Thiên Hàng Yêu Nghiệt

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lãnh kỉ Kỉ ko hiểu cảm xúc đó là gì, ko có nghĩa là Lãnh Lăng Duệ cũng ko hiểu.

Hắn chẳng phải chưa yêu đương bao giờ, cũng ko phải tên mao đầu tiểu tử chưa hiểu biết tình sự

Tuy trước đây hắn chưa bao giờ có cảm giác muốn độc chiếm người đến như vậy,từ đầu đến chân, độc chiếm hoàn toàn, chỉ thuộc về mình.Cũng chưa bao giờ ôm người mà cảm thấy cả trái tim được lấp đầy,đột nhiên cảm thấy mình đã có gia đình, nơi để dừng chân lại. Càng chưa bao giờ hoàn toàn ko thể kháng cự lại biểu tình hỉ nộ ái ố của người,thầm nghĩ lấy hết thẩy những gì mình có ra chỉ để đổi lấy nụ cười thỏa mãn mà ngốc nghếch của người.

Nhưng..hắn tinh tường biết tại sao lại có cảm giác này.

Hắn ko biết cảm giác này xuất hiện khi nào,nhưng khi mà Lãnh Kỉ Kỉ đột nhiên trưởng thành, phần tình cảm này tựa như bị lột khỏi xác ngoài, hiển lộ ra.

Nhanh đến nỗi chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc

Có lẽ trước đó còn muốn coi là con của mình, giờ lại thấy tình cảm của mình chẳng phải là sủng ái đơn thuần thì có chút đột nhiên, thậm chí chuyển biến có vẻ kì quá, nhưng..tình yêu chính là vậy, là điều khó khống chế nhất, khó nói rõ nhất trên đời này.

dù cho lúc ban đầu là vì cái j, đồng tình nhất thời cũng đc, mềm lòng, mới lạ cũng đc, giữ lại tiểu yêu tinh ở nhà chính là điều ngoài ý muốn đối với Lãnh Lăng Duệ. Có lẽ trong quá trình nuôi nấng bé, tâm tình thú vị ban đầu chậm rãi biến thành dục vọng độc chiếm, nhưng ngoài phần độc chiếm thuần túy đó, còn có tình cảm quý trọng và sủng ái cho người yêu và người thân.Sau đó, trong quá trình chung sống, lại dần dần nảy sinh những điều khác, tựa như ước muốn đc sống như vậy cả đời…

luôn có ngàn vạn loại nguyên do khác nhau để gặp nhau và hiểu nhau, nhưng đáng mừng là cuối cùng tất cả đều trở thành kết quả..đó là..yêu.

do vậy, Lãnh Lăng Duệ sẽ chẳng bao giờ suy nghĩ vì sao mình lại yêu, cũng chưa bao giờ bị rối rắm bởi sự hợp tình hợp lý của tình cảm này, yêu chính là yêu thôi, chẳng có j để mà phải chần chờ hay khó xử che dấu.

cứ yêu theo ý nguyện của mình là đc rồi, chờ cảm giác thích chậm rãi chuyển hóa thành yêu, hoặc là., đã chuyển hóa rồi.

nhưng điều bất đắc dĩ nhất là người(yêu tinh) mà hắn thích ko biết khi nào mới có thể lý giải tình cảm đặc thù mà lại bình thường này của nhân loại,

bất quá, hắn ko vội, bọn họ có đủ thời gian.Yêu tinh kia tạm thời ko hiểu đc cũng ko sao, từ từ sẽ đến…

Lãnh Lăng Duệ nghĩ vậy, cúi đầu nhìn Lãnh Kỉ Kỉ trong lòng. Bé ko biết đã ngủ say tự bao giờ, bàn tay to lớn vỗ nhẹ trên lưng bé, tựa như dỗ dành, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu.

Khi sắp chìm vào mộng đẹp, tia ý chí còn sót lại cuối cùng của Lãnh Lăng Duệ cảm thấy may mắn : may mắn sớm nhận ra tình cảm của mình..sẽ ko bỏ lỡ càng nhiều ngày tốt đẹp hơn…

Sáng hôm sau, Lãnh Lăng Duệ tỉnh lại, nhìn mỗ yêu tinh vẫn đang say sưa ngủ trong lòng mình,sau đó quay đầu nhìn đồng hô báo thức, lại là hơn h

Ko biết tự bao giờ, có lẽ là sau khi ôm Lãnh Kỉ Kỉ ngủ, trong cuộc sống ko có công tác này, Lãnh Lăng Duệ thường có thể an nhàn ngủ thẳng tới lúc này.

Nghĩ đến tình cảnh hôm qua, Lãnh Lăng Duệ lại ko nhịn đc cúi đầu hôn lên môi mỗ yêu tinh, nụ hôn ko kịch liệt, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, du di, mang theo vô hạn sủng nịch

Quả nhiên, hiểu được tình cảm của mình,tình cảm trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều lần khi chưa hiểu đc.

Lãnh Kỉ Kỉ miễn cưỡng mở ra khe mắt, rầm rì hỏi : “ Duệ Duệ…phải rời giường sao?”

“Không có.” Lãnh lăng duệ mỉm cười, buông mỗ yêu tinh ra, nhẹ nhàng rời khỏi giường, chọn quần áo từ tủ quần áo mặc vào,sau đó nói với mỗ yêu đang ôm chăn mơ mơ màng màng : “ngủ tiếp đi,xong bữa sáng anh sẽ gọi”

Lãnh Kỉ Kỉ cọ chăn, làm nũng than thở : “ ko ăn sáng đc ko…ko muốn rời giường…”

Thích người ko có nghĩa là dung túng hắn vô điều kiện, Lạnh Lăng Duệ chính là điển hình của loại nguyên tắc này.

Chỉ thấy hắn trở lại giường, gọi đầu mỗ yêu tinh : “ ko ăn sáng sẽ ko tốt cho cơ thể… Tí nữa sẽ vào gọi em, dám lười xem!”

Lãnh Kỉ Kỉ mếu máo, mắt cũng ko thèm mở, trả lời : “ umh.”

Ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong, Tiêu Dương cũng rời giường, y vừa ngáp vừa chào hỏi Lãnh Lăng Duệ.

Lãnh Lăng Duệ liếc y, giục y nhanh đi đánh răng rửa mặt, sau đó vào bếp, mở tủ lạnh lấy thức ăn làm bữa sáng.

Từ cửa sổ bên phải của bếp có thể thấy được mặt trời buổi sáng, ko quá chói mắt, nhu hòa treo phía bầu trời cao xa, ánh nắng chiếu vào giá kim loại trước cửa sổ, phản xạ ra ánh sáng màu vàng sạch sẽ, trong làn sương mù chưa tan hết của sáng sớm, thật nhẹ nhàng và ấm áp…

Lãnh Lăng Duệ mở nửa cánh cửa ra, cho không khí tươi mới và mát mẻ thổi vào mặt, sau đó mỉm cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio