Thiên Kim Bất Hoán

chương 7: hành bách lý giả bán cửu thập

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Giản vẫn rất chịu đựng.

Đại khái đúng là kẻ ngốc mới có thể bị Tạ Khánh lây bệnh cảm, Vương Cẩm Trình cho dù khỏi hẳn, cũng canh cánh trong lòng.

Nhưng Vương Cẩm Trình vì nụ hôn kia mà tâm trạng lâng lâng rất nhiều ngày, đáng tiếc lúc sau Dương Giản dường như có chút lạnh nhạt, song Vương Cẩm Trình lý giải thành hắn đang giận dỗi.

Cuối thu tiết trời thoải mái, tựa hồ hết thảy đều đi theo quỹ đạo, cuộc sống sao có thể tốt đẹp như thế.

Tiếp tục tiến hành kế hoạch mua xe, Vương Cẩm Trình tranh thủ hỏi không ít cửa hàng xe, khoảng ba nhà thôi.

Chó mẹ trong nhà một nữ đồng nghiệp bên khoa Lý vừa sinh con, hỏi trong khoa Lý có ai muốn nuôi không. Vương Cẩm Trình đột nhiên động tâm, hỏi: “Xinh xắn không? Tôi muốn con xinh nhất.”

Đồng nghiệp liếc mắt: “Cũng chẳng phải tuyển vợ nhớ.”

Vương Cẩm Trình chỉ ha ha cười.

Ngay cả lúc tụ tập ngày thứ sáu, tất cả mọi người đều cảm thấy rõ rằng Vương Cẩm Trình đắc ý đến kỳ cục, ngay cả An Đạt luôn không đổi sắc mặt cũng phải lộ ra nét mặt ghê tởm, Tạ Khánh lại càng không nói đến.

Mà Dương Giản trông thấy bọn họ thay nhau văng nước miếng công kích, vừa uống rượu vừa cười một chút.

Người phục vụ quầy bar một bên lau cốc, một bên hỏi Dương Giản: “Thật sự hoàn lương sao?”

Dương Giản chỉ cười, không trả lời.

Người phục vụ rượu lại nhìn Vương Cẩm Trình, nói: “Ây, cậu ta thoạt nhìn rất phấn khích, có hơi ngốc.”

Dương Giản cười đến mức gục xuống: “Đắc ý vênh váo.”

Người phục vụ cũng cười: “Có điều như vậy cũng tốt, người yêu kiểu này rất dễ lừa, thỉnh thoảng phạm lỗi, lừa dối một chút cũng sẽ bỏ qua.” Người hầu rượu nói xong, hướng Dương Giản nháy mắt mấy cái.

Dương Giản hoàn toàn được tiêu khiển: “Anh nghĩ thực đơn giản.”

Người hầu rượu sửng sốt.

“Người như Vương Cẩm Trình, một khi đã dính vào sẽ ném không được.” Dương Giản lấy tay chồng cằm, híp mắt nói, “Chẳng qua hiện tại vẫn chưa đủ. . .”

Người phục vụ rượu nhìn Dương Giản, người đeo kính này mỉm cười, trông về phía Vương Cẩm Trình đằng xa, trong mắt mang vẻ khó hiểu, rất chuyên tâm, nhưng lại như đang suy tư điều gì.

Người phục vụ lại nhìn Vương Cẩm Trình, gã vẫn hồn nhiên không biết, chỉ lo chọc cười với bạn bè. Người hầu rượu này đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh đi.

Bị nhìn chăm chú như vậy, không biết là tốt hay xấu.

Lúc sau tan cuộc, Vương Cẩm Trình vừa chuẩn bị cùng Dương Giản cùng nhau về nhà, liền nhìn thấy Nghiêm Tích đằng kia trông về phía bọn họ.

Dương Giản cười bảo: “Nghiêm Tích, cậu lại có gì muốn nói? Nói thẳng đi, tôi tránh.” Nói xong bước ra phía khác.

Nghiêm Tích bĩu môi.

Vương Cẩm Trình buồn cười nói : “Cậu lo lắng sao hả?”

Nghiêm Tích đáp: “Người khác tôi sẽ không lo lắng đâu.”

Vương Cẩm Trình cười: “Cậu ấy, trước lo cho mình trước đi.”

Nghiêm Tích thở dài: “Được rồi, tôi chỉ nhắc nhở cậu. Dương Giản không hồi tâm dễ vậy đâu.”

Vương Cẩm Trình thu lại nét cười, trầm mặc một lát, nói: “Tôi biết.”

Cho tới giờ so với bất kì người nào gã cũng biết, nhưng bởi vì biết, cho dù gã vui vẻ, vẫn tồn tại phần cẩn cẩn thận thận kia.

Rất vất vả mới từng bước đến được điểm này, gã cảm nhận được Dương Giản cảm hóa. Chỉ là thêm một chút dịu dàng, khiến gã kích động không thôi, mà gã vẫn muốn nhiều hơn nữa.

Vương Cẩm Trình loáng thoáng cảm giác được đó là thời khắc mấu chốt, trải qua một thời gian dài gã phải nỗ lực tích lũy sắp thành bùng nổ, gã chờ đợi thời khắc này đã lâu, chỉ có điều không biết sẽ phát sinh thay đổi gì.

Hoặc tốt hoặc xấu gã đều chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng. . . Ai mà không hy vọng có thể đạt kết quả tốt.

Sau đó Vương Cẩm Trình rời khỏi chỗ Nghiêm Tích, đi tìm Dương Giản, nét mặt tối lại vạn lần phát hiện đã có người vây quanh hắn bắt chuyện.

Vương Cẩm Trình thấy hai tay Dương Giản nhét trong túi, khẽ cúi đầu, nghe người kia nói chuyện, có chút xa cách lơ đãng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Dương Giản như vậy, rõ ràng càng làm đối phương hưng phấn.

Vương Cẩm Trình đi qua, kéo Dương Giản, lạnh lùng nhìn kẻ đến bắt chuyện một cái, cười hỏi: “Thế nào? Muốn hết à?”

Người nọ miệng không biết lẩm bẩm điều gì liền lui ra.

Vương Cẩm Trình hỏi Dương Giản: “Tại sao không từ chối?”

Dương Giản miễn cưỡng đáp: “Dù sao chờ cậu cũng nhàm chán.”

Vương Cẩm Trình há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng vẫn là bỏ qua.

Đồng nghiệp mang ảnh chụp cún con nhà cô đến, Vương Cẩm Trình cẩn thận xem xét bức hình có thể dùng lượng từ “đoàn” để chỉ số lượng, sờ sờ cằm.

“Hai người đàn ông nuôi loại đáng yêu như này rất không thích hợp mà.”

“A? Anh nói cái gì?”

Vương Cẩm Trình vội vàng đáp: “Không có gì không có gì.” Gã chỉ vào một con màu trắng trong hình rồi bảo, “Cho tôi một con này.”

“Cái gì đó, không phải mua thịt à nghen.”

Vương Cẩm Trình cười cười.

“Chờ cún con ở cạnh mẹ thêm một thời gian, mấy ngày nữa tôi mang cho anh.”

“Được, không thành vấn đề.”

Sau khi đồng ý, Vương Cẩm Trình bắt đầu phiền não nói chuyện với Dương Giản thế nào đây.

Bình thường chẳng thấy được tình cảm hắn dành cho thú nuôi nhỏ ra sao, không biết hắn có thể nhận cún con được không, dù sao cũng là nhà của hắn.

Nhưng Vương Cẩm Trình quyết định tiền trảm hậu tấu, sau khi bắt chó thì mạnh liệt ỷ ôi hắn, hắn mới có thể chấp thuận.

Cùng lắm thì tự gã nuôi hết, không cần hắn động tay.

Vương Cẩm Trình suy tính thấu đáo, sau khi về đến nhà, vui vẻ gặp Dương Giản.

Dương Giản không thể chịu đựng được loại hành vi thấp hơn chỉ số thông minh trung bình của nhân loại, hỏi: “Rốt cuộc cậu đang lén lút mừng thầm cái gì?”

Vương Cẩm Trình cười lớn lắc đầu: “Muốn biết sao? Xin tôi đi!”

Dương Giản cười lạnh một tiếng: “Tôi xin cậu đừng nói, ngàn vạn lần và vĩnh viễn cũng đừng nói.”

Vương Cẩm Trình nghẹn họng.

Dương Giản tiếp tục cười, khi muốn đứng dậy, Vương Cẩm Trình đột nhiên giữ chặt hắn.

“Cái gì đây?” Gã cau mày, lật áo ngoài Dương Giản ra, trên cổ áo trắng có một dấu son môi màu đỏ.

“A, do đồng nghiệp đùa thôi.” Dương Giản đẩy tay Vương Cẩm Trình hai bên ra, sửa sang chỉnh đốn lại quần áo, bình thảnnói, “Bọn họ bảo muốn thí nghiệm tính cách người yêu tôi, nên để lại vết trên áo.”

Vương Cẩm Trình hít sâu một hơi: “Cậu để cho bọn họ làm vậy sao?”

Dương Giản nhìn gã: “Chẳng sao cả, mọi người đùa giỡn, tôi cũng không tiện làm trái ý của họ. Dù sao là đồng nghiệp nữ, họ cũng chẳng biết tôi không thích phụ nữ, nếu cậu không trông thấy, thì tôi cũng quên mất.”

Vương Cẩm Trình u ám nhìn hắn, bảo: “Tôi không thích như vậy.”

“Thế sao? Vậy sẽ không có lần sau.”

Phản ứng dễ chịu của Dương Giản trái lại càng khiến Vương Cẩm Trình không còn lời nào để nói.

“Tôi đi tắm đây.” Dương Giản nói xong liền đứng dậy.

Buổi tối khi giặt quần áo, Vương Cẩm Trình mang áo sơ mi của Dương Giản, đổ nửa bình nước giặt vào cổ áo.

Nếu nói không thể phật ý trước mặt đồng nghiệp, cũng nên lúc giặt sạch dấu vết, đừng để hắn thấy được.

Ngay cả lừa một chút gã cũng không bằng lòng.

Được rồi, ít ra đây là một kiểu trung thực, bản thân mình không bị dối gạt.

Vương Cẩm Trình thở dài, sau đó quay đầu lại xem, Dương Giản đang ở phòng sách.

Gã nắm lấy áo sơ mi kia, ở chỗ đó trộm hôn một chút, sau đó ném vào máy giặt.

Lúc Vương Cẩm Trình nằm trên giường ngủ, Dương Giản nhìn gã, kéo cổ áo gã, kéo gã qua ngửi ngửi.

“Cậu ăn cái gì kì quái đấy? Có mùi lạ.”

Vương Cẩm Trình vội vàng chùi chùi miệng, đáp: “Đâu có, có lẽ là kem đánh răng thôi.”

Dương Giản nhìn gã một lát, một mạch nằm xuống ngủ.

Vương Cẩm Trình hai tay đặt trên ngực, nằm ngửa lên, bình tĩnh xoay người một cái, rốt cục cắn răng, hỏi: “Này, cậu ngủ chưa?”

“Đang ngủ.”

“…”

Dương Giản mở mắt ra, im lặng thở dài: “Có chuyện gì nói mau.”

Vương Cẩm Trình liền vội hỏi: “Cậu thích động vật nhỏ không?”

Dương Giản nghĩ nghĩ, đáp: “Tôi không thích con gián.”

“… Động vật lớn chút nữa, ví dụ như chó chẳng hạn.”

Dương Giản nói: “Không có cảm giác.”

“Vậy là không ghét sao?”

“Cũng không thích.”

“Ờ…” Vương Cẩm Trình thất vọng lên tiếng.

“Không việc gì chứ?”

“Không có gì.”

Dương Giản không biết làm thế nào lật mình, chống một tay đỡ đầu, một tay vỗ vỗ trán gã bảo: “Từ nơi nào cậu lấy ra nhiều ý tưởng vậy? Trút hết ra, ngủ mau.”

Vương Cẩm Trình bị vỗ đến ủy khuất.

Nghĩ nhiều thế còn không phải hắn sao.

Dương Giản vỗ đủ rồi, lại xoa xoa trán gã, nói: “Khiến cho cuối cùng tôi giống như bắt nạt cậu, có đôi khi không cần nghĩ quá nhiều. Đi ngủ là được.”

Vương Cẩm Trình chậm rãi chớp chớp mắt, trông thấy gương mặt Dương Giản, sau đó đành chọn cách yên lặng ngủ.

Ngày hôm sau, Dương Giản đi làm, đòng nghiệp đã lưu lại vết son môi trên cổ áo hắn phong tình vạn chủng đi qua phòng làm việc của hắn, hỏi: “Thế nào rồi? Bạn gái hiện nay của cậu phản ứng thế nào?”

Dương Giản tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay đan chéo đặt trên đùi, nói: “Người ấy rất tức giận.”

“Đó là bình thường, không tức giận mới không bình thường.”

“Nhưng không hề biểu hiện ra quá mức tức giận.” Dương Giản đẩy đẩy gọng kính, nói.

Nữ đồng nghiệp ngồi trên bàn hắn, khoanh tay trước ngực, rất hứng thú hỏi: “Hả? Mấy năm nay các cô gái kểu này cũng không nhiều.”

Dương Giản nhịn cười, đáp: “Đúng vậy, rõ ràng rất tức giận, nhưng lại chỉ dám nói qua một chút thôi, tự mình kìm nén đến tổn thương, hiện tại tôi mới phát hiện người ấy khó chịu đến mức độ này.”

“Vậy người ta tin cậu giải thích sao?”

Dương Giản đột nhiên trầm mặc.

Một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Đại khái là tin tưởng đi.”

Đồng nghiệp nhìn hắn, mặt như đưa đám, nói: “Vậy thật xin lỗi, dường như tôi tạo nên hiểu lầm của hai người.” Cô nghĩ nghĩ, “Tôi còn tưởng rằng lần này anh chỉ là chơi đùa, nhưng hình như không phải như vậy. Anh cố lên nhé.”

Đột nhiên cô cười khúc khích: “Thật muốn xem một chút rốt cuộc là quái vật kiểu gì, lại có thể thu phục kẻ sa đọa như anh.”

Nói xong, vỗ vỗ vai Dương Giản, bước ra ngoài.

Kẻ sa đọa… Được rồi, hắn sẽ nhận ca ngợi như vậy.

Dương Giản gỡ kính xuống, nhắm mắt lại.

Bản thân còn rất buông thả, biết rõ gã sẽ mất hứng, nhưng lại thử gã.

Kết quả nhịn không được thất vọng, quả nhiên vẫn thiếu chút nữa.

Cho dù biết Vương Cẩm Trình yêu hắn, thế nhưng trong tình yêu này vẫn có phần thiếu sót.

Mệt mà.

Từ sau khi hắn phát hiện ra tâm tư mình, cảm thấy càng ngày càng mệt.

Trơ mắt nhìn tên ngốc kia từ từ đóan tâm tư của mình, nhưng bản thân nhưng không cách nào dẫn hắn phát triển hướng chính xác.

Thực sự là tự làm ngược không thể sống sao?

Có lẽ bản thân rất xảo quyệt, yêu cầu đối phương trả giá hết thảy, hắn mới bằng lòng thử trao đổi.

Nhưng nếu không phải vậy, hắn thà rằng không cần.

Nực cười, tâm của Dương Giản, nào có dễ dàng đổi thay như vậy.

Cái vòng luẩn quẩn của bọn hắn vốn nhỏ, hiện tại người biết tin, đại bộ phận cũng biết Vương Cẩm Trình ở chung một chỗ với Dương Giản.

Dương Giản từ trước đến nay là nhân vật quan trọng trong hội, vì thế lời đồn cũng nhiều hơn.

Có người cá Vương Cẩm Trình có thể khiến Dương Giản thấy mới mẻ bao lâu, cũng có người dùng khẩu khí mỉa mai châm chọc tầm nhìn thiển cận của Dương Giản.

Thế nhưng, cũng không có thiếu người, gặp Vương Cẩm Trình liền khuyên nhủ gã, không cần bỏ ra tình cảm thật, đến khi chia tay cũng được, đỡ phải đau lòng sau này.

Ở trong mắt bọn họ, Dương Giản quả thực là hổ sói.

Từng người đều nói tốt bên tai Vương Cẩm Trình nhưng mỗi người đó đều giữ lấy dáng vẻ trách trời thương dân nhắc nhở gã chú ý, ngay cả Vương Cẩm Trình đều cảm thấy rất phiền.

Hắn trước sau nhớ rõ đêm hôm đó, Dương Giản nói “Đừng nghĩ quá nhiều” .

Lần nữa khuyên chính mình đừng nghĩ ngợi quá, không phải sớm đã biết Dương Giản chính là kiểu nào sao? Bản thân không phải là đã có tin tưởng để trả lời bất kì tình huống nào sao?

Có điều tiếng nói người xung quanh chít chít méo mó vô cùng huyên náo, nhưng gã lại không có lập trường mà phản bác.

Dương Giản bây giờ có cảm tình với gã, nhưng chung quy vẫn chưa tới mức yêu.

Nếu quả thật yêu, đại khái hắn sẽ muốn chạy trốn.

Vương Cẩm Trình vừa chờ mong, vừa sợ hãi ngày này đến.

Vì thế, gã đành ai oán ôm lấy ghế tựa, ngắm Dương Giản, nhưng khi hắn xoay người lại, lập tức đổi qua vẻ mặt không để ý.

Dương Giản nhíu mày, hỏi: “Sao thế? Nội tiết mất cân đối? Bao ngày một tháng?”

Vương Cẩm Trình bắt chước hắn nhíu mày: “Lời cậu nói càng ngày càng ác độc.” Đặc biệt với gã, có loại cảm giác thích lấy roi quật gã làm thú vui.

Dương Giản cười cười, đáp: “Bởi vì yêu cậu nên muốn bắt nạt cậu mà.”

Vương Cẩm Trình trong lòng đột nhiên nhảy dựng, kích động muốn xông ra dời non lấp bể, lại bị gã cứng nhắc ngăn lại. Phải vững vàng, hắn thích nói đùa chứ.

Vương Cẩm Trình âm thầm hít vào một hơi, cười cợt nói: “Haha, cậu rốt cục đã thông suốt, tôi đây đành cố gắng tiếp nhận cậu.”

Dương Giản cong cong đôi mắt, điềm đạm nói: “Thật là làm khó cậu rồi, hay là thôi đi, ép buộc quá cũng không tốt.” Nói xong, đi về phía phòng làm việc, sau đó liền đóng sầm cửa.

Vương Cẩm Trình sờ sờ chóp mũi.

Nói sai rồi?

Lời nói ác độc, âm tình bất định, còn luôn xem nhẹ gã.

Truyền thuyết kể rằng Dương Giản đối đãi với tình nhân trước kia rất dịu dàng, cho dù bị đã, vẫn có khối người khen không dứt miệng. Nhưng vì sao với hắn lại không giống thế?

Đối xử khác biệt, kháng cự nghiêm túc.

Xe Vương Cẩm Trình định mua mãi vẫn chưa thành.

Không biết vì lẽ gì, gã cũng không cần vội vã như vậy, đại khái là sợ hãi trong tiềm thức xe này mua cũng không dùng được.

Chỉ có điều vẫn thích chó.

Đồng nghiệp gọi gã về nhà nhận hàng, Vương Cẩm Trình vui mừng hớn hở đến, thấy trong ổ chó cuộn tròn thành một đám xù bông.

“A, là con này.” Vương Cẩm Trình nói xong, muốn đưa tay ôm cún nhỏ, bị đồng sự một phen bắt lấy bàn tay định vuốt ve.

“Tôi báo rõ trước một việc thế này.”

Vương Cẩm Trình gật gật đầu: “Cô nói đi.”

“Đầu tiên, cậu phải đối xử với nó thật tốt. Yêu nó, trung thành với nó, bất kể nó nghèo khó, bị bệnh hoặc tàn tật, cho đến chết.”

Vương Cẩm Trình nghĩ nghĩ, hỏi: “Nó là đực hay cái?”

Đồng nghiệp hung tợn nói: “Giới tính không là vấn đề.”

Nhưng gã là đồng tính luyến ái mà.

Vương Cẩm Trình bị áp bức đe dọa đành gật gật đầu.

“Tiếp theo, mặc kệ cậu đặt tên gì cho nó, nó đều phải họ Mạc.”

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi họ Mạc!” Nói xong, vị đồng nghiệp họ Mạc này ôm cún nhỏ, đau đớn vạn phần nói, “Mẹ rất xin lỗi con. Mẹ nghèo quá, không thể nuôi con, đành để con ăn nhờ ở đậu, thế nhưng mẹ mãi mãi yêu con!”

Chịu không nổi…

“Nó cũng không phải do cô sinh ra…”

Đồng nghiệp trừng gã liếc mắt một cái, nói: “Cậu phải coi nó như chính mình sinh ra!”

Vương Cẩm Trình sửng sốt, nhìn ánh mắt đồng nghiệp như cưỡng bức lợi dụng, rốt cục máy móc gật đầu.

Vương Cẩm Trình bỏ cún con vào thùng giấy, ôm về nhà.

Dọc trên đường đi không ít người vây xem, khiến Vương Cẩm Trình có cảm giác rất thành tựu.

Lúc ở trên xe buýt, gã ôm thùng, có người tới xem: “Người anh em, trong này là gì thế?” Sau đó ló đầu vào nhìn, cún con đang cuộn mình ngủ.

“Chú cún thật đáng yêu!”

Nói xong, lại một đống người vây quanh, tán thưởng cún nhỏ trong tay Vương Cẩm Trình.

Có người đứng lên nhường chỗ, Vương Cẩm Trình cảm kích muốn ngồi xuống, kết quả đã bị ngăn cản.

“Cũng không phải để anh ngồi.” Nói xong, cầm chiếc thùng trên tay Vương Cẩm Trình, đặt lên trên ghế.

Vương Cẩm Trình đứng một bên, chỉ có thể trầm mặc.

Thật vất vả về đến cửa nhà, Vương Cẩm Trình tuy rằng vẫn có chút sợ Dương Giản sẽ không đồng ý, nhưng người nào cũng khen đáng yêu, Dương Giản cho dù chán ghét cũng sẽ không chán ghét đến mức đấy đi?

Vương Cẩm Trình một tay ôm thùng, một tay sờ chìa khóa, kết quả phát hiện quên mang theo.

Gã đành nhấn chuông cửa.

Cửa mở ra, người ra mở lại là người Vương Cẩm Trình không quen biết.

Trong nháy mắt đó, Vương Cẩm Trình muốn cười.

Trong phim truyền hình đã từng xuất hiện qua màn ảnh rất nhiều lần, một ngày nào đó nhân vật chính về nhà, đều sẽ thấy một người đàn ông vừa tắm rửa xong, ở trần, trên đầu tóc tai còn ướt nhỏ giọt ra mở cửa.

Hơn nữa trên mình người này còn mang theo vết đỏ hư hư thực thực như dấu hôn hay đại loại thế.

A, đúng rồi, kẻ đó còn mặc đồ ngủ của mình.

“Anh là ai?” Người đàn ông kia hỏi.

Vương Cẩm Trình cảm thấy loại vấn đề khách đòi đoạt chủ này thật sự là cũ. Gã buông chiếc thùng trên tay, cún nhỏ trong thùng ngước lên tò mò nhìn gã.

Gã đối người nam kia cười cười, người kia sửng sốt, cũng cười cười.

Sau đó Vương Cẩm Trình một quyền đấm vào gương mặt người đó.

Vương Cẩm Trình kỳ thật rất hay cậy mạnh, điều này đã lặp lại vài lần, vì thế người đàn ông kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, té trên mặt đất.

Vương Cẩm Trình xoay người muốn đi.

Một khắc này, Vương Cẩm Trình rốt cuộc hiểu rõ, khả năng nhẫn nại của bản thân cũng không được như gã tưởng.

Bình thường bị tận lực xem nhẹ hay gì đó, kỳ thật cũng không quên, mà là tích tụ. Uất ức cùng đau lòng, thậm chí cả tức giận chỉ cần một chút là bùng phát.

Chịu không nổi, thật sự là chịu không nổi.

Cho dù là cam tâm tình nguyện bị coi thường cũng sẽ có giới hạn.

Đại khái là chính mình thành yếu đuối, rõ ràng đã đến bước này, nhưng lại càng ngày càng nôn nóng, ngược lại cảm thấy cách mục tiêu càng ngày càng xa.

Uể oải cùng bi ai song hành, vốn muốn tiếp tục duy trì bình tĩnh để biểu hiện giả dối, song bản thân vẫn không đủ trình độ.

Nhưng lòng người không phải dùng để bị giẫm đạp như vậy.

Vương Cẩm Trình vừa đi, trong phòng xôn xao tràn ra năm sáu người. Bọn họ vội vàng nâng người ngã trên mặt đất dậy, Dương Giản cũng đi tới, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Vừa rồi là ai?”

Người nam kia nhe răng trợn mắt nói: “Không biết, một gã đàn ông ôm cái thùng, sau lại đấm tôi một cái, mẹ nó!”

Dương Giản trong lòng chợt nhói, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ra mở cửa cũng không thèm mặc xong quần áo hả!”

“Tôi mới vừa tắm rửa xong, đi qua cửa, thuận tay sẽ mở cửa thôi! Mẹ nó, hôm nay năm hạn đen đủi, lúc trước thì bị sơn đổ vào, lúc này lại không hểu sao bị đấm một cái…”

Dương Giản không hề nghe cậu ta dong dài, một mạch đuổi theo.

Hắn đang đuổi theo Vương Cẩm Trình trong tiểu khu.

“Này, cậu chờ một chút.” Hắn kéo Vương Cẩm Trình lại.

Vương Cẩm Trình xoay người, giơ tay phải lên.

Dương Giản dõi theo cánh tay gã, diễn cảm thực bình tĩnh hỏi: “Hôm nay sao về sớm vậy?”

Vương Cẩm Trình cũng nhìn hắn, một lát sau buông tay.

Vẫn là luyến tiếc.

Vương Cẩm Trình cười nói: “Vốn muốn quay về dọa cậu kinh sợ, kết quả bị cậu hù sợ.”

Dương Giản thản nhiên đáp: “Cậu hiểu lầm rồi.”

“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là … Tôi phát hiện mình đã mệt mỏi.”

Dương Giản không nói gì.

Vương Cẩm Trình thăm dò: “Tôi đã chán ngán. Quá mệt mỏi, Dương Giản, tôi đột nhiên không muốn tiếp tục chơi cùng cậu nữa.”

Bởi vì với gã mà nói, đây dù sao cũng chẳng phải trò chơi.

Ẩn nhẫn và bao dung của gã tựa hồ cũng không cách nào khiến hắn cảm động, cũng đúng, người như Dương Giản cần gì ẩn nhẫn với bao dung.

Vương Cẩm Trình cảm thấy nản lòng chưa từng có, cho dù dùng hết tất cả phương pháp đến bước này, còn lại cũng không cách nào tiếp tục đi.

Dương Giản mím chặt môi, vẫn không nói chuyện.

Vương Cẩm Trình đột nhiên nâng chặt mặt hắn lên, nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn: “Dương Giản, tôi…”

Dương Giản ánh mắt rất sâu, không thấy rõ tâm tư.

Quên đi, có nói ra mấy lời ngược lại tự khiến mình nhục nhã.

Vương Cẩm Trình vẫn là buông hắn ra, cười nói: “Cậu tự do rồi, tạm biệt.”

Dương Giản trông theo Vương Cẩm Trình rời đi, nhưng chỉ đứng nguyên tại chỗ không hề cử động.

Qua một lúc lâu, hắn chậm rãi xoay người, di chuyển bước chân trở về nhà, phát hiện đồng nghiệp ở trong phòng chờ hắn, trên mặt đều thấp thỏm. Cậu đồng nghiệp bị Vương Cẩm Trình đánh bị thương khóe miệng cũng đã xử lý.

“Hay hôm nay chúng ta đến khách sạn đặt một phòng tiếp tục thảo luận dự án đi.”

Dương Giản lắc đầu, bảo: “Tôi trong phòng làm việc đều chuẩn bị xong rồi, lấy tư liệu ra hết thôi.”

Đám đồng sự nhìn nhau, đều rất ăn ý không đề cập tới chuyện vừa nãy, chẳng qua chỉ vào thùng giấy trên mặt đất : “Đúng rồi, cái này là do người kia để lại.”

Dương Giản cúi đầu nhìn vào đống giấy trong thùng, cún nhỏ kia ngước đầu nhìn hắn.

Bốn mắt đối hai mắt.

Dương Giản đưa tay ôm lấy cún con, thì thào nói với nó: “Mấy ngày hôm trước cậu ấy dò xét cả buổi, hóa ra là vì mày sao.”

Cún con mở to đôi mắt ướt sũng nhìn hắn, cảm giác thực vô tội.

“Thiệt là, cậu ấy ngay cả mày cũng không cần đâu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio