lâm công tử thấy tình thế không ổn, một là không làm, hai là không dừng, trước tiên cứu Trương Hiến ra rồi tính sau, lập tức đao kiếm hợp nhất, sau một tiếng “vèo” đã chém hai tên thị vệ ra thành hai nửa.

Những người khác như Hồng Hoa, Trần Kiến Quỷ cũng ào ào nhảy xuống. Tên võ quan bên trái rút ra Nga Mi cương thích, còn chưa xuất thủ đã bị một đao của Vạn Gia Chi chém cho đầu chia hai nửa. Một tên quan văn khác chưa chạy được mấy bước, đã bị Hồ Phúc cầm đao đuổi theo, hắn lập tức quỳ phục xuống đất, kêu lên:

- Hảo hán tha mạng…

Hồ Phúc giơ ngang đao than thở:

- Đã biết thiên hạ có hảo hán, sao lại tàn nhẫn như vậy…

Hồng Hoa ở một bên thấy vậy liền trầm giọng quát lên:

- Phúc ca, đừng nhiều lời với loại cẩu quan này!

Sau đó phất tay nói nhanh:

- Giết đi!

Tên cẩu quan kia quan thấy tình thế không ổn, liền thẳng họng hô lớn:

- Không hay rồi, có…

Mới hô được một nửa, “Thiên Thủ Kiếm Viên” Lận Tuấn Long đã phi tới, ba kiếm đều đâm vào sau lưng hắn, tên quan viên này lập tức im tiếng.

Trông thấy chỉ trong nháy mắt đám quan binh hoành hành ngang ngược trong phòng đã bị giải quyết sạch sẽ, “Cấp Kinh Phong” Sài Hoa Lộ đã sớm vung gậy tấn công tên quan viên ngồi ở giữa. Tên quan viên kia võ công cũng không yếu, quần hiệp đã phân công Lý Hắc đi đối phó với hắn. Lý Hắc vốn gian xảo tinh quái, đối phó với loại cẩu quan làm mưa làm gió này dĩ nhiên có thể thuận buồm xuôi gió.

Không ngờ tên quan viên này chẳng những võ công không thấp, hơn nữa còn rất nhạy bén linh hoạt. Lý Hắc nhanh như chớp luồn ra sau lưng đối phương xuất cước, người nọ liền vung tay ra sau dùng tấm thuẫn chắn lại, còn vừa đánh vừa hô lớn:

- Người đâu! Có phản tặc!

Hắn kêu lên mấy tiếng như vậy, lập tức bốn phương hưởng ứng, khắp nơi đều có tiếng xao động. Quần hiệp biết chuyện bại lộ, lần này đã liên lụy đến hành động của mọi người, mặt mày đều xám xịt. Những người này đều là hảo hán nổi danh, cho dù chém đầu chém hông cũng không kêu một tiếng, chỉ là liên lụy đến bằng hữu, không cứu được Nhạc nguyên soái, chuyện này không thể coi thường, quần hiệp đều âm thầm lo lắng.

Nguyên lai tên quan viên này chính là “Thiết Quy” Hàng Bát. Quần hiệp nhất thời không giết được hắn, để hắn hô lên kinh động toàn bộ Đại Lý ngục. Hàng Bát ở dưới quyền Chu Đại Thiên Vương vô cùng đắc ý, một đường thăng quan phát tài, đến khi làm nanh vuốt của Tần Cối lại càng hoành hành ngang ngược.

Hàng Bát vừa đánh vừa hô lớn, mọi người hoang mang rối bời, nhất thời không làm gì được hắn. Lúc này tiếng huýt vang lên khắp nơi, không ít nha dịch, bổ đầu, thủ vệ, ngục tốt ào ào xông vào, còn có cao thủ võ lâm các phương đồng loạt tràn đến. Mọi người đành phải toàn lực ứng chiến, ngay cả Trương Hiến bị xích cũng không cứu được nữa. Đám người Lâm công tử, Khâu Nam Cố, Đại Đỗ hòa thượng, Thiết Tinh Nguyệt, Lý Hắc, Thi Nguyệt, Hồng Hoa, Trần Kiến Quỷ, Hồ Phúc, Lận Tuấn Long, Vạn Gia Chi, Sài Hoa Lộ đều ra sức ngăn địch. Trương Hiến bị còng trên hình cụ không thể nhúc nhích, nghĩ đến chuyện y giết địch trên sa trường, anh dũng không ai sánh bằng, lại bị đồng liêu cộng sự trong quân với mình hại đến mức này, khó nén được căm hận, hốc mắt như muốn nứt ra.

Khi trong nhà giam đang đánh nhau hỗn loạn, cũng chính là lúc Tiêu Thu Thủy xông vào trung tâm nhà ngục.

Tiêu Thu Thủy nhìn qua khe đá kia, lập tức trông thấy có ba người đang nói chuyện, hắn vừa nhìn thấy lại không kìm được giật mình.

Người ở giữa ba người này chính là Chu Thuận Thủy, sắc mặt của lão vẫn còn khô vàng, hiển nhiên bị một chưởng của Yến Cuồng Đồ đả thương chưa lành.

Hai người khác lại càng khiến Tiêu Thu Thủy ngẩn ra.

Nguyên lai hai người một già một trẻ kia chính là “Quan Nhật Thần Kiếm” Khang Xuất Ngư cùng với con trai Khang Kiếp Sinh.

Năm đó trong trận chiến giữa Hoán Hoa kiếm phái và Quyền Lực bang, Khang Xuất Ngư chính là kẻ cầm đầu, hơn nữa từng hợp lực ám sát “Âm Dương Thần Kiếm” Trương Lâm Ý và “Chưởng Thượng Danh Kiếm” Tiêu Đông Quảng, quả thật tội ác tày trời.

Khang Kiếp Sinh vốn là người của Thần Châu Kết Nghĩa, nhưng lại phản bội Tiêu Thu Thủy, làm hại anh em huynh đệ. Đám người Tiêu Thu Thủy từng tha cho hắn, tiếc rằng kẻ này vẫn ngoan cố làm ác đến tận bây giờ.

Chu Thuận Thủy là “Chu Đại Thiên Vương” trong con mắt của người bên ngoài, còn cha con Khang Xuất Ngư và Khang Kiếp Sinh lại là người của Quyền Lực bang, hiện nay người của hai bang này lại ở cùng nhau giám thị Nhạc Phi.

Tiêu Thu Thủy nghĩ đến đây đã tức giận sôi gan, máu nóng dâng trào. Chợt nghe Chu Thuận Thủy nói:

- Ồ, bên ngoài hình như có tiếng động.

Võ công của Khang Xuất Ngư còn chưa bằng Chu Thuận Thủy, dường như không nghe được, liền nói:

- Sao có thể, nơi này tường đồng vách sắt, mỗi tầng đều là đầm rồng hang hổ, nào có ai xông vào được!

Khang Kiếp Sinh cũng hùa theo cười nói:

- Nếu là xông vào được, đám người mấy ngày trước sẽ không phải toàn bộ đem cho chó ăn rồi.

Chu Thuận Thủy bởi vì thương thế chưa bình phục, chỉ hơi cử động lập tức đau không chịu được, cho nên cũng không muốn làm việc thừa. Nếu không với tác phong hành sự cẩn thận của lão, nhất định sẽ đi xem một chút rồi tính sau. Hiện giờ lão đành phải bỏ qua, chỉ hừ một tiếng nói:

- Các ngươi không sợ Lý bang chủ tới cướp ngục sao?

Khang Kiếp Sinh cười nói:

- Ta nghĩ bang chủ hắn tuy có hiểu lầm với Tần tướng gia, nhưng vốn không quen không biết Nhạc Phi, không đến mức muốn tới cướp ngục.

Khang Xuất Ngư cũng nói:

- Điều bang chủ mong muốn là anh hùng hào kiệt trong thiên hạ ngầm liên lạc với hắn, hô một tiếng trăm người đáp ứng. Nếu nhân vật nổi tiếng như Nhạc Phi còn ở trên đời, nào đến phiên hắn hiệu lệnh? Cho nên không đến mức tới cướp ngục, Thiên Vương lo lắng quá nhiều rồi.

Hóa ra Khang Xuất Ngư không biết Chu Thuận Thủy vốn không phải là “Chu Đại Thiên Vương”, cho nên vẫn gọi Chu Thuận Thủy là “Thiên Vương”.

Chu Thuận Thủy lạnh lùng nói:

- Loại thất phu quê mùa như Lý Trầm Chu cũng dám tự lập danh hiệu sao? Ngày khác thừa tướng đại nhân nhất định sẽ phái binh tiêu diệt hắn.

Cha con Khang Xuất Ngư, Khang Kiếp Sinh đều cung kính nói:

- Tần tướng gia thiên thiên tuế! Tần tướng gia nhìn xa trông rộng, Lý Trầm Chu đáng chết…

Chỉ thấy hai người, một người râu đen buông xuống ngực, hết sức trang nghiêm, một người mặt mày tuấn tú, giống như trong tranh vẽ, nhưng chuyện mà bọn họ làm lại hoàn toàn không có khí phách, không bằng heo chó.

Tiêu Thu Thủy nhìn thấy lại muốn nôn mửa, chợt nghe Khang Xuất Ngư lại nịnh nọt bổ sung thêm một câu:

- Cho nên hai cha con ta đặc biệt tới góp sức cho Tần đại nhân…

Khang Kiếp Sinh sợ phụ thân hắn giành hết công lao, liền thêm một câu:

- Cũng giống như nương nhờ Thiên Vương…

Chu Thuận Thủy hừ một tiếng. Hắn đang trọng thương trên người, sắc mặt vàng vọt giống như một bức tượng bồ tát, nhưng thần thái lại hết sức ngạo mạn.

Tiêu Thu Thủy nhớ tới chiến dịch kiếm lư ngày đó, đám người Đường Phương kịp thời chạy đến cứu mình, đánh lui cha con họ Khang, cặp đôi già không biết thẹn, trẻ không biết nhục này lại tranh nhau cướp đường mà chạy, hoàn toàn không để ý đến tình thân, gian ác đến thế đúng là không còn gì để nói.

Chỉ thấy trên vách tường có một ngọn đèn, sắc đèn lờ mờ nhưng vẫn đủ chiếu sáng. Không biết vì sao trong lòng Tiêu Thu Thủy lại sinh ra loại cảm giác đó, giống như người mà hắn cả đời chỉ cầu được gặp đang ở trong phòng này, nhưng vẫn còn chưa thấy, lại giống như đã rời đi rồi, vĩnh viễn không nhìn thấy nữa…

Tại khoảnh khắc này, trong lòng Tiêu Thu Thủy rất nôn nóng, giống như sợ thứ gì đó sắp vĩnh viễn rời khỏi hắn…

Lúc này ngọn đèn chao đảo, trong hầm ngầm đột nhiên tối đi… Tiêu Thu Thủy không quan tâm gì nữa, hét lớn một tiếng, hai tay bấu vào kẽ đá, chỉ nghe tiếng “kẹt kẹt” liên hồi, hai tấm đá lớn đã bị kéo ra.

Khi ba người còn đang kinh ngạc, Tiêu Thu Thủy đã lướt vào.

Lúc này Cừu Vô Ý đã tiến vào gian phòng đá u ám ở tầng kế cuối, bị cơ quan trong phòng cản trở, đang toàn lực ứng phó.

Tiêu Thu Thủy đột nhiên xuất hiện, khiến cho ba người Chu Thuận Thủy, Khang Xuất Ngư, Khang Kiếp Sinh đều kinh hãi.

Hai tấm đá ngàn cân kia vốn không phải thứ mà con người có thể đẩy ra được. Bọn họ chỉ thấy trước mắt ánh nến lắc lư, người đã như thiên thần xuất hiện trước cửa, trong lòng ba người đều chấn động không gì sánh được.

Khang Kiếp Sinh thất thanh kêu lên:

- Nhạc gia…

Hắn cho rằng Nhạc Phi thoát tù xông ra. Chẳng những hắn có cảm giác như vậy, ngay cả Chu Thuận Thủy và Khang Xuất Ngư cũng không ngoại lệ.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là cao thủ từng trải qua sóng to gió lớn, lập tức nhận ra Tiêu Thu Thủy.

Trùng hợp là ba người bọn họ đều từng chịu thiệt dưới tay Tiêu Thu Thủy.

Tại khoảnh khắc này cả ba đều ngẩn ra. Tiêu Thu Thủy đã bước nhanh tới, hỏi một câu:

- Nhạc nguyên soái ở đâu?

Lúc này ánh lửa chập chờn, Tiêu Thu Thủy đã thấy rõ trong phòng không có lồng giam, cũng không có người khác, cho nên hắn trầm giọng hỏi nhanh.

Lúc hắn hỏi thì hai cha con họ Khang đã đồng loạt rút kiếm ra.

Tiêu Thu Thủy bỗng bước dài xông tới, đưa tay lấy bảo kiếm Như Tuyết sau lưng xuống, sau hai tiếng “đinh đinh”, chém ra một quyết “Kim Đoạn”, hai thanh kiếm của Khang Xuất Ngư và Khang Kiếp Sinh đều bị gọt đứt.

Hai người kinh hãi thối lui, Chu Thuận Thủy lợi dụng sơ hở xông lên, tay trái xuất ra “Hổ trảo”, tay phải xuất ra “Ưng trảo”.

Tiêu Thu Thủy căn bản không ham chiến, hắn nóng lòng muốn cứu Nhạc Phi, cho nên lùi lại hai bước, đôi tay vẽ hai vòng phong tỏa thế công, quát hỏi:

- Nhạc tướng quân ở đâu!

Chu Thuận Thủy cho rằng đối phương bị mình ép lui. Lão đã từng giao thủ với Tiêu Thu Thủy dưới lôi đài, biết người thanh niên này võ công không yếu, nhưng vẫn kém hơn mình, hiện giờ mình đang bị thương, không biết thắng thua sẽ thế nào. Lúc này lão vừa xuất thủ đã lập tức đánh lui đối phương, cho rằng mình thắng chắc, càng từng bước ép tới, nào chịu trả lời.

Ngày đó tại khe Cù Đường, Yến Cuồng Đồ sau khi đánh trọng thương Chu Thuận Thủy, lập tức bị Chu Hiệp Vũ đánh lén bỏ mạng. Tiêu Thu Thủy dốc sức chiến đấu với Chu Hiệp Vũ, đánh lui đối phương. Nhưng khi đó Chu Thuận Thủy đã hôn mê, được Hàng Bát cứu ra, đương nhiên không biết kết quả. Chu Hiệp Vũ càng sẽ không nói ra mình chật vật bỏ chạy vì không địch lại một tiểu tử hậu sinh, cho nên Chu Thuận Thủy vốn không biết Tiêu Thu Thủy sau khi học được Thiếu Vũ chân kinh và Vong Tình thiên thư võ công cao đến bao nhiêu.

Chu Thuận Thủy lại xuất ra một chiêu “Ưng trảo”, một chiêu “Hổ trảo”.

Tiêu Thu Thủy tay trái dùng “Thiếu Lâm”, tay phải dùng “Võ Đang” hóa giải thế tới.

Ngay lúc này, bên ngoài ngục chợt có tiếng người huyên náo, giống như đang có đánh nhau kịch liệt. Tiêu Thu Thủy không biết vì sao lại gây nên hỗn loạn như vậy, chỉ sợ ngục tốt xông vào, muốn cứu Nhạc tướng quân càng khó khăn hơn. Ngay lúc này hắn bỗng liếc thấy Khang Xuất Ngư đang lén lút chạy ra ngoài.

Muốn đi gọi cứu binh?

Trong lòng Tiêu Thu Thủy nôn nóng, tay trái đẩy tới, tay phải quét ra, một điểm lửa nhỏ trên vách đột nhiên bay lên, vù một cái chụp vào mặt Khang Xuất Ngư, sau đó bốc cháy giống như ánh lửa mặt trời. Khang Xuất Ngư kêu thảm liên hồi. Pháp quyết “Hỏa Duyên” trong Vong Tình thiên thư này không thể xem thường, Khang Xuất Ngư mới lăn lộn trên đất được mấy vòng, ngọn lửa đã tắt, khuôn mặt của hắn cũng giống như gỗ cháy.

Nhưng vì Tiêu Thu Thủy phân tâm đối phó với Khang Xuất Ngư, hai huyệt “Phượng Vĩ” và “Tinh Xúc” dưới sườn liền bị Chu Thuận Thủy chụp vào. Tại khoảnh khắc này, thân thể Tiêu Thu Thủy bỗng giống như gỗ mục, Chu Thuận Thủy chỉ cảm thấy thứ trong tay mềm như mục nát, mà Tiêu Thu Thủy lại đồng thời dùng lực lượng “Thiên Sơn Trùng Điệp” của phái Võ Đang đánh mạnh xuống.

Nếu là lúc bình thường, huyệt đạo của Tiêu Thu Thủy bị Chu Thuận Thủy chụp trúng, cho dù dùng pháp quyết “Mộc Ngoan” e rằng cũng phải trọng thương. Nhưng lúc này Chu Thuận Thủy nội thương chưa lành, phát lực khá yếu ớt, trước đó lại khinh địch, đột nhiên thấy Tiêu Thu Thủy phản kích, lập tức giật mình rút tay lui lại, bỏ qua cơ hội hiếm có này.

Lúc này Khang Xuất Ngư đã chết, Khang Kiếp Sinh không biết đã trốn đi đâu, chỉ có một điểm ánh lửa bốc cháy trên mặt đất nhờ chút dầu còn sót. Trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Thu Thủy và Chu Thuận Thủy, sắc mặt không ngừng chập chờn theo ánh lửa, đứng đối diện với nhau.

Trong ánh lửa, Chu Thuận Thủy thấp thoáng có mồ hôi, lúc này lão đã hiểu được thực lực của Tiêu Thu Thủy.

Trong lòng Tiêu Thu Thủy cũng rất rối loạn, bởi vì hắn nghe thấy tiếng la giết bên ngoài, trong đó có vài tiếng hình như là các huynh đệ kết nghĩa kim lan của hắn.

Hồ Phúc, Lý Hắc… có phải các người không?

Đường Phương… nàng có tới không?

Nhưng nhất định phải cứu Nhạc tướng quân ra trước! Tiêu Thu Thủy liền hét lớn:

- Chu Thuận Thủy, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau giao Nhạc tướng quân ra đây!

Mồ hôi của Chu Thuận Thủy từ trên mặt chảy xuống giống như chân chim. Chỉ thấy lão ngẩn ra, cười khan nói:

- Nào có Nhạc tướng quân gì! Nơi này ngươi đã nhìn hết rồi, làm gì có giấu Nhạc tướng quân!

Trong lòng Tiêu Thu Thủy lập tức rối loạn, quát lên:

- Ngươi nói gì?

Chu Thuận Thủy cười lạnh nói:

- Ta nói ngươi tìm sai chỗ rồi!

Tiêu Thu Thủy lớn tiếng hỏi:

- Vậy Nhạc tướng quân rốt cuộc ở đâu!

Hiên nay công lực của hắn không thể xem thường, khí động đan điền, khiến cho bốn vách vang lên tiếng vọng. Chu Thuận Thủy cũng bị chấn đến huyết khí quay cuồng, nhưng vẫn gắng gượng nói:

- Nhạc tướng quân đã sớm bị đưa đến Phong Ba đình xử trảm, ngươi đi chuyến này vô ích rồi!

Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, đứng ngây ra tại chỗ.

Lúc này Cừu Vô Ý đã vượt qua gian phòng đầy cơ quan kia, đang lẻn vào tầng phòng thủ cuối cùng tối đến mức không nhìn thấy gì kia.

Mà y cũng vừa lúc nghe thấy tiếng sát phạt bên ngoài, cùng với cuộc đối thoại kinh tâm động phách bên trong.

Tiêu Thu Thủy lập tức lảo đảo, không thể kiềm chế được, lẩm bẩm nói:

- Nhạc tướng quân đã… Phong Ba đình… Phong Ba đình!

Chu Thuận Thủy đứng trong ánh lửa âm trầm nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Thủy, cười gằn nói:

- Mới đi không lâu. Ngươi trúng kế rồi.

Tiêu Thu Thủy miễn cưỡng thu lại lực lượng đang tán loạn, cố gắng phấn chấn nói:

- Ta… ta phải đi Phong Ba đình…

Chu Thuận Thủy cười lớn nói:

- Đại Lý ngục cho phép ngươi tới, nhưng không cho phép ngươi đi!

Vừa dứt lời liền rụt cổ tay xuất trảo, hai tay một trước một sau đều chụp vào huyệt “Thần Tàng” trên ngực Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy chợt nghe Nhạc Phi bị đưa đến Phong Ba đình xử trảm, giống như sấm đánh bên tai, ngơ ngơ ngác ngác, không biết phải làm sao. Đã muốn quỳ xuống khóc lớn một phen, tinh thần sa sút, lại muốn hăng hái đuổi theo, ngăn cản thảm họa Phong Ba đình. Đúng lúc này trảo của Chu Thuận Thủy đã đánh tới.

Lúc này Cừu Vô Ý đã phát giác được “Tái Ngoại Song Manh” kia bị chế ngự. Y biết rõ võ công của “Tái Ngoại Song Manh” rất cao, nhưng cũng bị khống chế, có thể thấy người lẻn vào lần này công lực thâm hậu thế nào.

Cho nên khi chưa biết là địch hay bạn, y lại càng cẩn thận đề phòng.

Nhưng lúc này Tiêu Thu Thủy đã gặp nguy hiểm sống chết.

Bên phía quần hiệp chém giết vừa nổi lên, không biết có bao nhiêu quân binh tràn vào. Đám người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Lâm công tử hễ chiến đấu thì chỉ tiến không lùi, cho nên không bỏ chạy mà lại xông lên nghênh đón.

Thiết Tinh Nguyệt là người đầu tiên xung phong. Đối phương có đến gần trăm người, thẳng họng hét lên:

- Xông lên! Giết đi!

Nhưng khi thật sự xông tới lại thì không có dũng khí giống như tiếng hét. Thiết Tinh Nguyệt ghét nhất hạng người tham sống sợ chết, hai tay lập tức xuất trảo, bắt được hai tên chỉ dám hò hét, sau hai tiếng “cách cách” đã bẻ gãy cổ bọn họ.

Chợt nghe một tiếng “vèo”, một mũi thương tua đỏ đã đâm tới sau lưng hắn. Hắn hét lớn xoay người lại, một cước đá bay mũi thương tua đỏ, lại dùng một quyền đánh ngã người nọ. Nhưng còn chưa thở được một hơi, phía trước có ba thanh đao, phía sau có năm thanh đao, mỗi bên trái phải có bảy thanh đao đã công tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio