Trâm Anh và Gia Hân nhanh chóng đi tới khu chọn đồ ăn đã được bày sẵn ở sảnh ăn buffet.
“Trâm Anh công nhận ở đây bày biện thức ăn rất đẹp và sang ha? Toàn là món ăn ngon. Thích quá đi.” Gia Hân mát sáng rỡ.
“Uh. Công nhận nhìn rất sang và hấp dẫn thật.” Trâm Anh gật đầu đồng ý.
“Mình chọn món ăn đi. Hấp dẫn quá” Gia Hân nhanh tay lấy dĩa.
Gia Hân cầm dĩa lấy những món ăn. Trâm Anh cũng chọn món cô thích cho vào dĩa.
Trâm Anh và Gia Hân trên tay bưng dĩa thức ăn và nước uống. Đang loay hoay tìm bàn trống. Thì Anh Vũ liền đi lại trước mặt hai cô mỉm cười.
“Hi! Anh đã chọn bàn và chờ hai em đến dùng bữa sáng rồi. Ở phía bên này. Đi theo anh.” Anh Vũ hướng chỉ tay về phía bàn mà Thiên Huy đang ngồi.
“Hihi. Cám ơn sếp.” Gia Hân mừng rỡ.
“Trâm Anh! Để anh bưng dùm em dĩa đồ ăn cho.” Anh Vũ vừa nói vừa lấy dĩa thức ăn bưng dùm cô.
Trâm Anh mỉm cười, gật đầu “cám ơn anh.” Anh Vũ luôn ga lăng giúp cô làm cô khó lòng từ chối.
Anh Vũ đặt nhẹ dĩa đồ ăn xuống bàn, kéo ghế ngoài cùng cho Trâm Anh “mời em ngồi. Chúc em buổi sáng ngon miệng.” Anh Vũ đi vòng phía sau Thiên Huy, kéo ghế ngồi kế bên.
“Dạ… cám ơn anh” Trâm Anh hơi ngại. Cô ngồi xuống ghế, lại ngồi đối diện Thiên Huy. Thiên Huy cứ xem cô như người vô hình. Khuôn mặt cứ giữ nét lạnh lùng, điềm đạm, dùng bữa sáng.
Gia Hân cũng vừa ngồi xuống kế bên cô, liền nói: “Chúc mọi người ăn sáng ngon miệng nhé.”
Trâm Anh lén nhìn dĩa đồ ăn của Thiên Huy. (Anh ấy cũng cùng sở thích ăn món giống cô: bánh mì ốp la, xúc xích, salad và nước uống cũng giống là nước cam). Cô cảm thấy vui trong lòng.
“Trâm Anh. Em đã đỡ nhức đầu chưa?” Anh Vũ quan tâm hỏi thăm.
“Dạ. Em đã đỡ nhức đầu rồi. Hihi.” Trâm Anh mỉm cười trả lời.
“Vậy là chút nữa em có thể tham gia trò chơi với tụi anh rồi.” Anh Vũ vừa khuấy ly cafe đá vừa nhìn Trâm Anh nói.
“Trò chơi gì vậy anh?” Trâm Anh thắc mắc nên hỏi.
“À… lát nữa khi chúng ta dùng bữa sáng xong, thì đi dạo biển, chơi bóng chuyền, tắm biển, lướt sóng bằng cano trên biển…” Anh Vũ suy nghĩ những trò chơi cho buổi sáng nay.
“Hihi… chắc em chỉ dạo biển và tắm biển thôi. Còn chơi bóng chuyền, lướt sóng, em không biết chơi đâu.” Trâm Anh cười nhìn qua Gia Hân.
“Bóng chuyền thì anh sẽ chỉ em chơi được mà… cũng không khó đâu… đồng ý nhé?” Anh Vũ liền bắt lấy cơ hội được hướng dẫn cô.
“Dạ… cám ơn anh” Trâm Anh.
“Kaka… không có chi. Em ăn nhiều vào cho chút có sức để chơi.” Anh Vũ.
“Dạ.” Cô gật đầu nhìn anh nở nụ cười.
“Trâm Anh, anh thấy em rất có gu thẩm mỹ thời trang, những bộ trang phục em mặc rất đẹp, rất hợp thời trang đi biển” Anh Vũ liền khen khi nhìn bộ đồ Trâm Anh đang mặc. Cô mặc áo croptop hai dây màu trắng, quần short jean rách.
“Dạ… những bộ trang phục em mặc, đều do Gia Hân cố vấn giúp em chọn đó” Trâm Anh hơi ngại.
“Lúc em lựa cho Trâm Anh những bộ đồ này thì cậu ấy luôn lắc đầu không chịu, vì chưa từng mặc những kiểu này. Em thấy đẹp hợp với dáng người Trâm Anh, nên thuyết phục mãi mới mua đó.” Gia Hân ngưng ăn, liền kể.
“Anh cũng thấy em rất hợp với những kiểu trang phục này mà.” Anh Vũ gật đầu đồng ý.
“Thiên Huy, cậu cũng thấy Trâm Anh mặc rất đẹp, rất hợp đúng không?” Anh Vũ liền quay qua hỏi Thiên Huy.
Thiên Huy cầm ly nước cam lên uống một ngụm rồi nhẹ đặt ly xuống trước dĩa ăn. Nhìn Trâm Anh và nói:
“Không đẹp.” Giọng nói dứt khoát.
Trâm Anh thật sự ngỡ ngàng khi nghe anh nói, cô cắn môi, tức giận, nhìn anh với ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt anh. Trước giờ ai cũng khen cô, chỉ có anh… chỉ có anh… là dám chê cô.
“Anh… anh…” Cô nhìn anh, anh vẫn dửng dưng, không chút biểu cảm nào, khiến cô tức đến nổi không nói nên lời. Cô đành cầm ly nước cam trước mặt lên uống một hơi cạn ly nước cho hạ hỏa và đặt ly xuống thật mạnh lên bàn.
“Trâm Anh… ly nước cậu ở đây. Cậu uống nhầm ly rồi.” Gia Hân phát hiện ly nước bên tay trái là của Trâm Anh, cô liền lay tay Trâm Anh và chỉ vào ly nước.
“Hả…” Trâm Anh chuyển từ giận sang giật mình. “Vậy ly nước này…” Cô nhìn Gia Hân rồi nhìn ly nước mình đã uống cạn.
“Là ly nước của tôi.” Thiên Huy liền trả lời thắc mắc của Trâm Anh.
Trâm Anh ngây người nhìn anh, cô ngại, cúi đầu không dám nhìn anh. Chỉ vì một phút nóng giận mà cô trở nên lú lẫn.
“Xin lỗi… tôi đã uống nhầm. Tôi sẽ đi lấy ly khác cho anh” Cô khẽ nhăn mặt mắc cở và nhận lỗi.
“Không cần. Tôi đã dùng xong bữa sáng.” Thiên Huy liền phất tay.
Trâm Anh chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo ghế đứng lên.
“Mọi người cứ dùng bữa sáng tự nhiên. Tôi xin phép đi dạo biển trước.” Anh khẽ gật đầu chào rồi lạnh lùng bước đi. Để lại cho một người sự khó chịu, bực tức. Đây là lần đầu, cô dùng món cô thích mà lại nuốt không trôi, mất hết cảm giác ngon nữa rồi.
“Trâm Anh. Em đừng buồn bạn anh nha. Đừng quan tâm lời nó nói nhé.” Anh Vũ liền an ủi cô. Anh cũng lắc đầu với lời nói Thiên Huy.
“Ăn đi nhỏ… cười tươi lên nào.” Gia Hân cười nhe răng cho cô bắt chước. Cô cũng phì cười trước khuôn mặt Gia Hân.