Tiêu Vũ vẫn ngồi trong văn phòng,bị Lãnh Kỉ Kỉ lôi kéo buôn chuyện cả buổi sáng
đáng ra Tiêu Dương định đưa y đến văn phòng mình ngồi,sách ở nơi đó đủ để Tiêu Vũ tiêu hết thời gian buổi sáng. Huống chi chiều là thi rồi, chắc hẳn là phải ôn tập chút. Bên Lãnh Lăng Duệ có tiểu quỷ không an phận ,chắc chắn không thể tĩnh tâm mà học được.
Kết quả Tiêu Dương mới chỉ kịp hỏi câu : " em muốn ôn tập chút không ? " liền trơ mắt nhìn Tiêu Vũ bị Lãnh Kỉ Kỉ lôi đi, lưu lại câu nói nhẹ như bay : " Không cần. "
" … " Được rồi, không cần phải nói tiếp nữa. Tiêu Dương vẻ mặt không nói gì, trở về văn phòng của mình, cảm thấy có chút khó chịu , bất quá cảm giác này bị hắn ép buộc mình xem nhẹ.
Tiêu vũ vào đến phòng Lãnh lăng Duệ liền khôi phục biểu tình nhất quán của mình : không biểu tình. Để mặc Lãnh Kỉ Kỉ kéo mình ngồi xuống sô pha.
Tiêu Dương cùng Lãnh Lăng Duệ đều quên giải thích cho Y nam sinh này là ai, nhưng Tiêu Vũ cũng không hỏi.Y luôn như vậy, cho dù có vấn đề gì cũng dấu kín trong lòng, chính mình cân nhắc,khi nào cân nhắc ra kết quả thì tính, y chưa bao giờ chủ động mở miệng hỏi người khác. Dường như có rất nhiều người đều đã nói rằng thói quen này không tốt, cần phải sửa, bởi không có khả năng mọi chuyện đều có thể tự mình giải quyết.Nhưng bản thân vẫn như vậy, không thể sửa được, tựa như thiên tính, cho dù ăn qua giáo huấn, cho dù té ngã rất nhiều,nhưng chờ tới lần nữa, y vẫn như vậy, cứ cho là cố chấp đi, cũng coi như loại kiêu ngạo, không muốn cúi đầu.
Bất quá lúc này, Tiêu Vũ thật cũng nhìn ra được chút. Theo xưng hô của Lãnh Kỉ Kỉ đối với Lãnh Lăng Duệ , theo sự sủng nịch và cẩn thận của Lãnh lăng Duệ.. Tuy thấy khó mà tưởng tượng nhưng Tiêu Vũ vẫn cảm thấy nam sinh này chính là đứa bé lần trước tới nhà bọn họ, hoặc là liên quan tới đứa bé kia.
" Tiểu Vũ ~~~ cậu còn nhận ra mình sao ? " Lãnh Kỉ Kỉ thấy Lãnh Lăng Duệ vẫn đang
Quả nhiên là ……“Ân, nhận ra.” Thực ra Lãnh Kỉ Kỉ cũng không nghĩ tới, bé còn tưởng Tiêu Vũ sẽ bị dọa cơ. Hóa ra lại phản ứng cách bình tĩnh như vậy, quả là xuất hồ ý liêu.
“sao biết?”
“Đoán .”
“……” Lãnh kỉ kỉ có chút buồn bực, bất quá khi nghe được tiếng lòng của Tiểu Vũ lại hưng phấn trở lại, liền cúi đầu nói cho y về lai lịch của mình cũng những biến hóa phát sinh, bao gồm cả những siêu năng lực khác thường nữa.
Tiêu Vũ thấy mình còn chưa kịp cân nhắc, y đã chủ động nói ra tiếp rồi, liền âm thầm kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức Tiêu Vũ liền vô cùng hứng thú lắng nghe, thẳng đến nghe đến năng lực đọc suy nghĩ liền méo miệng…
Vậy nên, lâu thật lâu về sau, Tiêu Vũ nhớ lại xem sao mình lại trở thành bằng hữu tốt nhất của tên nhóc ngây thơ, tính cách hoàn toàn khác mình, có tư duy quỷ dị kia ,tìm tất cả những nguyên nhân có được, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận rằng, có lẽ đúng là do cái siêu năng lực nghe thực mơ hồ đó, làm cho y, người không muốn cúi đầu, cố chấp kiêu ngạo, khi đụng phải chuyện phức tạp, chết sống chống đỡ, được vị bằng hữu này cười cong mắt kéo y trở về từ vực sâu.
ăn trưa xong, Tiêu Dương lái xe đưa Tiêu Vũ đến trường thi, vốn tưởng sẽ mất thời gian khá lâu, nhưng không ngờ chỉ qua giờ sau đã chấm dứt, quay về Thiên Duệ.
Lãnh Lăng Duệ thấy Tiêu Dương, hơi kinh ngạc, cau mày hỏi : " sao nhanh vậy ? có ca ca như ngươi sao ? Không giúp em nó tìm phòng học, cố vấn chút tình huống đại khái ? "
Sắc mặt Tiêu Dương cũng không tốt lắm, tựa hồ từ lúc bị mấy câu nói sáng nay của Tiêu Vũ ảnh hưởng vẫn duy trì sắc mặt này : " … cái gì em nó cũng điều tra rõ hết rồi, còn cần ta giúp ? "
" … " Lãnh Lăng Duệ lắc đầu : " Trước kia giữa người đâu như thế này ? sao càng lớn càng kì quái ? "
Tiêu Dương đơ chút, phiền muộn lắc cái chìa khóa trong tay, phát ra tiếng leng keng của kim loại va vào nhau : " làm sao mà ta biết… "
" Được rồi.. dù sao thì sau này cũng phải hiểu biết thêm về chuyện của em nó. "
Tiêu Dương gật đầu cho có lệ, sau đó vẫn duy trì khí sắc u ám trở về văn phòng.
Thời gian qua nhanh, đã hết buổi chiều, trước đó đã hỏi Tiêu Vũ thời gian thi xong, vì còn thi thực nghiệm nên phải đến giờ chiều mới xong. Tiêu Dương tăng ca luôn ở văn phòng, chờ gần tới giờ lại tới trường đón người. Lãnh Lăng Duệ đưa Lãnh Kỉ Kỉ về trước, định gọi bàn đồ ăn bên ngoài về.
ở nhà tùy tiện dọn dẹp chút, mua thêm đôi dép, phần đồ dùng cá nhân. Bởi sợ đồ ăn bị nguội nên đã dặn nhà hàng giờ hẵng mang tới.
Lãnh Kỉ Kỉ ngồi cùng Lãnh Lăng Duệ trên sô pha xem mục Tin Tức trên TV lúc lâu mới nghe tiếng cái chìa khóa cắm vào ổ ở cửa. Người mở cửa là Tiêu Dương, y nghiêng người, nhường Tiêu Vũ vào.
Vừa nhìn trạng thái của người lúc này là đủ biết chắc chắn người lại bởi chuyện gì mà khắc khẩu trên xe.
Khi ở nhà có Tiêu Ba, Tiêu mẹ, huynh đệ này hầu hết thời điểm đền tựa hồ chung sống rất hài hòa, bất quá ngoại trừ lúc ăn cơm trên cùng cái bàn ra thì, người vội vàng ôn thi, người nói chuyện phiếm với ba mẹ , căn bản chẳng có thời gian tiếp xúc riêng với nhau, đâu giống bây giờ, cái mắt không hợp cái mắt, cái mũi không đúng cái mũi.
Khi ăn tối, Lãnh Kỉ kỉ cuối cùng cũng phát huy được tác dụng của mình , khiến không khí dịu đi không ít, bất quá huynh đệ này cũng không trao đổi nhiều lắm.Nhưng thật ra Lãnh Lăng Duệ thấy khi Tiêu Dương ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Vũ , Tiêu Vũ đang nói chuyện với Lãnh Kỉ Kỉ, mà khi Tiêu Vũ chuyển sang nhìn Tiêu Dương, người nọ lại đã cúi đầu ăn cơm.
Thật sự là không hiểu được người này có tật xấu j. Lãnh Lăng Duệ cũng không phải kiểu người có thể điều tiết, làm dịu đi quan hệ, vậy nên đơn giản là mặc kệ bọn họ
Thời gian dần qua trong rối rắm.Tiêu Vũ ở lại đây, dọn dẹp xong liền cầm quần áo đi tắm.
Tiêu Dương thấy không còn việc cùng mình, liền cầm lấy chìa khóa định đi, lại bị Lãnh Lăng Duệ cản lại : " Ngươi đi rồi sáng mai ai đưa em nó đến trường ? " Không phải là Lãnh Lăng Duệ lười đưa mà do hắn thấy không thể để người này tiếp tục như thế được.
" …Chỉ có cái giường thì ngủ sao được ? huynh đệ a` ! ngươi nhẫn tâm cho ta ngủ ở sô pha sao. "
Cái giường lớn như vậy còn chưa đủ để ngủ ? vậy ta cùng yêu tinh kia ngủ sao mà ngủ được ? chẳng lẽ ngươi ngủ còn muốn luyện Thái Cực Quyền ? "
“……”
“Hai ngươi cứ như vậy, nhỡ có ngày bị ba mẹ ngươi nhìn thấy, họ không lo mới lạ. có hiểu làm gì liền nói rõ ràng, không phải tốt sao ?
Tiêu Dương vuốt mặt, thở dài, ném cái chìa khóa về chỗ cũ, về phòng khách ngồi xuống sô pha lần nữa, không thèm nhắc lại, không biết là y đang nghĩ tối nay nên nói j với Tiêu Vũ hay chỉ đang thuần túy ngẩn người thôi.