Chương
Đó là một mũi tên nhanh đến không thể tưởng tượng được.
Nếu như không phải Liên Như Phong kịp thời né tránh thì chỉ với một mũi tên cũng đủ để lấy mạng hắn ta rồi.
Toàn thân Liên Như Phong mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng hắn ta chưa kịp phản ứng gì thì mũi tên đã cắm vào ngực của tên hộ vệ phía sau rồi bỗng nhiên phát nổ.
Ầm!
Giống như một trận sấm sét, cơ thể của hộ vệ bị đánh tan thành từng mảnh, máu bắn tung tóe xung quanh khiến tất cả hộ về gần đó phải run sợ né tránh, người ngã ngựa đổ.
“Khốn kiếp! Đây chính là những gì mà ngươi đã sắp xếp mấy hôm nay sao?”
Ngô Hận Thủy nhìn thấy như vậy, tuy trong lòng kinh ngạc tức giận nhưng vẫn lấy lái bình tĩnh, ông ta xoay người xuống ngựa và trốn phía sau mông ngựa, bắt đầu phòng bị.
“Ngô trưởng lão bớt giận!”
Liên Như Phong cắn răng, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, một tiếng chập cheng, hắn ta rút ra một cây đao dài, hét to: “Mọi người đừng hoảng sợ, chuẩn bị tác chiến.”
Ầm!
Vẫn chưa dứt lời thì tiếng la hét quen thuộc lại vang lên, một mũi tên như sao băng trên trời, bất ngờ từ trong ngôi làng bắn ra.
Ầm!
Lại một tên hộ vệ khác không kịp né tránh nên cả người và ngựa nổ tung, máu thịt bay tứ tung.
Chỉ có hai mũi tên đã cướp đi hai mạng hộ vệ.
Trong phút chốc, những tên hộ vệ khác đều hoang mang sợ hãi, bỏ lại con ngựa và chạy trốn.
Đến lúc này, bọn họ vẫn không thể xác định được tung tích của kẻ thù, chỉ có thể phán đoán mũi tên từ trong thôn bắn ra.
Đương nhiên, Liên Như Phong cũng nhìn ra điểm này, hắn ta thực sự sợ hãi và tức giận, sắc mặt tái mét, một cung thủ thông thạo cung tên đã trốn vào trong làng từ khi nào?
Cung thủ có thể giết chết tu giả nhất định không phải chuyện người thường có thể làm được!
“Chẳng lẽ là Lâm Diệp tên khốn đó? Không đúng, ta đã phái Lỗ Đình và Tiền Cơ ngồi ở trong làng, giờ tiểu tử đó e là đã phế từ lâu rồi… Đợi đã! Không đúng!”
Liên Như Phong chợt nhớ đến một chuyện, Lỗ Đình và Tiền Cơ đâu?
“Khốn kiếp! Còn không mau đi vào trong làng giết chết đi, chẳng lẽ muốn ở lại đây làm mục tiêu ư?”
Kinh nghiệm chiến đấu của Ngô Hận Thủy hết sức phong phú nên đương nhiên hắn ta biết rõ ở vùng đất bằng phẳng này không thể trốn thoát được, bóng dáng sẽ lộ ra trước mắt kẻ thù, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Ngô Hận Thủy sẽ không liều lĩnh xông vào trong làng, ai biết bên trong còn có bao nhiêu cao thủ đang ẩn trốn?
Liên Như Phong chợt bừng tỉnh và hét: “Các huynh đệ! Hãy cùng ta xông lên, giết hết những tên bắn cung đáng chết đó.”
Giữa những tiếng la hét dữ dội, bóng dáng của hắn ta giống như hổ báu đang tấn công, đường quanh co ở phía trước, hắn ta mau chóng tiến đến gần ngôi làng.
Phía sau hắn ta là một đám hộ vệ mặc dù đang hoảng sợ, nhưng bọn họ cũng biết rằng nếu không thể giải quyết người bắn cung thì ở lại đây cũng chỉ bị coi như mục tiêu bị bắn giết.
Lúc đó, bọn họ cũng bất chấp chạy theo Liên Như Phong.