Trâm Anh và Gia Hân nhanh chóng về phòng thay đồ để đi bơi.
“Trâm Anh. Cậu xong chưa” Gia Hân đã thay xong bikini màu xanh. Cô đang đứng ngắm mình trước gương.
“Xong rồi. Tôi ra ngay đây” Trâm Anh ngại ngùng bước ra. Cô lấy tay che ngực rồi lại che eo vì bộ bikini mảnh màu đỏ mà cô đang mặc.
“Hihi … công nhận cậu mặc đẹp nhìn rất sexy và quyến rũ. Công nhận tôi có con mắt lựa đồ thiệt.” Gia Hân búng tay và gật đầu tự khen mình khi chọn cho Trâm Anh bộ đồ bơi.
“Gia Hân ơi, tôi không quen với kiểu này, nhìn hở hang quá à.” Trâm Anh đứng trước gương soi.
“Tại cậu mới mặc lần đầu chưa quen thôi. Rất đẹp và rất hợp dáng cậu. Cậu thử ra hồ bơi coi, giờ ai cũng mặc vậy không đó.” Gia Hân giúp Trâm Anh chỉnh sửa dây áo cho ngay ngắn.
“Xong. Chúng ta đi ra hồ bơi thôi.” Gia Hân cười và kéo tay Trâm Anh đi.
“Tôi thấy tôi không hợp với kiểu đồ này. Tôi thấy… tôi…” Trâm Anh đứng trước gương, ngắm mình.
“Tôi thấy đẹp mà. Hãy tin tôi. Đi thôi” Gia Hân kéo tay Trâm Anh. Khiến Trâm Anh đành nghe theo lời bạn.
“Chờ chút. Tôi lấy áo trả anh Thiên Huy.” Trâm Anh chợt nhớ ra.
Trâm Anh đứng trước cửa phòng đợi Gia Hân khoá cửa. Cùng lúc đó Anh Vũ và Thiên Huy cũng ra khỏi phòng.
“Oh… Trâm Anh, em trông thật đẹp rất quyến rũ.” Anh Vũ nhìn cô không rời mắt.
“Dạ, cám ơn anh.” Trâm Anh cười rất e ngại.
“Em là người chọn bộ này cho Trâm Anh đó.” Gia Hân liền nhanh khoe.
“Kaka… em cũng khéo chọn đồ quá nhỉ.” Anh Vũ cười.
Thiên Huy nãy giờ khi nhìn thấy Trâm Anh, khuôn mặt anh liền biến sắc, anh nhíu mài, định bước đi trước.
“Anh Thiên Huy, em trả lại anh cái áo. Cám ơn anh.” Trâm Anh vội đưa áo lại cho anh.
Thiên Huy không cầm lại áo. Vẻ mặt lạnh lùng đáp.
“Cô cứ giữ và dùng che người đi.” Anh nói câu lạnh lùng, rồi bước đi nhanh.
“Anh…” Trâm Anh cảm thấy rất khó chịu với thái độ của anh. Cô nhìn Gia Hân.
“Gia Hân. Có phải nhìn tôi rất xấu không… Để tôi vào thay đồ.” Cô với ánh mắt buồn.
“Không đâu. Thôi nào đi bơi đi. Xấu hay đẹp thì ra hồ bơi biết liền.” Gia Hân muốn khẳng định mình đúng.
“Em đừng buồn nhé. Thằng bạn anh không có con mắt nhìn mà.” Anh Vũ “Vui lên. Chúng ta ra hồ bơi thôi. Đi nào…” Anh Vũ nắm cổ tay Trâm Anh kéo đi. Trâm Anh cũng đành đi theo.
Mọi người thong thả đi ra hồ bơi. Khi bước gần tới hồ bơi, Trâm Anh lúc này cảm thấy ngại. Cô dùng áo Thiên Huy che trước ngực. Liền bị Gia Hân giựt lấy áo khoác của cô.
“Đẹp mà. Che chi. Tự tin lên.” Gia Hân cười nháy mắt.
Trâm Anh với chiều cao m, dáng người đồng hồ cát, làn da trắng, eo xinh, đôi chân dài miên man. Cô vừa xuất hiện thì đã thu hút mọi ánh nhìn của mọi người. Ai cũng nhìn cô chằm chằm. Cô liền đi nhanh và ngồi xuống ghế gỗ gần hồ bơi.
Thiên Huy với chiều cao m, body chuẩn múi, anh đang khởi động trước khi bơi. Anh nghe mọi người bàn tán và đẩy hướng nhìn về phía Trâm Anh. Anh chỉ liếc nhìn cô rồi nhảy xuống hồ bơi rất điêu luyện, làm cho các cô gái ở hồ bơi đều say đắm ngất ngây, ngưỡng mộ anh.
Anh cảm thấy cơ thể rất nóng và khó chịu. Động tác bơi của Anh rất nhanh, nhanh như kình ngư, thoáng cái anh đã bơi hết một vòng hồ bơi m. Anh bơi được hai vòng hồ bơi. Anh liền lên khỏi hồ bơi, lấy khăn để trên ghế gỗ, lau đầu, choàng khăn lên vai, anh lấy thêm một cái khăn nữa, đi ngang qua chỗ ghế Trâm Anh đang ngồi. Anh liền buông tay thả khăn rơi vào người Trâm Anh rồi bỏ đi
“Anh… thật quá đáng. Thiên Huy… anh…” Trâm Anh cầm khăn lên, đứng dậy, giậm chân, chỉ tay, cô mím chặt môi, tức giận.
“Trâm Anh… chắc anh lỡ tay đánh rơi thôi. Đừng giận, xuống bơi thôi.” Gia Hân nắm tay cô xoa dịu cô.
“Hứ… đáng ghét…” cô nghe Gia Hân nói, cô cũng bớt tức Thiên Huy. Nhưng trong lòng vẫn ấm ức với thái độ của anh lắm.
Trâm Anh tuy không biết bơi, cô chỉ thích xuống hồ bơi ngâm mình, cảm nhận dòng nước mát giữa không gian hồ bơi ngoài trời. Từ hồ bơi cô có thể nhìn ra biển, nghe tiếng sóng vỗ và ngắm nhìn những cây dừa cao xanh mát được trồng hàng dài gần biển. Trâm Anh như được hoà mình vào thiên nhiên tươi đẹp nơi đây.
Khoảng nửa tiếng sau.
“Trâm Anh. Chúng ta lên thôi, về phòng tắm thay đồ, ăn buffet sáng của resort nữa.” Gia Hân quay qua nói.
“Ok. Đi thôi” Trâm Anh vui vẻ mĩm cười đi theo bạn về phòng.
Gần bảy giờ sáng, Gia Hân đang trang điểm trước gương trong phòng thì cô quay qua Trâm Anh đang ngồi trên giường và hỏi:
“Trâm Anh. Cậu còn nhớ xảy ra chuyện gì tối qua khi cậu say không? Cậu có nhớ cậu gặp anh Thiên Huy? Anh ta đã đưa cậu về phòng không?” Gia Hân chợt nhớ.
“Hả… Anh Thiên Huy đưa tôi về phòng sao?” Trâm Anh bất ngờ đứng bật dậy, cô như không tin lại có chuyện này.
“Uh. Đúng rồi. Khi tôi tìm không được cậu, tôi gọi điện cho cậu thì anh Thiên Huy nghe máy. Anh nói cậu không sao. Cậu đang ngủ trong phòng. Tôi và anh Vũ liền chạy về phòng” Gia Hân gật đầu và kể lại cho cô nghe.
“Tại sao… Tôi không nhớ gì cả…” Trâm Anh vò đầu suy nghĩ, cô không nhớ chút gì đêm qua, cô không ấn tượng mình gặp Thiên Huy cả.
“Chắc do cậu say quá đó. Mà Trâm Anh hôm qua cậu nhìn thấy anh Thiên Huy vui vẻ nói chuyện với mấy chị nên cậu ghen, cậu uống rượu phải không?” Gia Hân cười và tra hỏi cô.
“Không… không phải vậy. Do mấy anh mời nên tôi mới uống” Trâm Anh lãng tránh ánh mắt Gia Hân.
“Nói thiệt cho tôi nghe không?” Gia Hân đưa mặt mình lại gần Trâm Anh.
“Tôi… tôi không biết thật mà. Lúc đó tôi chỉ muốn uống thôi” Trâm Anh bối rối suy nghĩ, cố gắng nhớ lại tối hôm qua.
“Uh. Được thôi. Tôi không hỏi nữa. Tạm tha cho cậu.” Gia Hân cười lém lỉnh.
“Cám ơn cậu” Trâm Anh thở phào.
“Tôi trang điểm xong rồi. Cậu xong chưa. Đi ăn thôi. Đói bụng quá” Gia Hân quay qua hỏi Trâm Anh.
“Tôi xong nãy giờ rồi. Đợi cậu trang điểm đó.” Trâm Anh cười nháy mắt với bạn.
“Hihi. Oh! Để cậu chờ lâu rồi.Vậy đi thôi” Gia Hân.
“Ok.” Trâm Anh gật đầu, mĩm cười.