Chương
Những cây Linh cốc non đều được trồng ở ruộng đất này, chúng xanh biếc như tơ lụa màu xanh phủ khắp mặt đất trông rất đẹp mắt.
“Đến rồi!”
Liên Như Phong nhìn làng quê và đồng ruộng thân thuộc, trong lòng vô cùng hừng hực. Chỉ cần hoàn thành xong những việc hôm nay thì sau này sao phải lo không thể lập ra kế hoạch lớn.
Ở sau lưng hắn ta là một đám hộ vệ cũng không giấu được sự kích động.
“Đúng là lãng phí quá rồi, đồng ruộng tốt như vậy lại trồng Linh cốc. Chẳng phải là đã lãng phí mảnh đất này rồi hay sao?”
Ngô Hận Thủy liếc mắt nhìn, nhìn những cây Linh cốc non trên đồng ruộng, không kìm được lắc đầu thở dài.
Liên Như Phong ngẩn người, nói: “Ngô trưởng lão! Đồng ruộng cũng chia tốt xấu ư?”
Ngô Hận Thủy khinh thường liếc mắt nhìn hắn ta và nói: “Ở Tam Thiên Sơn nhiều đất vậy sao? Có bao nhiêu vùng đất có thể khai hoang làm ruộng?”
Ông ta chỉ về phía đồng ruộng nơi xa xăm và nói: “Ngươi nhìn xem, dưới mỗi một mảnh ruộng đều ẩn giấu sợi linh mạch, nếu không thì sao có thể sinh ra vùng đất màu mỡ như vậy? Những kẻ quê mùa như các ngươi đúng là có kiến thức tầm thường.”
Bị mắng là kẻ quê mùa, trong lòng Liên Như Phong vô cùng tức giận, nhưng trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ: “Ngô trưởng lão nói chí phải, bọn ta đúng là kiến thức nông cạn rồi.”
Ngô Hận Thủy lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ngươi định sắp xếp dân cư trong thôn thế nào?”
Liên Như Phong cắn răng, uy nghiêm nói: “Nếu bọn họ đồng ý giúp đỡ trồng linh dược thì tốt quá rồi, nếu không đồng ý thì… Giết hết.”
Ngô Hận Thủy gật đầu: “Tốt nhất là giữ lại mạng của bọn chúng, trồng và thu hoạch linh dược đòi hỏi rất nhiều nhân lực, ta không muốn tốn tiền mua một đám nô lệ khác để làm việc.”
Liên Như Phong vội gật đầu nói: “Ngô trưởng lão nói chí phải.”
Ngô Hận Thủy không nhiều lời nữa: “Đi thôi! Vào trong thôn xem sao.”
Lúc đó, một đoàn người cưỡi ngựa gào thét tiến về thôn Phi Vân ở phía xa xăm. Bọn họ hùng hổ, hoàn toàn không che giấu, rõ ràng là rất kiêu ngạo.
Nghĩ cũng đúng, với bọn họ mà nói, những người sống ở thôn Phi Vân chỉ là một lũ bần cùng quê mùa, không tu luyện, là một lũ nông cạn và ngu dốt, cũng không cần chiến lược gì để đối phó với những người như vậy, chỉ cần giết họ một cách quang minh chính đại là đủ rồi.
Ngô Hận Thủy đã nghĩ như thế, Liên Như Phong cũng nghĩ như vậy, một đám hộ vệ sau lưng bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ là chỉ có mấy tháng mà thôn Phi Vân đã thay đổi nhiều so với trước đây.
Vù!
Ngay khi bọn họ vừa đi đến cổng làng thì từ xa bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu chói tai, tiếng thút thít, hút cả hồn phách.
“Không hay rồi! Có mai phục!”
Ngô Hận Thủy thay đổi sắc mặt, kìm ngựa dừng chân.
Liên Như Phong sợ hãi, toàn thân sởn tóc gáy, gần như vô thức thúc ngựa chạy trốn.
Ầm!
Một tia sáng mặt trời sắc bén, nguy hiểm lướt qua vai Liên Như Phong, đâm sầm vào ngực một tên hộ vệ ở phía sau, máu bắn tung tóe.