(Tôi không quan tâm bên ngoài anh là ai, sự nghiệp của anh vĩ đại như thế nào, nhưng nếu trong tình yêu, người anh yêu vì anh mà buồn khổ thì anh cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi.)
...
Giữa chốn núi rừng hoang vu, vọng lại tiếng hét thất thanh của một người con gái. Ngược lại, con rắn hổ mang lại tỏ vẻ khoái trá, cứ thế trườn đến sát bên Hoàng Lan hơn. Chiếc lưỡi chẻ đôi thỉnh thoảng lại phun phì phì trong không trung, mang theo hơi thở khò khè, tanh tưởi.
Hoàng Lan khiếp đảm tột cùng, cũng chẳng còn sức mà bò giật lùi lại phía sau nữa. Khi phải đối diện với con rắn khủng bố không hiểu tiếng người này, con dao găm trong tay nàng hoàn toàn chỉ mang tính chất minh họa.
Cái miệng to tướng ngoác ra, để lộ hai cái răng nanh trắng ởn bên trong. Con rắn ngúc ngoắc cái đầu hình tam giác, làm một động tác quen thuộc trước khi kết liễu tính mạng con mồi.
Vào đúng thời khắc sinh tử ấy, bên tai Hoàng Lan vang lên một âm thanh sắc nhọn, cùng với đó, một mũi tên xé gió lao tới, cắm phập vào thân hình ngồn ngộn, gớm ghiếc ấy. Bị chọc phải cơn điên, con rắn ngóc đầu lên, quay ngoắt lại để truy tìm kẻ vừa tấn công mình. Nào ngờ chỉ sau đó một giây, sự hung hãn ấy biến mất, máu từ vết thương ngang thân tuôn ra xối xả, con rắn giãy đành đạch trên mặt đất, mỗi lúc một lồng lộn điên cuồng, một lúc sau thì ngừng lại hẳn.
Trên mặt đất, xác rắn duỗi dài, một vùng cỏ khô bị máu nhuộm đỏ, đổ rạp về hai phía.
Hoàng Lan sợ hãi đến vã mồ hôi hột. Chỉ cần mũi tên ấy bắn chậm một giây và đi lệch một phân, đảm bảo nàng sẽ biến thành bữa trưa của con rắn gớm ghiếc ấy. Khi định thần lại, nàng mới bất giác nhìn về phía xa, nơi có bóng người thấp thoáng đằng sau gốc cây bạch đàn.
"Này, anh gì ơi!"
Cung tên trên tay người ấy hạ xuống, rồi y quay lưng lại, nhanh chóng biến mất như một cơn gió...
...
Cung tên trên tay hạ xuống, Phạm Anh Vũ quay lưng lại, nhanh chóng biến mất như một cơn gió. Đi được một đoạn, y mới hắng giọng, không rõ đang nói với ai.
"Ra đây đi! Còn định trốn đến khi nào nữa?"
"Ra đây đi! Còn định trốn đến khi nào nữa?"
Từ sau tảng đá hộc phía bên trái, một người miễn cưỡng bước ra. Trường Giang bận bịu phủi đám lá bạch đàn rơi đầy trên tóc, hoàn toàn phớt lờ cái lườm sắc lẻm của đối phương.
"Cậu dám theo dõi tôi?"
Phạm Anh Vũ nắm lấy cổ áo Trường Giang, lạnh giọng truy vấn. Lê Khải Triều đã từng đoán vu vơ rằng Trường Giang là gian tế của triều đình. Bảo kiếm vẫn nắm chắc trong tay, chỉ cần trong ánh mắt đối phương tồn tại một tia bất thường, kể cả là nhỏ nhất, y cũng sẽ cho cậu ta về chầu ông bà ông vải ngay lập tức.
Nhưng bản tính đa nghi đã khiến Phạm Anh Vũ tự rước nợ vào thân rồi. Trường Giang mà là gian tế? Nực cười! Cậu lang bạt khắp nơi, xuôi ngược nam bắc cũng chỉ vì muốn tìm kiếm tung tích cô bạn họ Nguyễn nào đó. Một năm nay, hành trình của Trường Giang chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nhưng cậu chưa bao giờ từ bỏ hi vọng.
Lần này cũng vậy.
Là một người được đào tạo trong môi trường giáo dục hiện đại, Trường Giang vốn có niềm tin rất mạnh vào chủ nghĩa khoa học biện chứng. Nhưng một năm trước, khi thức dậy ở thời đại này, cậu đã không còn cố chấp bấu víu vào khoa học nữa. Nếu sức mạnh siêu nhiên không tồn tại thì việc cơn gió xoáy ấy xuất hiện rồi kéo cả Hoàng Lan và cậu ngược về quá khứ cần được giải thích như thế nào? Ảo ảnh ư? Ảo ảnh có thể tạo ra bối cảnh chân thực đến thế này không? Ảo ảnh gì mà lại đủ sức giam chân cậu trong một thế giới suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày có lẻ?
Hiện thực càng tàn khốc thì càng phải đối diện, bởi chỉ khi thẳng thắn đối diện, con người ta mới có thể nhìn ra con đường mình cần đi. Còn nếu tiếp tục tự lừa gạt bản thân, họ sẽ chẳng nhận được gì cả.
Đêm qua, Trường Giang mơ thấy Hoàng Lan đang lưu lạc đâu đó ở vùng rừng núi phía bắc Đại Việt. Giấc mơ này, cậu nguyện tin là có, còn hơn nhắm mắt làm ngơ, tự từ bỏ cơ hội của chính mình.
"Tôi có bản lĩnh theo dõi anh không? Chẳng là có việc đi ngang qua đây, nhìn thấy anh nên muốn rủ anh đi cùng thôi. Anh cũng biết tôi không thông thạo đường rừng lắm mà."
Vừa nói, Trường Giang vừa kiên nhẫn gỡ từng ngón tay của Phạm Anh Vũ ra. Phải công nhận tay thằng cha này còn cứng hơn cả sắt thép!
"Chỗ này đồng không mông quạnh, cậu đến đây làm gì?"
"Chỗ này đồng không mông quạnh, cậu đến đây làm gì?"
"Hôm qua tôi mơ thấy bạn tôi gặp nguy hiểm, ở đâu đó rất gần đây." Trường Giang đáp.
Con người này có thể nói dối bất kì điều gì, chỉ khi nhắc đến người bạn đó, cảm xúc trong ánh mắt của cậu ta mới là chân thực nhất. Biết mình hiểu lầm đối phương, Phạm Anh Vũ hòa hoãn hơn đôi chút:
"Cậu vẫn muốn tìm người đó?"
Trường Giang gật đầu ngay tắp lự. Bỏ cuộc là từ không có trong khái niệm của cậu.
Phạm Anh Vũ chán nản giải thích:
"Nơi này, tám dặm mới có một nguồn nước, hai mươi dặm mới gặp một thôn làng. Đừng nói là con người, đến chim muông dã thú cũng không phải muốn thấy là thấy. Tìm người ở chốn thâm sơn cùng cốc này ư? Trường Giang, cậu có bị ảo tưởng quá không đấy?"
Điều Phạm Anh Vũ nói là sự thật. Khu rừng này quá mức thưa vắng. Bằng chứng là người dẫn đường là Trường Giang nhờ đã mất tăm mất tích hơn nửa canh giờ, chẳng biết gã bị lạc hay cố tình bỏ rơi cậu nữa. Nhưng điều này chưa đủ để khiến Trường Giang sợ hãi. Cậu chỉ thản nhiên hỏi lại:
"Anh có chắc chắn người tôi cần tìm không có ở đây không?"
Phạm Anh Vũ nhíu mày rồi lắc đầu. Y còn có việc của mình, không rảnh rỗi quản chuyện người khác.
"Vậy đấy, anh không chắc, tôi cũng không chắc, vậy tại sao tôi lại phải từ bỏ khi chưa thử hết sức mình? Nếu anh không thích dẫn đường thì thôi, tôi tự đi một mình."
Trường Giang làu bàu rồi bước nhanh lên phía trước. Phạm Anh Vũ cũng không thèm tranh cãi với cậu nữa. Cứ mỗi lần nhắc đến người con gái họ Nguyễn đó, Trường Giang đều hào hứng và bất chấp như vậy.
Hai người họ tiếp tục hành trình giữa rừng bạch đàn vô cùng vô tận.
Hai người họ tiếp tục hành trình giữa rừng bạch đàn vô cùng vô tận.
Đi được nửa ngày, thấy Phạm Anh Vũ cứ lẳng lặng như cô hồn bóng quả, Trường Giang đến phát bực, bèn chủ động bắt chuyện với y:
"Anh Vũ, có việc này tôi muốn nói với anh, chỉ hi vọng anh đừng trách tôi nhiều chuyện..."
"Nói đi!"
Phạm Anh Vũ hắng giọng. Hôm nay y có chuyện quan trọng cần làm, vậy mà cái tên nhãi Trường Giang này tự dưng ở đâu độn thổ lên, lẵng nhẵng bắt y dẫn đường đã đành, lại còn không ngừng lải nhải gợi chuyện nữa chứ, thật là phiền phức mà.
"Anh đối với Viên Nhiên có thật lòng không?" Đột nhiên Trường Giang hỏi một câu rất không liên quan.
Phạm Anh Vũ đáp luôn không cần suy nghĩ:
"Đối với tôi, cô ấy còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình."
Hình như Trường Giang cũng chỉ chờ có thế. Cậu lập tức gạt phắt đi:
"Anh nói dối!"
Bước chân của Phạm Anh Vũ hơi khựng lại. Y khó hiểu nhìn Trường Giang. Một năm trước, khi y cứu Trường Giang từ tay thần chết trở về, cậu ta lầm lì và yếu ớt lắm, đâu có dáng vẻ ngông nghênh như thế này?
Truyện convert hay : Đấu La Đại Lục Chung Cực Đấu La