Chương
Ầm! Ầm!
Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, hai thác nước liên tiếp xông đến, Lâm Diệp còn chưa kịp phản ứng thì toàn thân đã bị bay ra ngoài rồi.
“Mẹ! Cũng khó quá đi mất.”
Cơ thể giữa không trung, Lâm Diệp không kìm được mắng chửi, ngay sau đó hắn trở lại Thanh Vân đại đạo “Thông thiên bí cảnh”.
“Cầu đạo giả! Vượt ải lần thứ nhất thất bại.”
Cùng lúc đó, giọng nói trống rỗng và lạnh lùng đó lại vang lên.
Bóng đêm bao phủ trong gian phòng, Lâm Diệp thở dốc dồn dập, mỗi một tấc da thịt khắp người đều sinh ra cảm giác đau nhói như kim châm, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo quần.
“Không ngờ rằng, ải thứ hai này lại còn muốn biến thái hơn so với dự tính…”
Lâm Diệp lẩm bẩm, trái lại trong lòng cũng không nhụt chí, hắn vốn đã tính trước, lần đầu tiên xông ải chỉ sợ là cơ hội thành công không lớn.
Chỉ là không nghĩ rằng, vừa mới bắt đầu xông ải đã vội vàng bị thua, sự tương phản này làm cho Lâm Diệp cũng nhất thời khó mà chấp nhận.
Liếc mắt nhìn Hạ Chí đang ngủ say, Lâm Diệp lại không buồn ngủ chút nào, hắn một mình đi ra khỏi phòng, dự định tắm nước lạnh một cái.
Lâm Diệp đi ra khỏi phòng hoàn toàn không chú ý tới, khoé môi Hạ Chí hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, chợt lóe lên rồi biến mất.
Trong giấc mộng nàng, lại cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Diệp lần nữa, mặc dù nàng không rõ trên người Lâm Diệp đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần có thể cảm nhận được khí tức của hắn, Hạ Chí đã cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có.
…
Đêm đã khuya, bầu trời ánh sao chiếu rọi rực rỡ, chiếu xuống ánh sáng lờ mờ.
Trong sân nhà, Lâm Diệp ngâm mình trong thùng gỗ, cảm nhận cảm giác lạnh như băng của dòng nước chảy dễ chịu trên da thịt, cảm giác đau nhói khắp người cũng theo đó lâm râm rút đi không ít.
“Ba ngày sau, là thời gian bắt đầu ải thứ hai, nhưng theo sức mạnh thể phách của ta hôm nay, chỉ sợ đã định trước kết cục cũng là thất bại.”
Lâm Diệp tựa vào trên thùng gỗ, hai mắt nhìn về phía bầu trời đêm xa xăm trống trải kia, ngơ ngẩn xuất thần.
Ngọn “Thuỷ Sơn” sừng sững trên biển lớn kia cao ngàn trượng, dòng thác chảy xiết, thác nước như rồng, lực đập vào to lớn, vượt quá sức tưởng tượng, muốn hứng lấy thác nước du ngoạn nơi đỉnh núi, dường như đã trở thành một chuyện không thể.
Đến nỗi Lâm Diệp hoài nghi, đừng nói là mình bây giờ, khi rèn luyện thể xác và tinh thần đến Chân Võ cửu trọng cảnh, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu hy vọng xông qua được ải này.
“Thật đúng là làm cho người khác đau đầu.”
Lâm Diệp nghĩ tới nghĩ lui, lại không nghĩ ra một biện pháp nào, không nhịn được thở dài một tiếng.
Hả?
Nhưng rất nhanh, Lâm Diệp bỗng nhiên nhận ra, sức mạnh cơ thể của mình dường như đang hồi phục với một tốc độ không thể tưởng tượng nỗi, mỗi một tấc da, gân cốt, máu thịt đều sinh ra một chút cảm giác tê dại, giống như đang lớn lên vậy.