...
Trong chốn rừng núi hoang vu, có một người con gái nhỏ nhắn, xinh đẹp trong bộ váy màu hồng nhạt đang đứng chống tay vào thân cây bạch đàn và cười một cách đắc ý. Dưới chân nàng, nói đúng hơn là dưới đáy vực dốc gần bảy mươi độ so với mặt đất, gã mặt sẹo đang nằm sóng soài như một đống giẻ rách.
Mấy cây nấm độc đã cứu mạng Hoàng Lan.
Con dao găm vẫn cầm chắc trong tay, còn cách đó một đoạn không xa, sợi dây trói bị cắt vội vẫn còn vương trên bụi le lùm xùm.
Hoàng Lan đã lừa gã rơi xuống, nói đúng hơn là lợi dụng lúc gã bị ngộ độc nấm mà đẩy gã xuống cái nơi quái quỷ này. Vực này chẳng khác gì một cái hố, bốn bề đều là vách đất trơn trượt, địa thế vừa dốc vừa hẹp, lăn xuống không chết nhưng leo lên lại là cả một vấn đề, đặc biệt là với người bụng dạ đang biểu tình như gã. Đứng dưới đáy vực, gã mặt sẹo bất lực chống đao nhìn lên, lầm bầm chửi rủa. Cứ tưởng Nguyễn sung nghi này chỉ là hạng người con gái giỏi khua môi múa mép, dùng lời hoa ý mật để dụ dỗ quân vương, gã không ngờ mình lại bị nàng qua mặt một cách dễ dàng đến thế. Nếu có thể trèo lên được, gã thề sẽ đem kẻ đang đắc ý trên kia băm thành vạn mảnh cho hả dạ!
Hoàng Lan ngửa mặt lên trời, cười vô cùng sảng khoái. Đối phương đã ngang nhiên rút đao chém nàng, lại còn nghi ngờ lòng tốt của nàng, vậy thì nàng có giở chút thủ đoạn tiểu nhân để thoát thân cũng chẳng việc gì phải áy náy cả. Quan trọng hơn, giờ phút này, nàng đã được tự do.
Một lúc sau, nàng tiêu sái rời đi.
Gã mặt sẹo oán hận lắm, mấy lần thử leo lên nhưng đều bị trượt tay. Vẫn còn may là loại nấm gã ăn nhằm không phải kịch độc, chỉ khiến người ta bị choáng váng, ảo giác chứ chưa gây chết người. Nhưng gã không dám vận công để phi thân lên, bởi là người học võ, gã hiểu rằng nếu giờ vận công đồng nghĩa với việc ép độc tố phát tác nhanh hơn, khi ấy biết đâu gã lại ngỏm thật!
Mặt trời uể oải lặn xuống sau rặng núi ngà. Gã mặt sẹo ngồi co ro một mình dưới đáy vực, nghĩ đến những loài dã thú thường ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm mà không khỏi rùng mình. Cuộc đời gã chém giết liên miên, không cảnh tượng tàn khốc nào là không trải qua, nhưng khi đối mặt với sức mạnh bí ẩn của rừng già, gã vẫn không thể tránh được cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm can.
Bỗng nhiên một sợi dây chờn vờn phía trên đầu gã. Ban đầu gã còn tưởng mình trông gà hóa quốc, tuyệt vọng quá sinh hoang tưởng, cho đến khi tỉnh táo ngước lên trên, gã liền trông thấy một nụ cười khả ái và sắc váy hồng tao nhã như đóa sen mọc bên hồ Lạc Thủy.
"Làm gì vậy?" Gã nghi ngờ hỏi.
Người trên kia thờ ơ đáp:
Người trên kia thờ ơ đáp:
"Cứu ông."
Gã há hốc mồm, nhất thời á khẩu.
Hoàng Lan không nói gì, chỉ chuyên tâm buộc nốt đầu kia của sợi dây vào gốc cây mọc cạnh mép vực. Nàng vốn dĩ đã chạy được một đoạn khá xa, nhưng rồi không hiểu sao trong lòng lại có một thứ cảm giác quái đản: nàng sợ gã chết. Đáy vực tối tăm heo hút, liệu đến khi nào gã mới leo lên được bên trên? Gã leo lên như thế nào? Bằng cách đâm phập đao vào vách đá như trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung? Hơi phi thực tế. Ở dưới chỗ chật chội đó, liệu có còn cây nấm độc nào cho gã vượt qua cơn đói? Còn nữa, nơi rừng thiêng nước độc này, ban đêm chính là lãnh địa của dã thú. Thời hiện đại, những mãnh thú như hổ báo, beo rừng bị săn bắn quá mức nên số lượng vô cùng ít ỏi, mọi người gần như chỉ nhìn thấy chúng khi bước chân vào vườn bách thú. Nhưng đây là Việt Nam thời cổ đại, những cánh rừng nguyên sinh vẫn còn rất rộng lớn, ẩn sâu dưới những tầng lá rậm rạp ấy, ai biết có những cặp mắt nào đang hau háu rình rập, chỉ chờ có con mồi đi ngang qua là xông ra cắn một nhát trí mạng.
Nếu trong lúc tự vệ mà phải ngộ sát gã mặt sẹo, Hoàng Lan tuyệt đối sẽ không áy náy, nhưng để mặc gã tự sinh tự diệt lại là chuyện khác. Hơn nữa, tuy gã cộc cằn, thô bạo nhưng trước sau vẫn có ý tôn trọng nàng, đủ thấy gã cũng là kẻ có nghĩa khí, không phải hạng tiểu nhân vô liêm sỉ. Suy đi tính lại, nàng đành quay lại, tìm dây leo mọc trong rừng, kết thành một sợi dây đủ dài rồi thả xuống bên dưới. Cũng có lúc Hoàng Lan trách mình quá mềm lòng và dại dột, nhưng nàng không biết rằng sau này, chính khoảnh khắc mềm lòng ấy sẽ cứu một mạng.
Trong cặp mắt vàng vọt và dữ tợn, bỗng đâu lóe lên một tia sáng hiếm hoi. Bình sinh gã chưa bao giờ buông tha cho bất cứ ai, đây là lần đầu tiên, kẻ thù của gã quay lại cứu gã.
Nhưng...
"Sao dây ngắn thế?"
Gã mặt sẹo chau mày nhìn sợi dây còn cách đầu mình đến nửa trượng, ngắn ngủn, đong đưa qua lại như đang trêu ngươi.
"Ờ thì thực ra tôi cố tình để nó ngắn một chút." Hoàng Lan nhún vai nói toạc móng heo: "Để xem nào, dựa vào sức ông chắc di chuyển được mấy hòn đá phía bên kia phải không? Chồng chúng lên với nhau, làm thành một cái bệ để mà với lấy dây. Yên tâm đi, dây này bện bằng sợi mây rừng, chắc lắm, không lo bị đứt đâu."
Nhìn theo hướng chỉ, quả thật có mấy tảng đá xanh to cái gối đầu, bằng phẳng nhẵn nhụi, nếu khéo léo cũng có thể miễn cưỡng xếp thành một bệ đá. Gã mặt sẹo ngán ngẩm chửi bậy một câu. Hoàng Lan bắt gã phải xếp đá để với dây, chính là muốn kéo dài thời gian thoát khỏi đáy vực của gã. Có lẽ nàng sợ một khi gã thoát thân quá nhanh chóng thì sẽ lại gây khó dễ ình. Đã cứu người còn tính toán kĩ như vậy, Nguyễn sung nghi này thật không phải loại người dễ nói chuyện!
Nhìn theo hướng chỉ, quả thật có mấy tảng đá xanh to cái gối đầu, bằng phẳng nhẵn nhụi, nếu khéo léo cũng có thể miễn cưỡng xếp thành một bệ đá. Gã mặt sẹo ngán ngẩm chửi bậy một câu. Hoàng Lan bắt gã phải xếp đá để với dây, chính là muốn kéo dài thời gian thoát khỏi đáy vực của gã. Có lẽ nàng sợ một khi gã thoát thân quá nhanh chóng thì sẽ lại gây khó dễ ình. Đã cứu người còn tính toán kĩ như vậy, Nguyễn sung nghi này thật không phải loại người dễ nói chuyện!
...
Trời đã ngả sang màu tím sẫm. Biết không thể vượt rừng vào đêm tối, mà nói thẳng ra thì cũng chẳng còn sức để đi tiếp, Hoàng Lan chọn ình một nơi đủ an toàn để trú chân. Đó là một hang đá ăn sâu vào chân núi, thoáng đãng, sạch sẽ, cửa hang lại bị che khuất bởi một bụi cỏ lau nên khá kín đáo, nếu không tinh ý sẽ không dễ gì phát hiện ra. Quan sát tổng thể một lượt, Hoàng Lan nhẩm tính chỉ cần chuẩn bị thêm vài thứ là nàng sẽ có một nơi nghỉ chân tinh tươm, vừa tránh được gã mặt sẹo, vừa tránh được cả dã thú.
Rừng già không phải chỉ có nấm độc. Bằng kinh nghiệm tham gia rất nhiều chuyến du lịch sinh thái, chỉ sau một hồi tìm kiếm, Hoàng Lan đã mang về không ít quả cây rừng có thể ăn được. Số thực phẩm này có thể giúp nàng cầm cự được đến ngày mai. Người ta thường nói rằng ban đêm đốt lửa sẽ xua đuổi được thú dữ. Hoàng Lan sợ gã mặt sẹo một thì sợ thú dữ mười, thế là nàng cũng loay hoay tìm cách nhóm lửa, nhưng nói gì thì nói, một người hai mươi năm sống ở Hà Nội như nàng thì lấy đâu ra kinh nghiệm nhóm lửa! Trầy trật hơn nửa canh giờ, đến khi Hoàng Lan nhóm lên được một đống lửa thì hai tay nàng cũng đã rướm máu.
Ngẫm lại hoàn cảnh của bản thân lúc này, Hoàng Lan chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và cả sự may rủi để sinh tồn.
Thời tiết giao mùa, bóng tối ập xuống còn nhanh hơn thiếu nữ buông rèm. Tiếng gào rú của thú rừng từ nơi thâm cùng bí hiểm nào đó cứ chốc chốc lại vọng lại, xào xạc giữa những tầng lá sâu thăm thẳm, vô tình hữu ý đe dọa bất cứ kẻ nào đang cô độc trong chốn rừng già. Ngồi co ro bên đống lửa sắp tàn, gặm đến quả lê rừng thứ ba, Hoàng Lan không thể tự lừa mình thêm nữa.
Nàng đang sợ!
Đây là lần đầu tiên nàng qua đêm ở nơi rừng thiêng nước độc, xung quanh không có gì ngoài thanh âm của dã thú và bóng tối chờn vờn, rình rập. Không biết nghĩ gì, nàng bèn chắp hai tay trước ngực, thành tâm cầu khấn từ ngọc hoàng đến diêm vương, từ sơn thần đến thổ địa, hy vọng các ngài nếu có linh thiêng hãy phù trợ cho Nguyễn Hoàng Lan nàng được bình an vô sự.
Dù những lời khẩn cầu ấy có đến tai thần tiên hay không thì trước mắt chúng cũng giúp Hoàng Lan thêm vững tâm hơn một chút. Đôi khi, con người ta vẫn cần tìm một cách để tự trấn an mình như thế.
"Bọn thú dữ kia, đừng có lại gần đây. Ta gầy lắm, thịt lại dai, ăn chỉ tổ giắt răng thôi."
"Nguyệt Hằng, Vũ Linh, hai người đến nhà bếp mang ít bột và đỗ xanh về đây. Tối nay chúng ta sẽ làm món bánh trôi. Mà hai người đã ăn bánh trôi bao giờ chưa nhỉ?"
"Nguyệt Hằng, Vũ Linh, hai người đến nhà bếp mang ít bột và đỗ xanh về đây. Tối nay chúng ta sẽ làm món bánh trôi. Mà hai người đã ăn bánh trôi bao giờ chưa nhỉ?"
Tiếng người lảm nhảm càng lúc càng nhỏ. Rồi bên ánh lửa cháy bập bùng, người con gái ấy thiếp đi lúc nào không hay...
Khi Hoàng Lan tỉnh dậy, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Nàng vươn vai ngáp dài, cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhớ lại những gì đã mơ thấy tối qua mà lại cảm thấy buồn cười. Rồi nàng rảo bước khỏi hang, khoan khoái tận hưởng vẻ đẹp tuyệt mỹ của rừng già buổi bình minh. Nắng sớm chiếu xiên qua tán lá phía trên cao, dệt xuống mặt đất thành một tấm lưới vàng óng như tơ trời. Trên những đỉnh núi phía xa, sương mờ đang dần tan, chỉ còn vương lại một dải mỏng như chiếc khăn choàng cổ của người thiếu nữ. Tiếng chim hoan ca, đồng điệu cùng tiếng suối chảy róc rách đâu đó, hòa thành một bản tình ca vi diệu của núi rừng.
Dắt con dao găm bên người, Hoàng Lan tiếp tục hành trình thoát khỏi rừng già. May mắn thay, những năm tháng lăn lộn trước kia đã rèn giũa cho Hoàng Lan khả năng nhớ đường tuyệt vời. Khu rừng này tuy hoang dã nhưng lối mòn lại không nhiều, nàng hoàn toàn có thể hình dung lại chặng đường đã đi để tìm hướng ngược trở lại. Nếu Hoàng Lan không nhầm, nàng chỉ cần vượt qua cánh đồng hoa cúc dại thì sẽ đến được đồi bạch đàn. Đồi bạch đàn nằm ngay cạnh bìa rừng, từ đó đến ngôi làng đầu tiên chắc chưa đầy nửa ngày đi bộ.
Không phải lúc nào cũng có thể dựa vào bản đồ. Nhiều khi con người phải vận dụng chính trí nhớ và năng lực của bản thân để tìm được đích đến. Đó là một trong những bài học sơ đẳng nhất mà cuộc sống đã dạy cho nàng.
Rời khỏi cánh đồng hoa cúc dại, Hoàng Lan tiếp tục vượt qua một con suối cạn, hướng tới đồi bạch đàn rộng ngút ngàn. Trong lúc băng rừng, nàng vô ý vướng vào một bụi bồ kết, bị gai của nó cào đến rớm máu, lại có lúc sơ ý trượt chân ở bờ suối, đau đến xây xẩm mặt mày. Nhưng dù chặng đường phía trước có gian truân đến đâu, Hoàng Lan cũng phải tiếp tục dấn thân, bởi nàng hiểu rằng, những lúc như thế này, dừng lại đồng nghĩa với cái chết.
...
Cách đó không xa, một sinh vật chợt mở to đôi mắt màu vàng ảm đạm, đồng thời rướn cái đầu hình tam giác quen thuộc của nó lên. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn. Con rắn hổ mang uốn mình một cái, rũ sạch đám lá bạch đàn vẫn bám trên người rồi nhẹ nhàng trườn về phía trước.
...
() Quang Thục thái hậu khi ấy còn là tiệp dư của vua Lê Thái Tông. Bà mang thai hoàng tử Lê Tư Thành nên bị thần phi Nguyễn Thị Anh (sau là Tuyên Từ thái hậu) ghen ghét, buông lời gièm pha với Thái Tông, khép bà vào tội voi giày. Sau nhờ vợ chồng quan Hành khiển Nguyễn Trãi và Nguyễn Thị Lộ can ngăn vua, bà mới thoát nạn.
Truyện convert hay : Huyền Huyễn Chi Thần Cấp Đế Hoàng Hệ Thống