Chương
Vù!
Chỉ là khi bọn họ bắt đầu hành động thì tiếng gào thét quen thuộc lại vang lên, rên rỉ như tiếng lấy mạng từ địa ngục.
Sắc mặt Liên Như Phong đột nhiên thay đổi, vô thức bổ nhào về một phía.
Ầm!
Một mũi tên đen nhánh lao tới, một tên hộ vệ mặc dù đã giơ đao chặn một kích này, nhưng lúc mũi tên kia va chạm bỗng nhiên nổ tung.
Hộ vệ kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Sắc mặt đám người Liên Như Phong lại thay đổi, mũi tên này không chỉ nhanh mà uy lực lại vô cùng lớn, có được sức mạnh khó có thể tưởng tượng, vốn không thể mạnh mẽ chống đỡ.
“Kẻ địch ở đâu?” Một tên hộ vệ rống to, chỉ vào thôn làng phía xa.
Liên Như Phong lập tức trông thấy một bóng người ở trên đỉnh nhà đá trong thôn lóe lên một cái rồi biến mất, bóng người kia mơ hồ nhìn ra được một mùi vị quen thuộc.
Lâm Diệp?
Đồng tử Liên Như Phong co rụt lại, lẽ nào thật sự là thiếu niên mười ba tuổi đó?
“Xông lên!” Không kịp nghĩ nhiều, Liên Như Phong hét to, dần đầu vọt vào thôn.
Địa hình trong thôn phức tạp, chỗ có thể náu mình rất nhiều, trong lúc vô hình khiến cung tiễn thủ rất khó phát huy ra được uy lực.
Khác với ngoài thôn, nguy hiểm trùng trùng, không có nơi nào để ẩn nấp, chỉ có thể ở bên ngoài bị xem như bia sống mà bắn giết.
Kinh nghiệm chiến đấu của tất cả những hộ vệ này không tầm thường, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, tất cả đều đi theo Liên Như Phong vọt vào thôn.
Ngô Hận Thủy từ xa nhìn thấy tất cả, sắc mặt vô cùng tái xanh, ông ta sao có thể ngờ trong một thôn nhỏ lại che giấu một cung tiễn thủ lợi hại như thế?
“Ngô trưởng lão, sức mạnh mũi tên đó vô cùng mạnh, dường như không phải vũ khí phàm trần tầm thường, nếu thuộc hạ suy đoán không sai thì mũi tên kia có lẽ có khắc [Bạo Viêm Linh Văn]”. Một người trung niên gần đó ngạc nhiên nghi ngờ nói.
Đây là thuộc hạ đắc lực nhất Ngô Hận Thủy mang tới, tên là Hàn Tuấn Sơn, bản thân có được tu vi Chân Vũ Tứ Trọng Cảnh, càng hiếm là Hàn Tuấn Sơn này còn là một vị học đồ Linh Văn Sư.
Mặc dù Hàn Tuấn Sơn vì vấn đề tư chất đã sớm mất đi hy vọng trở thành Linh Văn Sư, nhưng dù sao đã từng tu Linh Văn Nhất Đạo, năng lực phân biệt vẫn còn.
Bạo Viêm Linh Văn?
Trong lòng Ngô Hận Thủy giật thót: “Ý của ngươi là trong thôn này còn có một vị Linh Văn Sư trấn giữ?”
Hàn Tuấn Sơn lắc đầu: “Có lẽ không phải, Bạo Viêm Linh Văn này chỉ là một trong Linh Văn cơ sở, nếu là thuộc hạ thì cũng có niềm tin chắc chắn có thể khắc được Linh Văn này, chỉ là…”
“Chỉ là sao?” Ngô Hận Thủy truy hỏi.
“Khắc Bạo Viêm Linh Văn này đối với phẩm chất mực thiêng cần thiết vô cùng khắc nghiệt, huống chi còn là khắc lên mũi tên, chỉ là một mũi tên như vậy trong thành Đông Lâm đều có thể bán ba mươi miếng tiền đồng, thuộc hạ thật sự rất khó tưởng tượng nơi bần cùng như vậy làm sao lại có được tứ quý giá như thế.” Hàn Tuấn Sơn nhíu mày, đây chính chỗ khiến hắn ta nghi ngờ.
Ngô Hận Thủy nheo mắt: “Ý ngươi nói trong thôn này có cao thủ trấn giữ?”