Chiếc xe chầm chậm tiến vào tiểu khu, bố mẹ Sở đã đứng đợi bên bồn hoa từ sớm, Sở Minh Minh vừa xuống xe, bọn họ liền vây lấy. Kỳ Hồng bước xuống nhìn thấy cảnh này, nhất thời không biết có nên tiến lên hay không.
Sở Minh Minh nói với bố mẹ Sở vài câu rồi quay lại đưa tay về phía Kỳ Hồng, “Bác ơi, chúng ta lên nhà thôi.”
Kỳ Hồng sững người, thấy bà không đưa tay ra, Sở Minh Minh liền tiến lên hai bước, nắm lấy tay bà, “Đi thôi nào.”
Bước chân Kỳ Hồng trở nên cứng ngắc, tưởng như bà vừa mới tập đi không lâu.
Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân theo ngay sau, hai người ăn ý nhìn nhau một cái rồi mỉm cười bất lực.
Bố mẹ Sở không hề hay biết Sở Minh Minh trở về luôn, chỉ nghĩ em về chơi một hai hôm rồi lại đi, vậy nên đã chuẩn bị sẵn một bàn lớn toàn những món ngon.
Khi Mục Tế Vân kéo theo hai chiếc vali to đùng vào nhà, mẹ Sở mới giật mình hỏi: “Sao đem theo nhiều đồ thế này?”
Sở Minh Minh quay đầu nhìn bà nở một nụ cười ngọt ngào, “Mẹ ơi, con về nhà rồi.”
Vợ chồng hai người sững sờ, “Gì cơ?”
Ý cười nồng đậm trên khóe mắt đuôi mày Sở Minh Minh, còn Kỳ Hồng từ lúc vào nhà vẫn chẳng nói câu gì, lúc này, bà cũng mở miệng nói đúng một chữ duy nhất: “Ừ.”
Bố mẹ Sở vui mừng xen lẫn kinh ngạc, cũng không kịp hỏi kỹ, xúc động đến không nói nên lời, một lúc thì vần vò hai bàn tay, một lúc lại vần vò mái tóc sau đầu.
Nhưng đến khi đã bình tĩnh lại, bố Sở mới hỏi Kỳ Hồng: “Đây… chuyện này…. con bé dẫu sao vẫn là con gái của chị…”
Kỳ Hồng cúi đầu, ánh mắt gom về một điểm, chậm rãi nói: “Không sao, công sinh sao bằng công dưỡng được.”
Sở Minh Minh bỗng ngẩng đầu nhìn bà, nơi đáy mắt đã có chút dao động.
“Làm gì có cái gì hơn cái gì.” Mẹ Sở lên tiếng, “Tôi cũng từng sinh con, ngày sinh Sở Chiêu Chiêu đó, mang thai mười tháng như muốn nửa cái mạng của tôi, bao nhiêu năm trôi qua, cứ mỗi lần trở trời là vết rạn trên bụng tôi lại phát ngứa, tôi….”
“Không sao.” Kỳ Hồng không muốn nghe, những đau đớn để bé con của mình chào đời, chỉ cần người mẹ tự biết trong lòng là được. Lời của mẹ Sở cứ như chiếc mũi dùi dần xuyên vào sâu trái tim bà, bà sợ mình sẽ không kiềm chế nổi, rồi bà sẽ hối hận, vậy nên vội nói: “Tôi còn có việc, tôi về trước.”
Mục Tế Vân cũng vội vàng chạy theo, anh lái xe đến, đương nhiên anh phải đưa bà về.
“Chiêu Chiêu, em ở lại với Minh Minh, buổi tối anh sẽ đến đón em.”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu: “Dạ.”
Kỳ Hồng và Mục Tế Vân vừa ra đến cửa, Sở Minh Minh đã chạy theo, “Nhớ đến thăm con thường xuyên nhé.”
Kỳ Hồng quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo của con mà lồng ngực chua xót, cảm thấy hít thở thôi cũng thật khó khăn. Bà không muốn mở miệng, sợ âm thanh thoát ra sẽ là những tiếng nghẹn ngào, vậy nên chỉ gật gật đầu rồi vội quay người rời đi.
Sở Chiêu Chiêu quay lại bàn ăn, bố Sở ngồi trước mặt cô, cũng không tránh Sở Minh Minh ở đấy mà hỏi thẳng: “Như vậy có phải là không ổn không?”
Sở Minh Minh ngẩng đầu nhìn ông, bố Sở liền nói: “Minh Minh, bố không có ý khác đâu…”
“Con biết mà.” Sở Minh Minh lại cúi đầu ăn cơm.
Sở Chiêu Chiêu chan canh vào bát cơm, giọng nói bình thản, “Bác gái muốn đưa Minh Minh đi, chúng ta không hề ngăn cản, bây giờ bác ấy muốn trả Minh Minh về, cũng là lựa chọn của bác ấy. Từ đầu tới cuối, quyền quyết định vẫn luôn nằm trong tay bác ấy, chúng ta còn có thể làm gì?”
Bố Sở nghe vậy cũng không nói gì nữa, yên lặng ăn cơm.
Sau bữa tối, Mục Tế Vân đến đón Sở Chiêu Chiêu.
Anh đã thay một bộ đồ khác, còn gội đầu, tóc tai có hơi rối, vài sợi còn rơi ra lòa xòa trước mắt anh mà anh không để ý.
Sở Chiêu Chiêu ngồi vào xe liền nói: “Tâm trạng của anh có vẻ khá tốt?”
Mục Tế Vân cong môi cười.
Sở Chiêu Chiêu cài chặt dây an toàn, vén sợi tóc mất trật tự của anh sang một bên, “Hôm nay có lẽ bác gái rất đau lòng mà anh còn vui vẻ như vậy.”
“Em không hiểu mẹ anh.” Mục Tế Vân khởi động xe, chầm chậm lái ra ngoài, “Mẹ anh hô phong hoán vũ, duy ngã độc tôn quen rồi, ngày trước anh còn tưởng bà sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, không ngờ lại chọn theo hướng mà anh ưng ý nhất, vượt ngoài mong đợi của anh.”
Sấm rền gió cuốn (雷厉风行): Hô mưa gọi gió, hô phong hoán vũ, ….
Duy ngã độc tôn (唯我独尊): Tự cho mình là nhất, tự cao tự đại.
Sở Chiêu Chiêu liếc anh một cái, “Đồ vô lương tâm.”
“Sao anh lại vô lương tâm được chứ!” Mục Tế Vân thanh minh, “Chiều nay anh còn ngỏ ý ở cạnh bà để bà được khuây khỏa, ấy vậy mà bà còn đuổi anh đi, tự mình đến công ty chủ trì một cuộc họp.”
Sở Chiêu Chiêu vẫn rầu rĩ không nói gì.
Mục Tế Vân duỗi tay xoa đầu cô, “Em yên tâm, mẹ anh như vậy là một tín hiệu tốt, cuối cùng thì bà cũng không giống như một con nhím gai, sau này sẽ dần dần dịu dàng hơn, sẽ trở thành một cụ bà hòa ái.”
“Cụ bà…???” Sở Chiêu Chiêu trách anh, “Có con trai nào lại nói mẹ mình vậy không hả?”
“Cũng đến tuổi rồi.” Mục Tế Vân nói, “Một người đã trải đời lâu như bà, rất rõ bản thân đang làm gì và phải làm gì, vãn bối như chúng ta không cần quá lo lắng đâu.”
“Ồ.” Sở Chiêu Chiêu tìm một tư thế thoải mái, “Em chợp mắt một lát.”
Nửa tiếng sau, Sở Chiêu Chiêu mở mắt ra, phát hiện Mục Tế Vân đang lái xe đi hướng khác.
“Anh đi đâu vậy?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Không về nhà à?”
“Dạo một vòng.” Mục Tế Vân nói, “Đoạn Kiêu vừa gọi anh.”
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Anh không rõ.” Mục Tế Vân nói, “Chắc là tâm trạng không tốt, muốn mượn rượu tiêu sầu.”
Nói rồi, anh dừng xe trước một club.
Sở Chiêu Chiêu nhìn lên tấm biển chói mắt, lại nhìn đến hàng dãy các loại xe sang khác nhau đậu trước cửa, bất chợt nhớ đến những ngày ở Vân Yên Phủ Đệ.
“Không muốn vào à?” Mục Tế Vân nói, “Em không muốn vào thì chúng ta về nghỉ ngơi.”
“Không phải.” Sở Chiêu Chiêu vội giải thích, “Em chỉ cảm thấy, thời gian trôi qua nhanh thật.”
Cô theo Mục Tế Vân vào trong, ánh đèn chớp nháy đến hoa cả mắt mà dưới chân lại tối đen như mực, cô phải bám chặt lấy tay Mục Tế Vân mới dám bước đi.
Mục Tế Vân cúi đầu nhìn cô bật cười, làm Sở Chiêu Chiêu đỏ mặt, “Em… em không quen thuộc nơi này, sợ ngã.”
Mục Tế Vân không nói gì thêm, dắt tay cô tìm đến khu ghế lô của Đoạn Kiêu.
Kỳ lạ là ngồi ở khu ghế lô chỉ có hai người Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện, những vị trí còn lại đều trống ngoác.
Đoạn Kiêu đen mặt, còn Triệu Thanh Viện thì cười đùa vui vẻ nhìn ca sĩ trên sân khấu, thi thoảng còn hào hứng vỗ tay hưởng ứng.
Bầu không khí kỳ quái.
Mục Tế Vân ngồi xuống, cởi áo khoác ngoài, dựa lên lưng ghế, gác một chân lên chân còn lại, “Sao lại gọi chúng tôi tới đây?”
Đoạn Kiêu đang mở miệng định nói lại bị Triệu Thanh Viện giành trước một bước: “Ha ha ha ha giờ thì còn ai dám hò hẹn với Đoạn đại công tử nữa nhỉ!”
“Sao?” Mục Tế Vân nói, “Nhà cậu phá sản?”
Đoạn Kiêu: “…. Cậu có biết nói chuyện không đấy?”
“Thật ngại quá.” Mục Tế Vân nói, “Tôi học từ cậu hết.”
Đoạn Kiêu nghẹn đến không nói nên lời, cầm lấy chai rượu trên bàn tự rót cho mình một ly, sau đó đặt mạnh ly xuống bàn.
“Cậu làm sao đấy?” Mục Tế Vân hỏi, “Ra đây mượn rượu tiêu sầu thật à?”
Đoạn Kiêu cong eo, hai tay chống lên đầu gối, mím môi, mắt nhìn chằm chằm mặt bàn. Mục Tế Vân cũng không giục anh, nghiêng người lay đèn bàn, gọi nhân viên phục vụ mang lên hai chai nước khoáng.
Đoạn Kiêu thấy thế bất mãn, “Cậu không bồi rượu với tôi à?”
Mục Tế Vân: “Tôi không thích mượn rượu tiêu sầu.”
Lúc này, điện thoại Đoạn Kiêu đổ chuông, anh vừa cúi đầu nhìn một cái đã phát cáu ném điện thoại đi.
“Bây giờ bố tôi muốn đuổi tôi ra khỏi nhà rồi.”
“Ừ?” Mục Tế Vân cảm thấy hứng thú, “Cuối cùng chú cũng nghĩ thông rồi?”
“Mục Tế Vân!!” Đoạn Kiêu đấm lên vai anh một đấm, dọa Sở Chiêu Chiêu giật nảy mình.
“Ấy!!” Sở Chiêu Chiêu nói, “Sao anh lại đánh người!”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô khiến Đoạn Kiêu chẳng còn hứng phát cáu.
Anh ta cứ như quả bóng cao su xì hơi, rũ đầu, “Năm ngoái chẳng phải tôi xin bố một khoản tiền lớn để tự đi đầu tư sao? Kết quả thế nào? Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, bị tên đối tác kia lừa, tiền coi như mất trắng, bố tôi chê tôi mất mặt, tuyên bố đuổi cổ tôi khỏi nhà.”
“Vậy thì đúng là mất mặt thật.” Mục Tế Vân thật tâm an ủi.
Bố của Đoạn Kiêu cũng là người trong ngành này, ai cũng bảo hổ phụ ắt sinh hổ tử, Đoạn Kiêu nếu như cứ tầm tầm xoàng xoàng thì thôi không nói, đằng này lại còn để cho người ta lừa mất tiền. Vậy cũng quá mất mặt rồi! Chẳng thể trách bố anh ta giận đến mức này, khoản tiền lớn như thế nào phải chuyện nhỏ nhặt gì.
“Mục Tế Vân, con mẹ nó cậu không thể an ủi tôi đàng hoàng được à?” Đoạn Kiêu tức giận đá vào bàn, chiếc bàn đáng thương rung mạnh, làm Triệu Thanh Viện đang chuyên tâm nghe nhạc giật mình, cô quay đầu liếc Đoạn Kiêu cháy mặt, trong miệng lầm bầm không biết đang mắng chửi cái gì, rồi lại quay người tiếp tục nghe nhạc.
Đoạn Kiêu tức nhưng không có chỗ xả, lại càng thêm tức.
Mục Tế Vân cúi người, đoạt lấy ly rượu của anh ta, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó….” Đoạn Kiêu tiếp tục, “Bố tôi hình như làm thế thật, chiều nay còn ném hết đồ của tôi ra ngoài, thu hết xe cộ, đến cả mấy tấm thẻ cũng bị đóng băng hết.”
Không biết vì sao, Mục Tế Vân lúc này lại vô cùng, cực kỳ muốn cười, Sở Chiêu Chiêu phải lén cấu anh một cái anh mới nhịn lại được “Ồ” một tiếng.
“Ồ?!!” Đoạn Kiêu thiếu điều nhảy dựng lên tám thước, “Cậu chỉ ồ?!!!”
“Không thì sao?” Mục Tế Vân nói, “Thu nhận cậu à?”
“Cậu không nghĩ cách giúp tôi?”
“Vay tiền?”
“Ai thèm vào mấy đồng tiền bẩn của cậu!!!”
“Thế cậu muốn tôi phải làm sao?”
“Đi khuyên nhủ bố tôi?”
“Thôi được rồi đấy. Bố cậu nhìn tôi lớn lên, tôi như thế nào ông ấy còn lạ à? Đừng để đến lúc đó chú cảm thấy là tôi dạy hư cậu rồi cũng đuổi cổ tôi luôn.”
Đoạn Kiêu trầm mặc, bây giờ anh thật không biết phải làm sao.
Mục Tế Vân thong thả uống một ngụm nước, “Cậu ở đây vội cái gì, bố cậu chỉ có mỗi thằng con là cậu, bây giờ cũng chỉ nóng giận nhất thời mà thôi, khoảng thời gian này cậu cứ thể hiện cho tốt vào, qua vài ngày nữa đưa cho ông bậc thang mà xuống. Xong việc.”
Triệu Thanh Viện quay đầu: “Vậy đấy! Không biết đang gấp cái gì mà gấp, việc có to tát gì đâu.”
“Thì mẹ nó… mất mặt!!”
Đoạn Kiêu nghẹn mãi mới nghẹn ra được một câu này.
Sự việc lần này gây ra ầm ĩ khá lớn, trừ Mục Tế Vân và Triệu Thanh Viện ra, những người khác đều thật lòng cho rằng Đoạn Kiêu phải đối mặt với mối nguy khổng lồ, vì những năm trước bố anh ta đã vì kha khá chuyện mà đã trở mặt với anh em trong nhà, đến tận bây giờ vẫn không qua lại với nhau.
Nhưng cũng chẳng đến mức người vừa đi trà liền nguội, chỉ là do Đoạn Kiêu cảm thấy quá mất mặt nên tối nay mới không gọi mấy người bạn kia đến.
Nhân tẩu trà lượng (人走茶凉): thành ngữ ám chỉ lòng người dễ thay đổi, khi người nắm quyền nắm thế rời khỏi cương vị thì mất giá trị lợi dụng, những người thân tín trước đây cũng xem nhẹ họ.
“Ể?” Mọi người đang trầm ngâm, Triệu Thanh Viện đột nhiên hỏi, “Cô bạn gái người mẫu của cậu đâu? Chia tay rồi?”
“Cậu nghĩ tôi là cậu à?” Đoạn Kiêu vẫn còn gắt gỏng, “Hôm qua cô ấy phải về nước xử lý visa.”
“Ồ ~~” Triệu Thanh Viện ngân dài, “Visa ha…. Nhưng mà Đoạn đại thiếu gia của chúng ta hiện giờ thất thế rồi, liệu đến khi đó cô ấy có nói visa xảy ra vấn đề không thể về lại hay không nhỉ?”
“Đùa nhảm nhí.” Đoạn Kiêu vẫn già mồm, “Cô ấy về xử lý visa là để định cư ở Trung Quốc.”
“Ô yô ~~” Triệu Thanh Viện bày ra kiểu cảm khoa trương, “Xem ra quả bom tiền của Đoạn đại thiếu gia cũng đủ mạnh đấy nha.”
Đoạn Kiêu giật lại ly rượu của mình, một hơi uống cạn, “Nông cạn, chúng tôi nghiêm túc.”
“Nghiêm túc? Được bao nhiêu?” Triệu Thanh Viện châm chọc, “Kết hôn?”
“Không được sao?” Đoạn Kiêu hỏi ngược lại.
“Được chứ ~” Giọng nói Triệu Thanh Viện dần dần trở nên sắc bén, “Cậu cầu hôn đi!”
“Cầu thì cầu!” Đoạn Kiêu bất ngờ đập bàn đứng bật dậy.
“Bình tĩnh.” Mục Tế Vân tóm chặt cánh tay anh ta, “Đừng kích động.”
“Cầu hôn đi!” Triệu Thanh Viện cũng đột nhiên nổi cáu, “Không cầu hôn là thằng hèn!”
“Đợi tuần sau cô ấy trở về ông đây sẽ cầu hôn!”
Mục Tế Vân: “…”
Màn tụ tập mang tên “mượn rượu tiêu sầu” cứ thế mà kết thúc trong không vui bởi đề tài cầu hôn kia, Triệu Thanh Viện cầm áo khoác đứng dậy rời đi, còn Đoạn Kiêu đến cái áo khoác cũng chẳng thèm cầm mà đi thẳng. Để lại Mục Tế Vân ngồi đó lắc đầu ngao ngán.
“Vậy là sao?” Theo dõi vở kịch một hồi lại khiến cho Sở Chiêu Chiêu như lạc vào sương mù, “Thế này là… đang thế nào?”
“Em vẫn không nhìn ra được à?” Mục Tế Vân xoa xoa mi tâm, “Bỏ đi, cứ đợi cho bọn họ giận nhau xong đã.”
Anh và Sở Chiêu Chiêu đứng lên chuẩn bị rời đi thì bị một nhân viên ngăn lại.
“Tiên sinh, bàn của ngài vẫn chưa kết sổ, vị tiên sinh vừa nãy dặn tôi ngài đến đây để thanh toán.”
Mục Tế Vân: “……”
Thằng trời đánh!
Mục Tế Vân thanh toán xong tức giận đi ra, thấy Đoạn Kiêu vẫn đang đứng lui cui ở trước cửa, run lẩy bẩy, “Mục… thầy Mục, cậu cho tôi mượn ít tiền, tôi gọi xe….”
Mục Tế Vân: “…..”
“Cậu mẹ kiếp đến tiền gọi xe cũng không có?”
“Tôi không có thói quen mang tiền mặt trên người, mà thẻ lại bị đóng băng, tôi còn có cách nào à?”
Mục Tế Vân lười nghe anh bao biện, móc mấy tờ một trăm tệ từ trong ví ra ném lên mặt anh, “Sau này ít thèm vào mấy đồng tiền bẩn của tôi lại!”
Mục Tế Vân xem chuyện này như một trò cười, cũng không thèm để tâm đến, không ngờ năm ngày sau, anh nhận được điện thoại của Triệu Thanh Viện.
“Thầy Mục, cậu đang ở đâu đấy?”
Đang là cuối tuần, Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu làm ổ ở nhà, chẳng đi đâu cả.
“Ở nhà, có chuyện gì?”
Triệu Thanh Viện: “Đoạn đại thiếu gia muốn cầu hôn, cậu ta nhờ chúng ta đến giúp.”
Mục Tế Vân trầm mặc mất một lúc, “Đến thật à?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Mặc dù cách một cái điện thoại, Mục Tế Vân lại có cảm giác như bản thân tận mắt nhìn thấy nụ cười “mười điểm chân thành” của Triệu Thanh Viện, “Người ta muốn bày đại trận đồ, muốn nhờ chúng ta viện trợ mà.”
Mục Tế Vân: “….”
Bây giờ anh mới nhận ra, Đoạn Kiêu lần này bị khích đến phát điên rồi.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Đoạn Kiêu, vậy mà cậu ta không nghe máy, Mục Tế Vân lại gọi thêm mấy lần nữa, cậu ta mới nghe, giọng điệu vô cùng mệt mỏi, “Mấy người đang làm cái trò gì vậy?”
Mục Tế Vân: “Tôi mới là người phải hỏi cậu đang làm cái quái gì vậy, điên rồi à?”
“Tôi không điên.” Đoạn Kiêu bình thản, “Kết hôn thôi mà, ai không dám chứ.”
“Cậu bình tĩnh lại một chút.” Mục Tế Vân lên tiếng, “Hôn nhân đại sự, đừng đùa nữa.”
“Tôi không đùa.” Giọng nói Đoạn Kiêu dần mất kiên nhẫn, “Tối mai cô ấy về tôi trực tiếp đưa cô ấy tới, cậu với Triệu Nhật Thiên giúp tôi một chút đi.”
Mục Tế Vân: “….”
Anh biết, lần này, Đoạn Kiêu muốn được phát điên một lần.
Sở Chiêu Chiêu nhìn không hiểu một loạt các sự việc đang diễn ra, “Anh ấy muốn cầu hôn thật à?”
Mục Tế Vân cũng thấy vô cùng bực bội, đứng ngoài ban công nghĩ một lúc, rồi nói: “Hai người kiểu gì cũng phải có một người phát điên, cứ thuận theo bọn họ đi, anh lại muốn xem thử ai điên trước.”
“Anh đang nói đến Triệu tiểu thư và Đoạn… Đoạn Kiêu à?”
Mục Tế Vân nhướng mày, “Không thì còn ai vào đây?”
Sở Chiêu Chiêu trầm mặc ít lâu, “Thế giới của người có tiền các anh thật sự khó hiểu.”
“Anh không giống với bọn họ.” Mục Tế Vân biện minh, “Anh thẳng thắn hơn nhiều.”
“Anh thẳng thắn chỗ nào?” Sở Chiêu Chiêu vặn lại, “Ban đầu nếu không phải em… anh còn nhịn không nói kìa!!”
“Anh nhịn không nói cái gì chứ?”
“Thì…” Sở Chiêu Chiêu chợt nhìn thấy điệu cười ngả ngớn trong mắt anh, tức khắc không muốn nói tiếp để anh có cơ hội trêu mình, “Không có gì… thì…. thì là cái lúc còn ở Vân Yên Phủ Đệ, anh như thế… anh cũng chẳng nói…..”
Mục Tế Vân chậm rãi tiến đến, sáp người lại gần cô, hơi thở quấn quýt, “Không phải anh nhịn không nói, mà là sợ anh nói rồi, em lại nghĩ anh là tên lưu manh.”
Tối hôm sau, Mục Tế Vân lái xe đưa Sở Chiêu Chiêu đến địa điểm mà Triệu Thanh Viện đã hẹn.
Thảm cỏ xanh ở vùng ngoại ô phía tây, đó là nơi mà Đoạn Kiêu lần đầu gặp gỡ cô người mẫu Brazil đang chụp ảnh quảng cáo.
“Cậu định làm gì?” Mục Tế Vân lạnh mặt đi qua, nhìn xung quanh không thấy nam chính câu chuyện đâu, “Đoạn Kiêu đâu?”
Triệu Thanh Viện đứng dựa vào bên xe của mình, cốp xe đang mở, bên trong có rất nhiều thùng giấy.
Cô cười lạnh, “Sân bay, đón bạn gái.”
Mục Tế Vân quét mắt qua cốp xe của cô, “Cái này là gì đây?”
Triệu Thanh Viện quay người, ôm một thùng đặt xuống đất, “Pháo hoa, nến màu, chẳng phải muốn cầu hôn sao, tôi đã giúp Đoạn đại thiếu gia chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”
Nói rồi, cô liền ôm hết từng thùng từng thùng xuống, lần lượt mở hết ra, bên trong tất cả đều là pháo hoa và nến màu, trông vô cùng sặc sỡ.
Sở Chiêu Chiêu nhìn những thứ này, thật ra chúng khá đẹp mắt.
Triệu Thanh Viện nhìn bọn họ, “Nhanh lên, giúp tôi một tay đi chứ.”
Mục Tế Vân vẫn đứng yên bất động, Triệu Thanh Viện lạnh giọng hừ một cái rồi tự mình sắp xếp tất cả.
Gió đêm rất lớn, ở đây lại là đồi cỏ trống trải, đến một cái cây cản gió còn không có, gió lạnh cứ thế vỗ thẳng vào mặt. Triệu Thanh Viện dáng người cao ráo, nhưng khi cô đứng giữa màn đêm mênh mông bỗng lại trở nên thật bé nhỏ.
Sở Chiêu Chiêu đi đến, cầm lấy mấy ngọn nến trên tay cô.
“Để em giúp chị.”
Triệu Thanh Viện nhìn cô cười, đi sang bên khác bày nến.
Sở Chiêu Chiêu vừa mới khom người, Mục Tế Vân đã kéo cô đứng thẳng dậy, “Em tham dự vào làm gì?”
Triệu Thanh Viện ngẩng đầu liếc anh, Mục Tế Vân vô cùng bất lực.
“Cậu không giúp thì lượn qua một bên.” Triệu Thanh Viện gắt, “Chẳng phải bảo là anh em tốt sao? Đến lúc cầu hôn lại không chịu giúp?”
Mục Tế Vân: “….”
Anh thấy hai người này nhất định điên rồi, bản thân anh cũng điên rồi mới đến đây giúp họ bày ra cái trò điên này.
Tốn hết hơn một giờ đồng hồ mới sắp xếp hiện trường ra hình ra dạng, nhưng cái hiện trường này đều là Sở Chiêu Chiêu chỉ huy nên bày ở đâu, đặt thế nào. Nếu không có cô, e rằng Mục Tế Vân và Triệu Thanh Viện sẽ xếp nó thành hình chữ nhật với hai cạnh kề bằng nhau mất.
Nến và pháo hoa đã được xếp thành hình trái tim như cách truyền thống, Sở Chiêu Chiêu thấy trên phim đều làm vậy.
Thật ra khi nhìn những thứ được bày biện trên mặt đất, bất kể là ai đứng ở giữa trái tim này, vào khoảnh khắc pháo hoa nổ tung trên nền trời đêm, Sở Chiêu Chiêu đều nghĩ, người đó chắc cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Nếu đã là lưỡng tình tương duyệt, thì dù có là cách thức cũ mèm cũng có thể nhẹ nhàng chạm vào nơi sâu thẳm trái tim.
Triệu Thanh Viện bày trí xong thì không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng dựa vào cửa xe của mình nhìn trân trân mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Qua một lúc lâu sau, cô móc một món đồ từ trong túi ra, ngón tay khẽ miết, thi thoảng món đồ đó sẽ phản quang lại ánh trăng, sáng lấp lánh.
Mục Tế Vân hỏi: “Cậu cầm cái gì đấy?”
“Nhẫn.” Triệu Thanh Viện nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay, dưới ánh trăng, tiếng cười thanh lạnh vang lên, “Bây giờ cậu ta làm gì đủ tiền mà mua nhẫn, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên, cậu thấy tấm lòng của tôi như vậy đủ chưa?”
Tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên (送佛送到西天): Đã thương thì thương cho trót. Câu này có hai nghĩa, nhưng Tha nghĩ dùng câu tiễn Phật thì hợp hơn, nó sẽ ẩn ý hơn.
“Đủ.” Mục Tế Vân lạnh lùng nói, “Thật sự đủ rồi.”
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, bên Đoạn Kiêu vẫn chưa thấy chút động tĩnh gì.
Mục Tế Vân đợi không nổi nữa liền gọi điện thoại cho anh ta, chuông vang lên mấy hồi mới nhấc máy, “Nghe….”
“Người đâu?” Mục Tế Vân hỏi.
Đoạn Kiêu không nói gì, trong điện thoại vô cùng yên tĩnh, không giống như đang ở sân bay.
Mãi sau, anh ta mới lên tiếng: “Tôi ở bên bờ sông.”
“Cậu đến bờ sông làm gì?”
Lại một khoảng tĩnh lặng.
“Tôi con mẹ nó điên rồi.” Đoạn Kiêu nói, “Hôm qua trước khi cô ấy lên máy bay, không biết tôi lại lên cơn cái gì mà đi nói với cô ấy tôi phá sản rồi.”
“Sau đó thì sao?” Mục Tế Vân hỏi.
“Sau đó…. ông đây đến sân bay đợi đón cô ấy, nhưng cô ấy lại bảo visa có vấn đề, không thể đến Trung Quốc được nữa!”
Mục Tế Vân: “….”
Anh không muốn nói chuyện với Đoạn Kiêu nữa, trực tiếp tắt máy.
Trong màn đêm yên tĩnh, nơi này lại vắng vẻ, lời của Đoạn Kiêu, Triệu Thanh Viện nghe không sót chữ nào.
Mục Tế Vân nhìn về phía cô, lại thấy cô vẫn giữ dáng vẻ bất cần đời kia, cánh tay mảnh khảnh vung lên, ném chiếc nhẫn đi thật xa, lúc đáp xuống mặt đất còn chẳng nghe được tiếng.
Chiếc nhẫn cứ thế bị giấu đi trong màn đêm mênh mông, không còn thấy đâu nữa.
Triệu Thanh Viện quay người mở cửa, lên xe, đạp ga, tiếng động cơ rú lên, lưu lại cho Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu một làn khói trắng.
Sở Chiêu Chiêu đưa mắt nhìn mọi thứ trên mặt cỏ xanh mướt, thở dài: “Hai người này thật cứng đầu.”
Mục Tế Vân đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm những thứ đẹp đẽ đủ màu kia không nói lời nào.
“Chúng ta thu dọn hết rồi về nhà thôi.” Sở Chiêu Chiêu nói.
Mục Tế Vân gật đầu, cúi người bắt đầu nhặt đồ, nhưng vừa duỗi tay, anh bỗng sững lại, thu tay về, mò trong túi quần lấy ra chiếc bật lửa.
Thấy anh thắp ngọn nến đầu tiên lên, Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Mục Tế Vân: “Bày cũng bày rồi, vậy thì đừng lãng phí.”
Sở Chiêu Chiêu giương mắt nhìn Mục Tế Vân đốt sáng tất cả nến và pháo hoa.
Dưới bóng tối bao la, lại có ánh lửa chập chờn, rồi pháo hoa nở tung giữa không trung, chiếu sáng nơi này, chúng rực rỡ như cảnh phim hoạt hình.
Cô nhìn đến mê mẩn.
“Em bước vào giữa đi, anh chụp hình cho.” Mục Tế Vân nói, “Cũng không tính là lãng phí thứ những thứ này.”
Sở Chiêu Chiêu “dạ” một tiếng rồi bước hai bước vào chính giữa trái tim, sau đó cô xoay người đối diện với Mục Tế Vân.
Anh lấy điện thoại mở camera, Sở Chiêu Chiêu liền đưa tay hình chữ V.
Khoảnh khắc nhấn nút chụp ảnh, Mục Tế Vân nhìn Sở Chiêu Chiêu trong bức hình, tâm tư chợt bừng tỉnh.
Mà Sở Chiêu Chiêu bây giờ đang mải ngắm nhìn pháo hoa, trên gương mặt là ý cười nhẹ nhàng.
Quả nhiên, cô ấy thích đăng ten hồng nhạt, thích pháo hoa và nến màu, thích tất cả những thứ xưa cũ đã lỗi thời này.
Đăng ten (dentelle) hay còn gọi là vải ren, dùng chỉ móc, vặn, hoặc bện lại với nhau thành mảnh vải thưa có hình mỹ thuật
Bỗng nhiên cô nghe thấy Mục Tế Vân mở miệng nói một câu gì đó.
Gió đêm lớn quá, thổi đến ánh lửa cũng phải liêu xiêu, cô chẳng nghe được.
“Anh nói gì cơ?”
Mục Tế Vân xuôi tay, ngắm nhìn cô giữa màn đêm rộng lớn.
Giữa cơn gió, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên gương mặt cô, sáng tối pha trộn, tựa mỹ nhân dưới những ngọn đèn, mỹ đến thu lấy hồn người.
Mà trong mắt cô, trừ ánh lửa kia, cũng chỉ có mỗi dáng hình anh.
Anh lặp lại lời mình vừa nói: “Chiêu Chiêu, gả cho anh nhé.”
Sở Chiêu Chiêu ngẩn người.
Gió bên tai cứ vù vù thổi, những sợi tóc mềm mại bay lên, nhảy múa giữa không trung.
Mục Tế Vân không nghe được câu trả lời, chỉ thấy được khẩu hình của cô.
“Vâng.”
Lần này đến lượt Mục Tế Vân ngẩn người.
Pháo hoa xung quanh dù có lộng lẫy đến thế nào cũng trở thành phông nền, chỉ còn thu vào tầm mắt là dáng vẻ một cô gái trong chiếc áo khoác đen cùng gương mặt mộc mạc thuần khiết.
Thật lâu sau, anh mới hoảng loạn lên tiếng: “Không được, lần này không tính, em cứ nhớ trước vậy đi, những điều này anh phải tự mình làm.”
Dừng lại một lát, anh bổ sung thêm: “Em đừng có mà bội ước đấy.”