Trên cây cầu lớn bắc qua sông, người xe tấp nập đông đúc, còn trên bờ đê lại chẳng có lấy một bóng người.
À không, có một bóng người.
Đoạn Kiêu ngồi trên một mỏm đá, hai tay ôm lấy đầu gối, muốn hút một điếu thuốc, mở bao thuốc ra, lại phát hiện bên trong trống không.
Anh thẳng tay ném bao thuốc xuống sông, kèm theo một tiếng gầm giận dữ: “Cút!”
Bao thuốc rơi xuống nước tạo nên gợn sóng lăn tăn, đến cả âm thanh khi chạm vào mặt nước cũng bị gió thổi tan mất.
Ngay lúc anh mệt mỏi buồn ngủ, định bụng đứng lên đi về thì phía sau lưng bỗng vang một giọng nói.
“Đoạn Kiêu, muốn nhảy sông à?”
Đoạn Kiêu quay phắt đầu lại, thấy Triệu Thanh Viện đang khoanh tay đứng ngay sau lưng, chầm chậm từng bước tiến về phía anh.
“Cậu đừng qua đây!” Đoạn Kiêu vội vàng đứng lên, dưới chân mất thăng bằng, ngã thẳng xuống, nhưng cả người không rơi xuống sông như bao thuốc kia, chỉ là cắm chân vào đống bùn lầy ven bờ, bùn dính bẩn khắp đôi giày.
Triệu Thanh Viện chỉ đứng nhìn từ xa, hoàn toàn không có ý định đi đến đỡ anh, nhìn anh chật vật tự bò lên.
“Đoạn Kiêu, cậu cũng đã lớn già đầu rồi, có thể sống có trách nhiệm một chút được không? Chuyện có to tát bao nhiêu đâu mà chạy đến đây muốn một sống hai chết?”
Đoạn Kiêu vốn đã bò lên đến nơi, lại nghe thấy những lời Triệu Thanh Viện nói thì dứt khoát ngồi phịch xuống.
“Tôi chính là tên công tử phú nhị đại thế đấy, từ bé đã vậy, cậu cũng đâu phải ngày một ngày hai quen biết tôi.”
“Cũng phải.” Triệu Thanh Viện tìm một mỏm đá ngồi xuống, “Cậu mà không như thế này, làm sao xứng với cái danh đệ nhất công tử Tây Thần.”
Hai người cứ vậy, một người ngồi trên mỏm đá, một người ngồi dưới đống bùn lầy.
“Triệu Nhật Thiên, cậu bớt ở đây vờ vĩnh cái bộ dạng hận rèn sắt không thành thép đấy đi. Tôi chưa từng nỗ lực à? Tôi chưa từng liều mạng à? Cậu thì sao? Những lúc tôi liều mạng nỗ lực đấy cậu đang ở đâu? Trừ việc vứt bỏ tôi ra thì cậu còn làm được việc gì nữa?”
Đoạn Kiêu nói xong cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của Triệu Thanh Viện.
Nhưng cô không nổi giận, chỉ an tĩnh nhìn vào màn đêm đen tuyền trước mắt, đôi mày nhíu nhẹ, “Cậu muốn lấy chuyện này để đả kích tôi cả đời đúng không? Không phải từ đầu đã nói rõ sẽ vẫn là anh em tốt sao?”
Đoạn Kiêu không nói gì, anh đứng dậy phủi lớp bùn đất trên mông quần, quay đầu rời đi.
Lúc đi ngang qua người Triệu Thanh Viện, cô vươn tay giữ anh lại, “Tôi xin lỗi.”
Đoạn Kiêu rút tay ra, “Mười năm mới nói với tôi câu xin lỗi, muộn rồi.”
Màn cầu hôn giông tố của Đoạn Kiêu cứ thế qua đi, mất một cô bạn gái nhưng ít nhiều gì cơn giận của bố anh cũng tiêu tán dần, giống như lời của quân sư Mục Tế Vân, thể hiện tốt một chút, đưa cho ông một bậc thang đi xuống, tình cha con lại nồng thắm như xưa.
Cuộc sống của mọi người lại quay trở về với quỹ đạo vốn có, Sở Chiêu Chiêu cũng tìm được tinh thần hăng hái cực độ giữa công việc bộn bề, cho dù là đêm Giao thừa, cô cũng vẫn ở lại công ty tăng ca hết một ngày.
Ngày đó, những người tăng ca không ít, ánh đèn sáng trưng hắt ra từ những khung cửa kính sát đất, các tòa nhà chọc trời thay phiên nhau chạy đủ loại biểu ngữ đón chào năm mới.
Một bàn lớn thức ăn đêm mà công ty chuẩn bị đều bị đánh chén sạch sẽ, khi màn hình lớn bên ngoài cửa sổ bắt đầu đếm ngược, mọi người đều bỏ hết công việc bận bịu trong tay xuống, tụ lại bên cửa sổ, đợi chờ pháo hoa.
Mục Tế Vân cũng đi ra từ phòng làm việc, đứng sau lưng Sở Chiêu Chiêu.
!
Pháo hoa rực rỡ nối tiếp nhau chiếu sáng bầu trời đêm, những quả bóng bay giữa dòng người đông đúc trên đường lớn phố nhỏ từ từ bay lên không trung. Mọi người trong công ty cũng náo nhiệt hẳn, A Lục còn chộp lấy một lập trình viên nhảy hẳn lên người người ta, hào hứng hét, “Năm mới vui vẻ!!”
Có lẽ là đã được nhuốm mình trong bầu không khí lúc này, Sở Chiêu Chiêu cũng xoay người ôm chầm lấy Mục Tế Vân, “Thầy Mục, năm mới vui vẻ!”
Mục Tế Vân đứng không vững, bị cô nhào vào phải lùi về sau hai bước.
“Em chậm chút.” Anh vừa định thần, cũng đứng vững lại, đang định mở miệng nói gì đó, Sở Chiêu Chiêu bỗng buông anh ra, lẻn vào nhóm nhân viên phía sau.
Pháo hoa bắn phải vài phút, lúc này, điện thoại mỗi người đều nhảy thông báo hết cái này đến cái khác. Sở Chiêu Chiêu cũng vội vàng cầm điện thoại lên —— trả lời những tin nhắn chúc phúc.
Trong đó, tin nhắn của Lưu Đồng là đơn giản nhất: “Chiêu Chiêu à, chúc em năm mới vui vẻ.”
Sở Chiêu Chiêu trả lời: “Chị Đồng Đồng năm mới vui vẻ! Sự nghiệp lên cao! Ngày càng xinh đẹp!”
Chẳng mấy chốc, Lưu Đồng đã trả lời lại: “Đừng đừng, sự nghiệp của chị không thể lên được nữa đâu, bây giờ chị vẫn phải ở công ty tăng ca đây này.”
Sở Chiêu Chiêu: “Ha ha ha, em cũng vậy.”
Lưu Đồng: “…. Em sao mà nghĩ không thông, chị đã nói rồi, Mục Tế Vân là một nhà tư bản chính hiệu, chuyên gia bóc lột người khác.”
Sở Chiêu Chiêu quay đầu liếc Mục Tế Vân một cái, rồi lại tủm tỉm cười nhắn tin trả lời, “Đúng vậy, chị Đồng Đồng nói quá đúng.”
Lưu Đồng: “Được rồi, em sớm tan ca về nghỉ ngơi đi, chị cũng chuẩn bị thu dọn tan làm đây.”
Bận rộn đến hai giờ sáng, lúc Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu ra về, cả tòa nhà công ty vẫn còn ba tầng liền kề nhau đang sáng đèn.
Sở Chiêu Chiêu vươn vai một cái, “Cuối cùng cũng được nghỉ phép rồi!”
“Ừm.” Mục Tế Vân nói, “Ngày mai mẹ và ông ngoại anh muốn đi thăm Minh Minh.”
Sở Chiêu Chiêu ngáp dài, lười biếng hỏi: “Chúng ta có cần đi cùng không?”
“Đi chứ.” Mục Tế Vân nói, “Em biết con người mẹ anh mà, bà sẽ rất mất tự nhiên.”
Sở Chiêu Chiêu im lặng, Mục Tế Vân lại nói: “Nhưng sớm muộn gì cũng phải quen thôi.”
Ngày hôm sau, Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu về đến nhà họ Sở thì Kỳ Hồng và ông cụ Kỳ đã ở đấy rồi.
Đúng như dự đoán của hai người, Kỳ Hồng ngồi cứng người trong phòng khách, lưng thẳng tắp, bố Sở ngồi bên cạnh, hai người đến cả giao tiếp bằng mắt cũng không có chứ đừng nói là trò chuyện tán gẫu với nhau.
Còn ông cụ Kỳ lại tự nhiên hơn nhiều, ông đi theo Minh Minh xem quanh nhà, chốc chốc lại sờ vào chậu cây giả đặt trong phòng khách, chốc chốc lại đứng ngắm mấy bức tranh treo trên tường.
Thấy Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu bước vào nhà, ông cụ quay đầu: “Đến rồi à?”
Mục Tế Vân gật đầu, nhìn vào phòng khách, “Mẹ, cô Trương bảo con mang cái này cho mẹ.”
Anh cầm một lọ thuốc, đưa cho Kỳ Hồng.
Kỳ Hồng vừa đứng lên nhận lấy, lại nghe thấy giọng của Sở Minh Minh: “Bác ơi, bác bị ốm à?”
Kỳ Hồng nhét vội lọ thuốc vào túi xách, cố gắng tỏ ra thoải mái nhất có thể: “Không sao, chuyện nhỏ thôi.”
Bà nói rồi lại nhịn không được len lén nâng mắt nhìn Sở Minh Minh.
Sở Minh Minh xoay người đi vào phòng bếp, “Vậy bác đừng uống trà nữa, để cháu rót cho bác ly nước ấm.”
Kỳ Hồng mím môi, khóe miệng thấp thoáng nụ cười, bà đưa mắt nhìn một vòng quanh nhà, thấy mọi người không ai để ý đến mình mới dám để lộ rõ nụ cười trên môi.
Nhưng khi Sở Minh Minh vừa bưng ly nước ra, bà lập tức thu nó lại.
“Để mẹ tự làm là được, con cẩn thận một chút.”
“Một ly nước thôi mà.” Sở Minh Minh nói, “Bác mau uống thuốc đi.”
Ông cụ Kỳ chậm rãi thả bộ về phía phòng khách, ông vừa ngồi xuống, bộ sofa cũ kỹ liền phát ra mấy tiếng “kẽo kẹt”, dọa cho ông phải vịn tay nhổm người dậy, cúi đầu nhìn xem cái sofa này có bị gì không.
Bố Sở xấu hổ, vươn tay dìu ông cụ ngồi xuống, “Bộ sofa này cũ lắm rồi, năm ngoái cháu mới tự sửa lại, còn chút “bệnh vặt”, nhưng sẽ không sập đâu ông ạ.”
Sở Chiêu Chiêu vừa từ phòng bếp trở ra thì nhìn thấy cảnh này, cô đang định nói gì đó lại thấy ông cụ Kỳ đặt mông ngồi xuống lại.
“Ta đang nhớ đến thầy giáo trước kia của ta, trong nhà vẫn là lối kết cấu của thời nhà Thanh, ghế ở chính đường cũng thế, vừa ngồi xuống là kêu “kẽo cà kẽo kẹt”. Chúng ta mỗi lần về đó đều không dám ngồi xuống, sợ ghế bị gãy nên cứ đứng vậy. Mà thầy ấy lại là người nói nhiều, mở miệng nói là nói đến hai tiếng đồng hồ, đợi đến khi thầy giáo huấn xong, chúng ta đều phải dìu nhau mà ra ngoài. Dần dà, bà con lối xóm đều bảo thầy ấy cứ động chút là đánh mắng học trò. Ha ha ha ha ha câu chuyện này chúng ta còn phải cười tận mấy năm về sau.”
Chính đường (正堂): Phòng khách, nơi tiếp khách.
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu bật cười, vứt xong rác lại quay trở vào phòng bếp phụ mẹ.
Cô không ngờ rằng, thân là bố của Kỳ Hồng, tính cách của ông cụ lại hoàn toàn tương phản với con gái mình như vậy. Ông cụ Kỳ là người làm về Nghệ thuật, tính cách ông ít nhiều đều khác với người khác, có những lúc gàn bướng sẽ nhốt mình trong phòng mấy tháng trời không chịu gặp ai chỉ để vẽ cho xong một bức họa, nhưng có những lúc tư tưởng cởi mở thì già trẻ lớn bé đều có thể vui vẻ mà tiếp chuyện. Ông cụ sống tự do trong một thế giới của riêng mình, còn Kỳ Hồng chinh chiến thương trường lâu năm, sớm đã tự đeo cho mình một lớp mặt nạ kiên cố.
Vì có ông cụ Kỳ ở đây, Kỳ Hồng không còn là một vị khách duy nhất nữa, sự chú ý của bố mẹ Sở cũng không còn chỉ đặt trên người bà, bầu không khí dễ thở hơn rất nhiều.
Buổi chiều lúc ra về, Kỳ Hồng lái xe, ông cụ Kỳ ngồi ở ghế phó lái, nhắm mắt ngâm nga một điệu nhạc dân gian.
Kỳ Hồng lái xe mà tinh thần lơ đễnh, vừa hay gặp phải tắc đường, bà dừng xe lại: “Bố, con thấy hoàn cảnh nhà họ Sở không được tốt, muốn cho bọn họ chút tiền đổi một căn nhà khác.”
Ông cụ Kỳ vẫn ngâm nga điệu giai điệu quen thuộc, không để ý đến Kỳ Hồng.
“Bố.” Kỳ Hồng có chút gấp gáp, “Bố nói gì đi chứ!”
“Ôi.” Ông cụ Kỳ mở mắt, “Sao mà chuyện cỏn con này Kỳ tổng cũng hỏi thăm ý kiến của tôi vậy?”
Kỳ Hồng vừa gấp vừa bất lực, “Bố, đến nước này rồi bố đừng sỉ nhục con nữa.”
“Tôi sỉ nhục gì chị? Chị chỉ biết đến tiền tiền tiền và tiền, sao tôi cứ thấy gia đình họ khá tốt nhỉ? Cứ nhất nhất phải sống trong căn biệt thự to oạch như chị sao?”
“Con… con không nỡ nhìn Bối Nhi ở trong một căn nhà chật hẹp như vậy.”
“Tôi thấy Minh Minh rất hạnh phúc.”
Dòng xe phía trước di chuyển, Kỳ Hồng không tiếp lời, đạp chân ga tiếp tục lái đi.
“Có những chuyện không thể nóng vội.” Ông cụ Kỳ lên tiếng, “Những thứ như tiền bạc càng không được nóng vội, muốn Minh Minh được sống thoải mái, vậy thì cứ từ từ sắm sửa đồ đạc cho nó từng ít từng ít một là được, động cái là muốn đổi nhà cho người ta, nghĩ mình là nhà giàu mới nổi sao?”
Kỳ Hồng vẫn buồn bực không đáp.
“Tôi thấy chị sống cũng được kha khá tuổi rồi, có thể gánh vác cả một công ty lớn, nhưng lại ~ không ~ thể ~ quyết ~ được ~ chuyện ~ trong ~ nhà ~”
Ông cụ Kỳ nói một thôi một hồi lại thành ra hát một điệu hí, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Kỳ Hồng lại trầm mặc lái xe một đoạn đường, “Bố, bố thấy chuyện của Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu như thế nào?”
“Tôi thấy như thế nào?” Ông cụ Kỳ trả lời, “Tôi dùng mắt để thấy.”
Kỳ Hồng hỏi: “Ý bố là gì?”
“Tôi chỉ lo thằng nhóc đấy mãi không chịu thành gia lập thất, nhưng nếu cậu ta đã có suy nghĩ này rồi, thì tôi cũng không quản nhiều nữa, con cháu tự có phúc khí của con cháu.” Ông cụ Kỳ khép hờ mắt, chân nhịp nhịp, lắc lắc cái đầu, “Hơn nữa cô bé đó còn có ân tình lớn với nhà chúng ta, trong lòng chị là người biết rõ nhất. Chúng ta gán một thằng cháu không nên thân cho cô bé ấy, tôi còn đang sợ thiệt thòi cho con nhà người ta.”
Kỳ Hồng: “…..”
Nghỉ Tết Nguyên đán, rất nhiều người đều đi du lịch đó đây, nhưng Sở Chiêu Chiêu bận rộn mấy tháng liền, chỉ muốn được ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng chứ chẳng muốn đi đâu cả.
Ngày nghỉ thứ hai, Đoạn Kiêu hẹn Mục Tế Vân đi chơi bóng rổ.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Anh ấy cũng không đi du lịch à?”
“Cậu ta sao dám.” Mục Tế Vân nói, “Bây giờ cậu ta chỉ là một nhân viên cấp thấp nhất trong công ty của bố cậu ta, mỗi ngày đều mệt như chó, có chút thời gian để ngủ đã là không tồi rồi.”
“Ừm, anh đi đi.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Hôm nay em phải tổng vệ sinh nhà cửa.”
Mục Tế Vân cầm chìa khóa xe lên: “Gọi người đến làm là được, sao em phải tự mình làm.”
“Dù sao em cũng đang rảnh.” Sở Chiêu Chiêu lấy bình giữ nhiệt đưa cho anh, “Trong này là nước trà, anh đừng uống mấy thứ nước giải khát kia, uống cái này đi.”
Mục Tế Vân: “Em nghĩ anh mang theo cái này ra đường có hợp không?”
Sở Chiêu Chiêu: “Có gì mà không hợp chứ?”
Cũng chẳng có gì không hợp, chỉ là tự biến mình thành chúa hề thôi.
Nhưng cuối cùng Mục Tế Vân vẫn phải mang theo bình giữ nhiệt này ra ngoài.
“Vậy em giữ sàn nhà lại cho anh, chờ anh về anh sẽ làm.”
“Dạ.”
Mục Tế Vân vừa đi, Sở Chiêu Chiêu liền bắt đầu thu dọn hết quần áo bẩn, giặt giũ sạch sẽ rồi thay luôn ga giường.
Bận rộn một hồi, lúc dọn dẹp phòng bếp, cô mở tủ rượu ra xem, bên trong là đủ loại các chai rượu thượng hạng màu sắc óng ánh.
“Thầy Mục.” Sở Chiêu Chiêu gọi điện thoại cho Mục Tế Vân, “Chỗ rượu này của anh, em mang tặng hết nhé, sau này anh đừng uống nữa.”
Bên Mục Tế Vân, tiếng bóng rổ đập xuống sân vang lên, anh thở hổn hển nói: “Em xem làm sao thì làm, A Lục thích uống rượu, có thể mang tặng cho cậu ta, sau này còn lừa cậu ta làm anh thêm chút việc.”
Nghe vậy, Sở Chiêu Chiêu tìm một thùng carton, xếp hết rượu vào trong đó.
Nhưng đến hai chai Louis XIII cuối cùng, cô vừa đặt vào, lại nghĩ đến giá của nó, chậc, có hơi đau. Do dự một lúc, Sở Chiêu Chiêu vẫn là không nỡ, lại đặt nó trở lại vị trí ban đầu.
Vậy nên lúc Mục Tế Vân về nhà, mở tủ rượu ra xem, thấy hai chai Louis XIII vẫn còn nguyên tem bất động ở đấy.
Bỗng nhiên anh bật cười.
Phái nữ mà, quả nhiên rất thích những thứ gợi nhớ kỷ niệm.
Vừa nghĩ như vậy, trong đầu Mục Tế Vân đã vạch sẵn ra một kế hoạch hoàn hảo.
Tối hôm sau, Sở Chiêu Chiêu muốn đi siêu thị mua đồ, Mục Tế Vân nói anh mệt, sống chết không chịu đi.
Sở Chiêu Chiêu đành đi một mình, lượn trong siêu thị hơn một tiếng đồng hồ, cô xách theo túi lớn túi bé trở về. Về đến nhà cô gọi cho Mục Tế Vân bảo anh xuống đón cô, anh lại nói anh đang tắm, không rảnh.
Sở Chiêu Chiêu chỉ đành một mình xách đồ lên trên tầng, trước khi mở cửu, cô đột nhiên nghĩ tới, Mục Tế Vân nếu đang tắm, vậy sao anh còn nghe điện thoại?
Anh ấy có thói quen tắm bồn từ bao giờ?
Sở Chiêu Chiêu mang theo nỗi nghi ngờ mở cửa ra, nhìn vào bên trong, phòng khách đã tắt điện, ở ngay chính giữa bày rất nhiều nến, được xếp thành hình trái tim.
Sở Chiêu Chiêu đã hiểu ra anh đang định làm gì.
Mục Tế Vân vẫn còn chưa xuất hiện mà trái tim của Sở Chiêu Chiêu lúc này đây đã đập nhanh vô cùng rồi.
Cô quên mất đống đồ bị đặt ở trước cửa, từng bước từng bước đi vào, trong lòng thấp thỏm xen lẫn chút xúc động. Mặc dù Mục Tế Vân coi như đã cầu hôn cô một lần, nhưng lần này là anh đích thân chuẩn bị vì cô, ý nghĩa càng thêm đặc biệt.
Cô vừa vào tới phòng khách, Mục Tế Vân cũng đi ra.
“Về rồi à?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn anh, anh đứng trong bóng tối những ánh nến hắt lên dáng người, đường nét càng được khắc họa rõ ràng. Anh bước đến gần hơn, Sở Chiêu Chiêu mới phát hiện ra anh đang mặc Tây trang, một thân quần áo phẳng phiu, vô cùng trang trọng.
“Lại đây.” Mục Tế Vân đưa tay về phía cô.
Anh dẫn Sở Chiêu Chiêu tiến lên thêm mấy bước, “Em bước vào đi.”
Sở Chiêu Chiêu nghe lời bước vào, bây giờ cô lại có thêm một phát hiện nữa, những ngọn nến này không phải được bày trên sàn nhà, mà phía dưới là rất nhiều chai ——
Louis!! XIII!!
Sở Chiêu Chiêu bỗng chốc có cảm giác hít thở không thông, động cũng không dám động, sợ sẽ lỡ chân đá bay mất mấy cục tiền này.
Đều là bạc thỏi cả đấy.
“Chiêu Chiêu, lần cầu hôn trước quá qua loa.” Mục Tế Vân nắm tay cô, “Nên hôm nay anh muốn chính thức được cầu hôn em.”
Trong ánh nến sáng rực rỡ, anh lấy hộp nhẫn đã chuẩn bị sẵn ra.
Sở Chiêu Chiêu vẫn rất căng thẳng, cô đứng im không nhúc nhích.
Mục Tế Vân nghĩ mình đang nắm đằng chuôi.
Ha ha, xúc động lắm rồi chứ gì.
Anh mở hộp nhẫn, chầm chậm quỳ một gối xuống, nói: “Chiêu Chiêu, gả cho anh nhé.”
“Đợi đã!” Sở Chiêu Chiêu bất ngờ hét lên.
Mục Tế Vân ngây người, kinh ngạc nhìn Sở Chiêu Chiêu.
Không lẽ cô ấy đổi ý rồi?
“Thầy Mục, anh lùi lại một chút đi.” Sở Chiêu Chiêu lên tiếng, “Cẩn thận, đừng làm đổ mấy chai rượu.”
Mục Tế Vân: “……..”
Anh nghe lời lùi về sau, hắng nhẹ cho thanh giọng, rồi lại quỳ xuống lần nữa.
“Chiêu Chiêu, gả cho anh nhé.”
Sở Chiêu Chiêu thở phào nhìn Mục Tế Vân, “Thầy Mục, sau này anh đừng bày ra những trò như vậy nữa, rượu này đắt thế, uống không hết rất lãng phí đó.”
Mục Tế Vân: “…..”
“Giờ em nói một lời thôi, gả hay không gả?”
“Gả, gả, em gả!!!”
Lời của tác giả:
Thầy Mục: Cảm động không?
Sở Chiêu Chiêu: Không dám động không dám động!