Lãnh lăng Duệ muốn cho huynh đệ này cùng nhau nhiều hơn, giải quyết những hiểu lầm,khúc mắc, tâm sự hay nói chuyện, có lẽ có thể giúp làm dịu đi không khí chiến tranh giữa người.
Có lẽ là hắn nghĩ quá đơn giản, cũng có thể là giữa người kia quá phức tạp, tóm lại là qua đêm, tình hình cũng không có gì khác, đến tận bữa sáng ngày cuối cùng, cũng vẫn là trạng thái kia.
Cả ngày đối mặt với người kia, lại bị ảnh hưởng bởi bầu không khí cứng ngắc lúng túng, khiến cảm xúc của Lãnh Lăng Duệ cũng không cao.
Tiểu yêu tinh không có tim, không có phổi kia là người duy nhất trong nhà không chịu ảnh hưởng.
Nhận lấy bát canh trứng mà Lãnh Lăng Duệ đưa cho. Lãnh Kỉ Kỉ ăn lấy thìa, sau đó ngậm lấy thìa, hỏi người còn lại đang chuyên tâm ăn không nói tiếng nào : " Hôm nay Tiểu Vũ không thi, lại đúng là thứ , không phải định đi chơi sao ? đi đâu ? "
Tiêu Vũ không thèm ngẩng đầu lên, càng chẳng trả lời lại, Tiêu Dương tuy ngẩng đầu,nhưng chỉ liếc Tiêu Vũ cái liền cúi đầu ăn phần trứng tráng của mình, Lãnh Lăng Duệ mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua người, sau đó xoay mặt hiền hòa nhìn Lãnh Kỉ Kỉ : " em nói xem ? "
" người chúng ta cùng đi, ok ? "
" ừ ! " Lãnh Lăng Duệ uống ngụm sữa, gật đầu.
người còn lại chỉ có thể cam chịu.
Lãnh Kỉ Kỉ nhìn Lãnh lăng Duệ, lại xoay mặt nhìn người kia, nửa ngày sau, sâu kín bay ra câu : " khu vui chơi. "
“Phốc…… Khụ khụ.” Tiêu dương uống sữa bị sặc
" …. " Tiêu Vũ ngậm lấy sữa, phồng mang trợn má, cứng đờ, sau đó ngẩng đầu, dùng biểu tình khó mà có được trừng Lãnh Kỉ Kỉ, nhưng chưa trừng được bao lâu liền bị tiếng ho khan liên tiếp ở bên cạnh kéo sự chú ý, liền dừng chút, khôi phục khuôn mặt vô biểu tình nhất quán, rút tờ giấy ăn từ hộp giấy trên bàn đưa tới trước mặt Tiêu Dương.
Lãnh Lăng Duệ vốn định trảm định tiệt thiết ( mạnh mẽ vang dội ) phản đối đề nghị này, nhưng nhìn đến động tác của Tiêu Vũ và Tiêu Dương, liền nuốt lại lời định nói xuống họng, sau đó tựa như quyết định chuyện trọng đại , vung tay nói : " Đi ! "
Nói vô cùng rõ ràng, nhưng Lãnh Kỉ Kỉ vừa hoan hô vừa cảm thấy khi chủ nhà nhà mình nói chữ " Đi " dường như nghiến răng.
Tiêu Dương cuối cùng cũng dừng được ho, sắc mặt và ánh mắt còn hơi đỏ, nghe thấy quyết định của Lãnh Lăng Duệ, ko tin nổi hỏi : " Huynh đệ, ngươi nhập ma ? ! "
" Tiểu Vũ vừa thi xong, thư giãn chút mới tốt. "
" … " Tuy Tiêu Vũ vẫn là mặt vô biểu tình, nhưng trong mắt vẫn mãnh liệt biểu hiện ý nguyện ‘ta không muốn đi thư giãn ở nơi đó’.bất quá, giây sau liền nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Kỉ Kỉ trừng tới, đành buông tha cho việc kháng nghị. Thôi vậy, đi thì đi,.. cũng không mất miếng thịt nào, chỉ là….
Không bao lâu, người đã ngồi vào xe, hướng tới khu vui chơi nổi tiếng của thành phố. người ngồi trước thì hoàn hảo, nhất là người ngồi cạnh ghế lái,nhìn rất là hưng phấn. Còn về người ngồi ghế sau,nếu không biết là bọn họ đi khu vui chơi,chỉ nhìn biểu tình của người, có khi nhầm rằng họ đang ra chiến trường cũng nên.
Vốn đang lo lắng sẽ thực xấu hổ khi nam nhân đi khu vui chơi, nhưng vừa đến nơi, nhìn tỉnh cảnh ở đây,mọi người cũng yên lòng.
Danh tiếng của khu vui chơi này khá tốt, giờ lại là cuối tuần, du khách tới đây vốn đã rất nhiều, nay lại vô cùng tấp nập.Có cả nhà đi chơi, nam nữ già trẻ, dạng gì cũng có, đám người Lãnh Lăng Duệ lập tức đã bị bao phủ trong biển người, dù khi đi qua chỗ một vài nữ sinh trẻ tuổi sẽ dẫn tới trận bàn luận ong ong, nhưng đảo mắt cái bên người lại thay thành đoàn người mới, chẳng ai biết ai, lại càng không cần cố kị mặt mũi gì. Tại nơi như thế này, dường như mọi người chỉ để ý tới việc – vui vẻ là tốt rồi.
Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi bầu không khí náo nhiệt này, sắc mặt âm trầm của Tiêu Vũ và Tiêu Dương ngày nay cũng dần dần tan, không khí giương cung bạt kiếm giữa người tựa hồ cũng trở nên nhu hòa nhiều,ngẫu nhiên còn có thể bình thản tán gẫu , câu, tuy chỉ là những câu hỏi đáp đơn giản tùy ý mà thôi.
Lãnh Lăng Duệ khá vui khi thấy tình cảnh này,nhưng đội ngũ xếp hàng dài dằng dặc trước từng trò chơi vẫn khiến hắn méo miệng, đen mặt.
đi lòng vòng lượt, nhìn giới thiệu, Lãnh Kỉ Kỉ hưng phấn chọn mấy trò, người còn lại xem cũng không xem liền gật đầu, bọn họ tựa như người lớn dẫn trẻ em đến chơi, về phần muốn chơi gì, bọn họ lười nghĩ.
Mà khi bọn họ đứng vào hàng, nhìn nơi xếp hàng tới, mặt người đều tái đi.
Thường xuyên có thể nhìn thấy tin tức –về tàu siêu tốc vượt núi-trò chơi kích thích nhất, đi kèm vài cái ảnh chụp những du khách từ tàu đi xuống, có khóc, có ướt quần, có cực độ hưng phấn.. Mỗi lần thấy Lãnh Lăng Duệ chỉ có cảm giác nhàm chán, không hiểu những người này muốn cái gì, hưng phấn thì không tính, nhưng những người chơi xong tựa như vừa chết lần, đến tột cùng nghĩ gì không biết ! "
Nhưng.. giờ đây trước mắt hắn không phải tàu siêu tốc thì là cái gì ?!!!
Còn Tiêu Dương xanh mặt không phải bởi thấy ngồi tàu siêu tốc nhàm chán, mà là… hình tượng thân sĩ y vẫn bảo trì gần năm a !!!!
Dù trước mặt người nhà, Lãnh Lăng Duệ và tiểu quỷ này, y vẫn chẳng chú ý bao giờ, nhưng ở nơi công cộng như vậy, bảo y ngồi vào cái món đồ chơi kia, cùng rống to với đám người, khiến y..y không dám tưởng tượng.
Về phần Tiêu Vũ.. Được rồi, sắc mặt Tiêu Vũ đã khôi phục bình thường,nhưng bình thường cũng thực cứng ngắc.
Lãnh Lăng Duệ mặt vô biểu tình nhìn yêu tinh phiền toái nhà mình : " ngoan, đổi trò khác đi. "
Lãnh Kỉ Kỉ thường tỏ ra khá là chân chó với chủ nhà nhà mình, tuy rằng thường khiến chủ nhà nhà mình phát điên, nhưng nhiều khi chỉ cần chủ nhà nhà mình mở miệng, bé đầu rất tích cực tỏ ra ngoan, dù chỉ là ở mặt ngoài.Nhưng lần này, thật ngoài ý muốn, bé lại lắc đầu, ko thỏa hiệp chút nào nói : " không muốn, không muốn, trò này cơ. ~~"
“……”