Quả thực đúng như Nhạc lão tam nói, đến buổi chiều ngày thứ hai bọn họ đã cách cửa thành phía nam ngày càng gần.
Đường càng ngày càng hẹp, tiếng động bên ngoài xe cũng càng lúc càng gần.
Cả đoàn xe cứ đi rồi dừng, càng lúc càng gian nan.
Tiếng ồn ào khắp nơi giống như bọn họ đang ở dưới chân một sân khấu kịch, bên trái là la bên phải là trống, tiếng động nào cũng có: tiếng thét to, tiếng mắng chửi, tiếng xô đẩy, còn có những tiếng vang gập ghềnh khác.
Trường Đình không hiểu tiếng địa phương nên nhẹ mím môi, tay kéo chặt góc áo.
A Ninh ôm gối mềm nằm trên đùi Hồ Ngọc Nương mơ màng sắp ngủ, Hồ Ngọc Nương mấy lần định há mồm nói chuyện nhưng vẫn nhịn, cuối cùng không nói lời nào.
Thuận lợi ra khỏi thành chính là vượt qua được hố lửa, tuy không biết con đường phía trước ra sao nhưng rốt cuộc cũng qua một ải.
Nếu không ra được …
Trường Đình nhanh chóng lắc đầu, không thể nghĩ như thế, bọn họ sẽ làm được hết.
Cái gì bọn họ cũng đã chuẩn bị xong, sổ sách của Phúc Thuận Hào, các loại hàng hóa mang theo, bàn tính cũ dùng đã lâu, nhẫn ban chỉ và trang sức tì hưu mà người làm ăn hay mang… Mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa.
Trừ khi Chu Thông Lệnh muốn tạo phản dưới mí mắt của ngự sử nếu không hắn sẽ không dám tùy tiện phong thành, đắc tội với đám hiệu buôn lớn khiến ngự sử khả nghi.
Xe ngựa càng đi về phía trước thì tim Trường Đình càng đập nhanh hơn.
Chu Thông Lệnh không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên có thể nghĩ ra là ai đã tung tin Lục Xước bỏ mình vì thế hắn đương nhiên cũng sẽ hiểu được tình cảnh hiện nay của các nàng!
Nếu Chu Thông Lệnh muốn lấy cớ truy lùng hung thủ hại chết Lục gia đại phòng để phong thành, cấm đường lùng bắt nàng và Trường Ninh thì phải làm sao? Nếu Chu Thông Lệnh không để ý tới ngự sử, không nể mặt bọn họ mà khăng khăng muốn bắt hết những tiểu cô nương bằng tuổi bọn họ thì sao? Nếu Chu Thông Lệnh không theo lẽ thường mà đánh cho bọn họ trở tay không kịp thì sao?
Nếu, nếu, nếu…
Đầu óc Trường Đình loạn lên như một đống hồ nhão, bước một bước là nguy hiểm, ngồi lại trong thành chờ cũng là nguy hiểm.
Giống như cả hai chân của nàng đều treo trên chậu than, vượt qua và không vượt qua đều sẽ mang tới nguy hiểm.
Lúc tới gần cửa thành Trường Đình càng lúc càng hối hận.
Nếu lúc ấy Mông Thác tới dò hỏi ý kiến mà nàng chọn ở lại thêm ngày nữa thì có phải hiện giờ sẽ nhẹ nhàng ít việc hơn nhiều không? Nhưng vừa nghĩ tới đây nàng đã sửng sốt, sau đó lắc đầu, cắn môi nghĩ không có gì để hối hận cả! Nếu hiện tại bọn họ còn ở trong Lý trạch không ra thì sợ là lòng nàng cũng sẽ lo lắng, và càng hối hận vì đã không quyết định nhanh chóng ra khỏi thành!
Thế gian có rất nhiều chuyện trắng đen không thể phân rõ ràng, nếu đã chọn thì không thể hối hận!
Trường Đình nắm chặt tay thành quyền.
Xe ngựa lung lay ngừng lại, tiếng người vẫn ồn ào vang lên, thậm chí còn càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Có giọng nam nhân nào đó cao vút lên sau đó đứt phựt như con diều đứt dây, đè lên không khí trầm thấp.
Bên trong xe ngựa không có ai lên tiếng.
Mãn Tú nơm nớp lo sợ cầm ba chén trà nhỏ đưa tới, lỗ tai nghe âm thanh bên ngoài mà càng lúc càng kinh hãi.
Cả người nàng ta run lên, giọng nghẹn ngào mang theo khóc nức nở, “… Nếu chờ tình hình đỡ loạn hơn rồi đi có phải tốt không, sao lại phải đi vào cái lúc thời vận kém như thế này.
Có phải chó vội ăn phân đâu, sao còn phải chạy như chết cha chết mẹ như vầy…”
Hồ Ngọc Nương “Phốc” một cái lập tức phì cười.
Mặt Trường Đình thì cứng đờ nhìn Trường Ninh đang ngủ ngon lành thì nhỏ giọng nói, “Sau này ở trước mặt nhị cô nương không được nói như thế…” Nghĩ nghĩ một lát nàng lại nói: “Cũng ít nói thổ ngữ của U Châu lại, phải nói tiếng phổ thông nhiều hơn.
Đợi lát nữa có binh sĩ tới kiểm tra cũng không được lên tiếng, nếu hỏi tới thì phải dùng tiếng phổ thông, nhớ chưa?”
Mãn Tú đỏ mắt gật đầu thật mạnh.
Trường Đình thở dài, trong lòng lại lăn lộn một vòng.
Nàng đang muốn mở miệng nói tiếp thì nghe thấy ngoài thùng xe có tiếng bước chân dồn dập thế là sắc mặt lập tức xanh mét.
Nàng nín thở ngưng thần, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía tấm rèm xe đang đóng kín.
“Cốc cốc cốc” ba tiếng, theo sau là một giọng nam trầm ổn vang lên.
“Chúng ta chuẩn bị qua cửa thành, phía trước còn có ba đội nhân mã nữa.
Hiện tại có lẽ phía trên đã có lệnh nên binh sĩ thủ thành cực kỳ nghiêm.
Lúc này là thời điểm đặc thù, còn có người lục soát người.
Các vị cô nương bị đưa tới một căn phòng có các bà tử kiểm tra.
Nếu thực sự không tránh khỏi thì chỉ có thể khiến các cô nương chịu thiệt.”
Là giọng của Mông Thác.
Trường Đình nhanh chóng dựa vào bên cửa sổ xe liên tục hỏi, “Có biết trước chúng ta có những ai bị bắt hay không? Là ai đang tọa trấn ở cửa thành? Người của U Châu hay người của Kiến Khang? Chu Thông Lệnh có ở đây không? Số lượng thương nhân lui tới có nhiều không? Những thành phần khác ra khỏi thành là ai?”
Mỗi một câu hỏi này đều đâm thẳng vào trọng tâm.
May mà hai vị cô nương của Lục gia đều không phải hạng chỉ biết khóc sướt mướt.
Mông Thác nhẹ thở ra một hơi, trầm giọng nói lời ít mà ý nhiều, “Những kẻ bị bắt đa phần là kẻ có bộ dạng khả nghi, đều là thứ dân nói không ra mình từ đâu tới.
Cũng có mấy tiểu thương không lấy được thẻ bài chứng minh thân phận cũng bị ngăn lại.
Trong mười đội nhân mã thì có tới ba đội bị giữ lại.
Lúc này hẳn là quan binh của U Châu và ngự sử kinh thành phái tới cùng nhau tọa trấn, vẫn chưa có tin tức của Chu Thông Lệnh.
Theo ta phỏng đoán thì tên kia hẳn là có chuyện quan trọng hơn phải làm nên sẽ không tốn thời gian ở chỗ này đâu.
U Châu là nơi nối liền nam bắc, hiệu buôn tới lui rất nhiều, thậm chí có không ít nhà đều là người một nhà đều đi, đoàn người của chúng ta cũng coi như bình thường.”
Chuyện càng quan trọng hơn ư?
Hắn đang mạnh mẽ che lấp dấu vết để lại khi cha bỏ mình sao?
Trường Đình thở phào một hơi, lại nghiêng người nhẹ nhàng vén rèm lên và nhìn ra ngoài từ khe hở ấy.
Vừa lúc nàng thấy nửa sườn mặt của Mông Thác, thấy mũi cao mắt sâu của hắn, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt ngưng trọng.
Dù vậy nàng vẫn thấy người này thâm sâu khó lường, xem không rõ.
“Đa tạ Mông đại nhân.” Trường Đình nhẹ giọng nói.
Thời gian này có lẽ lời nàng nói nhiều nhất chính là cảm tạ.
Cảm ơn thế gian này vẫn còn người tốt, trời xanh vẫn rủ lòng thương.
Dưới chân tường thành có tiếng người ồn ào nên giọng của nàng thật sự bị chìm nghỉm trong đó.
Nhưng giữa đủ loại tiếng nói tục tằng của thế gian, Mông Thác lại như chỉ nghe được tiếng nàng còn vang vọng bên tai trong khi những âm thanh khác đều lặng yên xuống.
Hắn khẽ ngước mắt, cổ họng nhẹ lên xuống, ánh mắt nhìn về phía khác rồi gật đầu trầm giọng nói, “Chớ nói cảm ơn hay không, ta chỉ làm tròn chức trách, không thể không làm hết sức.”
Trường Đình cong môi cười.
Lại là câu này.
Chức trách cũng không bắt hắn phải vì người khác ra mặt, chức trách cũng không bảo hắn phải tôn trọng ý kiến của các nàng.
Hắn đương nhiên không cần cố kỵ việc các nàng đang giữ đạo hiếu, cần vào thành xem đại phu, và đương nhiên cũng không cần ở lúc nước sôi lửa bỏng này cố ý tới vụng về an ủi bọn họ.
Nhưng hắn vẫn làm, trầm mặc chu toàn, không dấu vết mà làm, mọi thứ đều đúng mực.
Hiện giờ hắn lại lấy chức trách ra mà thoái thác.
Trường Đình cười khẽ, lúm đồng tiền nhỏ nơi khóe miệng hơi nhếch lên.
Tiểu cô nương nhẹ gật đầu, ôn nhu hùa theo Mông Thác mà nói: “Vậy đa tạ ngài lúc nào cũng gánh vác chức trách.”
Mông Thác lại nghiêng người, có chút không được tự nhiên mà ho nhẹ hai tiếng.
Tay hắn ước lượng cái khăn lụa Nhạc Phiên đưa tới.
Cái khăn này bên trong có chứa hương liệu giống túi thơm nên được hắn để trong tay áo.
Cổ hắn ngứa, vai hơi run rẩy, tay nắm cái khăn hơi chặt một chút.
Trong lúc hắn trầm ngẫm nghĩ thì đoàn xe phía trước đã lăn bánh ra khỏi cửa thành, Nhạc lão tam cùng đang muốn giơ roi ngựa đuổi lên phía trước.
Mông Thác lại nghĩ một lát mới quay người, trầm giọng chần chừ mà nói, “Đừng sợ.”
Hai chữ này vừa rơi xuống hắn đã quay đầu đi, rồi lại vắt hết óc nghĩ và lặp lại lần nữa, “Không phải sợ.”
Có người không hiểu sao chỉ nói đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ an tâm.
Trường Đình hơi cong ngón tay, lại xốc một góc mành xe lên lẳng lặng nhìn bóng dáng Mông Thác sau đó trịnh trọng nhưng nhẹ nhàng đáp lại hắn, “Ta không sợ.”
Trời đất bao la, cùng lắm thì chết.
Nàng đã dốc hết sức lực, đã nỗ lực mà sống sót, từng bước đi về phía trước.
Nàng không hề đi nhầm bước nào, dù lòng run sợ nhưng nàng vẫn nỗ lực không ngừng.
Chỉ cần nỗ lực, không từ bỏ thì sẽ có hy vọng, cũng sẽ không xin lỗi bản thân.
Chín phần là do con người, còn một phần là do trời, bọn họ đều đã làm hết những gì có thể, hiện tại chỉ dựa vào ý trời.
Nếu bại nàng sẽ ôm A Ninh đi gặp cha, mẹ, Phù thị và Trần Ẩu.
Nếu thắng nàng sẽ thay bọn họ sống thật tốt.
Bất kể kết cục thế nào thì nàng cũng không thua.
Vậy có gì mà sợ?
Trường Đình một tay buông rèm, vừa lúc không nhìn thấy biểu tình lúc Mông Thác xoay người nhìn nàng..