“Trở về đi, trở về nhé, kẻ lãng tử lưu lạc chân trời … Trở về đi, trở về nhé, đừng phiêu bạc khắp nơi…”
Tạ Khánh cầm micro, đầy ắp thâm tình biểu diễn.
Vương Thủ Ninh, An Đạt còn có Nghiêm Tích ba người ở phía sau chơi Đấu địa chủ, căn bản không nghe hắn hát. Vương Cẩm Trình ăn bỏng từng viên lại từng viên, như đi vào cõi thần tiên hư vô.
Chỉ có Dương Giản mỉm cười, lắng nghe thực cẩn thận.
Chờ Tạ Khánh hát xong, hắn xoay người lại, hoa lệ chào cảm ơn, nhưng chỉ mỗi Dương Giản vì hắn mà vỗ tay.
“Các cậu rất không biết thưởng thức!”
Nghiêm Tích cười lành lạnh nói : “Chúng tôi chính là biết thưởng thức mới không để ý cậu.”
Tạ Khánh hô to một tiếng: “Oa này này, tức chết tôi đi.”
An Đạt cũng không ngẩng đầu lên, vỗ vỗ sô pha, nói: “Lại đây, đưa micro cho Dương Giản, ngồi xuống đánh bài.”
Tạ Khánh vội vàng đáp: “Không cần, anh tình nguyện đưa Tiểu Trình Trình.” Nói xong, đem micro giao cho Vương Cẩm Trình.
Vương Cẩm Trình còn đang ngẩn người, ném từng viên bỏng nhét hướng miệng, đối diện micro nhìn mà không thấy.
Tạ Khánh cực kỳ hoảng sợ: “Đồng chí Vương Cẩm Trình đồng chí ngây ngốc.”
Vương Cẩm Trình nháy mắt mấy cái, phục hồi tinh thần lại, nhìn lại Tạ Khánh, rốt cục đón lấy microphone.
“Làm sao vậy? Sóng điện não bị người ngoài hành tinh quấy nhiễu sao?”
Vương Cẩm Trình cười cười, đáp: “Không phải vậy, vừa rồi ý thức của tôi đi tiêu dao Bắc Hải.” Nói xong, liền cướp lấy micro, ngồi vào phía trước.
Kết quả gã vẫn là chọn bài vừa nãy 《 Mây cố hương 》.
Tạ Khánh đã tham dự cùng ba người kia đánh bài, Dương Giản lại nghe xong “Trở về đi, trở về nhé” một lần.
Vương Cẩm Trình hát xong sau, Dương Giản đứng lên, cười nói với gã: “Tôi cũng hát một bài.”
Vương Cẩm Trình nhìn hắn, không hề nhúc nhích.
Dương Giản cười: “Sao nào?”
Vương Cẩm Trình hạ tầm mắt, đem microphone giao cho hắn.
Ai biết Dương Giản đem bài kia hát lại một lần.
“Trở về đi, trở về nhé, kẻ lãng tử lưu lạc chân trời. Trở về đi, trở về nhé, tôi đã chán ngán sự phiêu bạt…”
Chờ Dương Giản hát xong, Nghiêm Tích muốn bạo phát tại chỗ: “Ai tiếp tục hát bài này, lập tức lăn ra đi!”
Vương Thủ Ninh tủi thân nói: “Nhưng tôi còn chưa được hát, bài này thật dễ nghe.”
“Đổi bài đi!”
“Không được bắt nạt Tiểu Ninh Ninh.” Tạ Khánh lập tức đứng lên, đưa microphone cho Vương Thủ Ninh, “Hát đi hát đi, hát vài bài, tức chết cậu ta.”
“Cậu –!” Nghiêm Tích quay đầu bảo An Đạt , “Dạy dỗ không nghiêm.”
An Đạt sắc mặt không chút thay đổi: “Không có quan hệ tới tôi.”
Dương Giản híp mắt xem bọn họ trêu đùa châm chọc, cười đến thực dịu dàng. Vương Cẩm Trình quay mặt dõi theo hắn, im lặng.
Dương Giản ý thức được tầm mắt của gã, nghiêng đầu. Ánh mắt hai người giao nhau, dây dưa một hồi, đều không có ý rút lui.
Cuối cùng, vẫn là Vương Cẩm Trình thay đổi tầm mắt đầu tiên.
Dương Giản cười cười cũng quay đầu đi.
Lúc tan cuộc, Dương Giản lần này khởi động xe, hỏi Vương Thủ Ninh: “Có muốn anh đưa cậu về không?”
Vương Thủ Ninh đỏ mặt lắc đầu: “Không cần, tôi bắt xe về là được rồi, anh cùng Cẩm Trình mau trở về đi.”
… Nếu để Dương Giản tiễn cậu về, bị người trong nhà chờ kia bắt gặp thì sao?
Dương Giản nghe vậy, quay đầu hỏi Vương Cẩm Trình: “Vậy tôi tiễn cậu?”
Vương Cẩm Trình trong lòng tức giận có chút ngứa, trên mặt lại không hề phản ứng, chỉ khách khí đáp: “Thôi, tôi cũng tự mình bắt xe.”
Tạ Khánh trông vào hai người, nghẹn họng trân trối: “Các cậu… Không còn ở chung sao?”
Dương Giản gật gật đầu.
“Quá, quá nhanh…”
Nghiêm Tích âm trầm cười lạnh: “Nhanh hả? Sống đến giờ đã là không tồi rồi.”
Dương Giản cũng cười, nói với Nghiêm Tích: “Hình như cậu rất không ưa tôi ở điểm này, chẳng qua mỗi người có cách sống riêng.”
Nghiêm Tích nói : “Cậu đối với người khác thế nào là chuyện của cậu, nhưng cậu đối xử với bạn tốt của mình cũng chẳng coi trọng. Có việc, một khi đã xảy ra, sẽ rất khó trở về. Chẳng lẽ lại muốn ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?”
Giọng điệu Nghiêm Tích có phần nghiêm khắc, Vương Thủ Ninh bị dọa đến nhìn trái nhìn phải. Tạ Khánh cùng An Đạt luôn luôn trầm mặc, sau đó cũng chỉ nhìn nhau một thoáng.
Dương Giản thở dài, nói: “Ai nói không thể làm bạn nào.” Hắn hỏi Vương Cẩm Trình, “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Dương Giản a Dương Giản, trình độ bức ép người khác của cậu quả nhiên hạng nhất.
Vương Cẩm Trình tức giận đến nhắm mắt, hít sâu một hơi, đáp: “Ừ.”
“Cậu xem, không phải vẫn tốt sao?” Dương Giản cười híp mắt.
Nghiêm Tích bị chặn được không còn lời nào để nói, đành trừng mắt hung hăng nhìn Vương Cẩm Trình.
“Hơn nữa –” Dương Giản cười, “Lúc trước là cậu ấy dụ dỗ tôi, hiện tại bị đá cũng là tôi.”
Nghiêm Tích mở to mắt, há hốc mồm, nói không nên lời.
“Được rồi được rồi, còn về nhà nữa? Anh muốn đi ngủ, em cũng muốn ngủ, có phải không? Tiểu Đạt Đạt.” Tạ Khánh đột nhiên mở miệng.
An Đạt gật gật đầu.
“A, đúng rồi, tôi còn phải về chăm chó.” Dương Giản hướng những người còn lại khoát tay, lái xe rời đi trước.
“Chó? Chó nào cơ?” Tạ Khánh hỏi.
Vương Cẩm Trình không trả lời, nét mặt u ám.
“Cậu nữa cậu à, cậu xem bản thân còn muốn biến mình thành loại gì nữa đây.” Nghiêm Tích tức giận ném một câu nói rồi xoay người bỏ đi.
Tạ Khánh vỗ vỗ bả vai Vương Cẩm Trình: “Cậu tự thu xếp ổn thoả nhé.” Sau đó cũng mang theo An Đạt rời khỏi.
Chỉ còn lại Vương Cẩm Trình và Vương Thủ Ninh.
Vương Cẩm Trình cười khổ mà bảo: “Cậu cũng mau về nhà đi.”
Vương Thủ Ninh đem biểu cảm thương tâm mà trông gã.
Vương Cẩm Trình kiên cường giữ vững tinh thần, nói: “Không có gì đâu, cậu đừng lo lắng.”
“Vì sao phải chia tay?” Vương Thủ Ninh hỏi.
Một luồng ác khí nghẹn lại trong cổ họng, gã nói không nên lời. Cũng không thể nói là vì gã nhất thời xúc động.
Chẳng qua là… Xúc động cũng không sao nói được.
“Có một số việc kìm nén đã lâu, tôi đúng thật chịu không nổi nữa.”
Vương Thủ Ninh đối với đáp án kiểu này chỗ hiểu chỗ không.
Chỉ có điều cậu nói: “Thật sự không còn đường cứu vãn sao? Dương Giản…” Cậu đưa tay ra, chỉ chỉ hai mắt của mình, bảo, “Thoạt nhìn anh ấy rất mệt mỏi.”
Vương Cẩm Trình lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Vương Thủ Ninh tiếp tục: “Dưới mắt anh ấy có vết thâm, hơn nữa trong mắt có tơ máu.”
“…”
Đại khái là cứ tự mình liếm láp miệng vết thương cũ như thế, không chú ý tới việc khác. Vương Cẩm Trình không thể tranh được tim nhói đau, gã mới đi vài ngày…
Vương Thủ Ninh hạ tầm mắt, đá đá viên sỏi trên đường, nhỏ giọng nói: “Tôi rất hi vọng hai người có thể luôn luôn ở cùng nhau, bởi vì tôi cảm Dương Giản cần người như anh bên cạnh. Nếu như ngay cả anh cũng không cần anh ấy, vậy anh ấy không phải rất cô đơn sao?”
Thật là một người dịu dàng.
Trái tim Vương Cẩm Trình lập tức cũng trở nên ôn hòa,: “Nếu quả thật dễ dàng như vậy mà buông tay, tôi đã sớm được giải thoát rồi.”
Vương Thủ Ninh ngẩng đầu, đột nhiên mỉm cười: “Như thế là tốt rồi.” Cậu nắm tay thành tư thế cổ vũ, “Quá trình là khúc chiết (quanh co vất vả), kết cục là quang minh!”
Vương Cẩm Trình bật cười lớn.
Dương Giản có một giấc mơ.
Vốn là hắn đứng trong một đám sương mù, không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc.
Hắn nghe thấy Vương Cẩm Trình gọi hắn, vì thế hắn chạy theo âm thanh ở phía trước, nhưng dù thế nào cũng không tìm ra Vương Cẩm Trình.
Dương Giản có phần nôn nóng, tuy nhiên càng gấp lại càng tìm không ra phương hướng.
Lúc sau hắn rốt cục trông thấy Vương Cẩm Trình, vừa mới bước qua, liền thấy Vương Cẩm Trình trừng mắt với hắn, nói: “Tôi mệt rồi.” Tiếp đó giơ tay phải lên.
Dương Giản cho rằng gã muốn đánh hắn, nghĩ thầm, đánh đi đánh đi, đánh thì cậu sẽ thoải mái, vì thế đứng im không động đậy.
Kết quả trong tay Vương Cẩm Trình xuất hiện một chú chó.
Sau đó gã đem cún nhỏ trong tay hung hăng ném về phía Dương Giản.
Chó con đập vào người Dương Giản, rất nặng, Dương Giản bị đè trên mặt đất.
Tiếp theo Dương Giản tỉnh giấc.
Lúc sau hắn thấy trước mắt hắn xuất hiện một chú cún.
Dương Giản thở dài, phát hiện mình đang ngủ nằm úp sấp trong văn phòng từ ngày hôm qua. Hắn tự tay gãi gãi lông cún, nói: “Đói bụng hả.”
Cún còn quá nhỏ, ăn gì cũng phải xử lý trước, Dương Giản cho tới giờ chưa từng nuôi qua thú cưng, còn lên mạng tìm một đống tư liệu tải về nghiên cứu.
Lúc Dương Giản đem thức ăn cho chó con ngâm mềm, cún nhỏ liền đứng bên cạnh tha thiết chờ mong. Dương Giản xem bộ dáng tham ăn của nó, cười nói: “Chưa thấy mày quý tao ăn.”
Rốt cục lúc sau chuẩn bị xong xuôi, cún con vục đầu vào bát, dường như muốn ngã vào trong.
Dương Giản xấu xa nhìn nó giãy dụa dùng chân trước đỡ lấy bát, dáng vẻ càng muốn cố ăn không chịu ngẩng đầu lên, trong lòng rất thích, nhưng không muốn đi giúp nó một tay.
Bản thân quả nhiên ở phương diện nào đó có chỗ thiếu hụt.
Chờ cún như thể đã ăn no, hắn ôm nó, bỏ vào ổ chó, ngồi xổm xuống, bảo với nó: “Không được phép chạy lung tung, biết chưa?” Sau đó đem thức ăn một ngày cùng nước và đồ chơi hình xương đặt bên cạnh.
Cún ăn no, liền mặc kệ hắn, hai chân trước bắt chéo, đầu đặt ở phía trước, mắt lim dim.
Dương Giản cười không thành tiếng, đứng lên đi vào phòng tắm, tự xử lý bản thân.
Cuối cùng sau khi thu xếp ổn thỏa, cầm lấy đồ đạc tối qua đã chuẩn bị, đóng chặt cửa phòng tắm, đỡ cho cún con rơi vào nơi không nên.
Sau đó mới cầm chìa khóa ra khỏi cửa.
Lát sau tới công ty, chào hỏi đồng nghiệp, vào văn phòng, cũng không như ngày thường vội vã làm việc, mà là ngồi trên ghế, xuyên qua cửa sổ xuống mặt đất, ngắm nhìn thành phố vào sáng sớm.
Bầu không khí vẫn đục mờ như trước, nhưng ánh mặt trời đi qua từng viên khúc xạ, vào lúc này, lại khiến cái thành phố đây trở nên đáng yêu.
Dương Giản đan mười ngón vào nhau, mỉm cười trông ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, vô cùng thư giãn.
Chờ đến khi thời gian không còn nhiều, hắn rút từ đơn xin từ chức trong ngăn kéo đã sớm viết xong ra, ôm mấy ngày thức đêm đẩy nhanh tiến độ tổng kết, đi vào văn phòng quản lý.
Có một số việc ở thời điểm tổng kết, không bằng do tự tay hắn làm thì hơn.
Dỡ xuống gánh nặng trên người, tuy rằng muốn tạm biệt chính nơi bản thân dốc sức làm nhiều năm như vậy, nhưng trút bỏ phiền muộn ra ngoài, còn có khó có thể ung dung chào hỏi.
Bất kể như thế nào, có câu châm ngôn nói rất hay, là kết thúc, cũng là bắt đầu.
Tuy rằng còn muốn lưu lại công ty tiến hành xã giao, nhưng dù sao tâm tính bất đồng.
Buổi tối khi trở về, mở cửa, cún con đã đứng sẵn ở cửa, trông thấy hắn, lập tức xoay người muốn chạy tới.
Dương Giản cười to bước từng bước, thuận tay túm lên, bế nó lắc: “Một ngày không thấy đã nhớ tao hả? Con cún kì quặc này.”
Cho cún nhỏ ăn no, ép nó nằm úp sấp trên đùi cùng hắn xem tv.
Chó cũng cần thêm hiểu biết, cho nên xem tin tức phát sóng là có ích.
Xem hết tin tức, Dương Giản liếc cái rổ dưới bàn trà, bên trong bày mấy quyển dạy nấu ăn. Hắn lấy ra lật xem, lúc này mới nhớ là Vương Cẩm Trình để lại.
Trong tủ lạnh còn đồ gã thích ăn, có phần có lẽ đã qua hạn sử dụng.
Kem đánh răng của hắn và nước súc miệng vẫn là dùng là nhãn hiệu gã thích, nhưng cũng sắp dùng hết.
Quần áo gã đang treo trong tủ để lại cũng không tới lấy, cho dù như vậy, hương vị trong phòng hắn vẫn dần dần phai nhạt.
Dương Giản cho đến giờ không biết bản thân cũng sẽ rơi vào nhớ nhung như vậy, nhớ gã từng mặc tạp dề, trong phòng bếp gã mồ hôi đầm đìa quơ xẻng chiên mà muốn cười.
Hiện tại, gian phòng trống rỗng tạo cho người ta một loại khoảng trống cảm giác rối loạn. Như thể người kia vẫn ở bên, nhưng kỳ thật gã đã vắng mặt.
Dương Giản ôm cún, lọt thỏm vào sô pha, chung quy cuộc đời có rất nhiều chuyện bất lực, trong đó có sự cô độc không hiểu vì sao, còn có một tình yêu vô phương cứu chữa.
Đại khái là báo ứng, báo ứng hắn trước kia ăn chơi trác táng. Vì thế hiện tại hắn chỉ có ôm một con chó kì quặc, một mình ngồi trên ghế sa lon.
Bất quá Dương Giản cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt.
Để báo ứng tới càng thêm mãnh liệt đi, hiện tại càng dày vò, sẽ càng đáng giá chờ mong. Chờ những ngày xích mích đi qua, đại khái chính là kết cục.
Dương Giản lật xem sách dạy nấu ăn, sau đó nói với cún: “Thoạt nhìn không phải rất khó mà.”
Vì thế, ngày hôm sau lúc hắn tan ca, có ý tạt qua siêu thị, chọn rau dưa còn mới, mua cân thịt. Tiếp đó trở về cho chó ăn trước, rồi lấy tạp dề ra, mặc lên, đi vào phòng bếp.
Thời gian hắn nấu nướng, cún con luôn ngồi cạnh dựa vào chân hắn, theo mùi hương rán dầu tàn ra bốn phía, cún bắt đầu cọ cọ chân hắn.
Dương Giản quệt quệt mồ hôi chóp mũi, cúi đầu cười hỏi nó: “Rất thơm, đúng không?”
Hắn làm khoai tây và thịt rất đơn giản, chờ khi đại công cáo thành, hắn lấy đũa gắp một miếng thịt, đưa ra trước quan sát.
Bởi vì chưa từng làm qua thức ăn, thuần túy là dựa trên ấn tượng trong đầu để làm, thịtxắt thành hình thù kỳ quái, bất kể thế nào thì hắn bảo vệ ngón tay rất tốt.
Được rồi, so với đồ đem bán thì kém một chút.
Hắn ấp ủ tâm tình thấy chết không sờn lòng, nếm thử, sau đó nhếch lông mày: “Mình thực sự là thiên tài.”
Chưa nói tới mỹ vị, song rõ ràng đạt tới trình độ ăn được, dù sao cũng lần đầu tiên của hắn, so với Vương Cẩm Trình thì quả thật là tốt hơn nhiều.
“Nói không chừng tao có tiềm chất của thực thần.” Hắn gắp một miếng thịt đưa cho cún nhỏ ngấp nghé đã lâu, cún con vội không kìm nổi mà nhai nuốt, sau đó lè lưỡi vì nóng.
“A, với mày mà nói thì hình như rất mặn.” Dương Giản xách nó lên, đi đến bên ổ chó, để nó uống nước, “Thấy bảo rụng lông sẽ trở nên rất xấu. Nếu mày thành quá xấu, Vương Cẩm Trình quay về nhìn thấy, sẽ oán trách tao.”
Cún con cúi đầu uống nước, Dương Giản đưa tay vuốt ve sau gáy nó, nhợt nhạt mà cười.
Lại là một ngày thứ sáu.
“Này, Dương Giản có phải bị người ngoài hành tinh bắt rồi không?” Tạ Khánh trộm hỏi Vương Cẩm Trình.
Vương Cẩm Trình trừng mắt liếc hắn một cái: “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao?”
Tạ Khánh chỉ chỉ Dương Giản: “Cậu không thấy hành vi của cậu ấy rất khác thường sao?”
“Tôi cũng thấy thế.” Nghiêm Tích sờ sờ cằm.
Tạ Khánh lé mắt nhìn y: “Cậu là từ nơi nào xuất hiện?”
Nghiêm Tích cười lạnh một tiếng, dám lé mắt nhìn tôi hả?
“Từ trong bụng mẹ ra, sao nào? Có ý kiến gì?”
“… Không có ý kiến.”
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?” Vương Thủ Ninh buồn rầu hỏi.
“… Cậu lại là từ nơi nào xuất hiện…”
An Đạt nhìn một đống người đang trông về phía bên này xem, bảo với Dương Giản: “Bọn họ đều đang nhìn anh.”
Dương Giản cười: “Đại khái bề ngoài tôi đẹp đi.”
An Đạt bình tĩnh nói: “Cho dù coi được, nhìn nhiều năm như vậy cũng kém đi nhiều.”
“Ầy, cậu cứ lừa lừa tôi không được sao?”
“Tôi thông thườngđều khá thành thực.”
Dương Giản cười lắc đầu.
“Nghe nói anh ngoại trừ ở cùng chúng tôi, cũng không đến quán bar sao?” Quả nhiên là An Đạt, đi thẳng vào vấn đề.
Dương Giản gật đầu: “Không đến quán bar, cũng không săn đuổi.”
“Vì sao?”
Dương Giản cười đáp: “Bởi vì tôi phải hoàn lương nuôi chó.”
An Đạt nhìn hắn, hỏi: “Vì Vương Cẩm Trình ư?”
Dương Giản lắc đầu: “Không, vì chính tôi.”
Đời người tới giai đoạn khác, đều sẽ thay đổi một chút, vì càng tương lai phía trước.
“Trước nay chưa từng thấy Dương Giản không thể hiểu được như vậy.” Nghiêm Tích căm giận nói, “Thẳng thắn sẽ chết à.”
Tạ Khánh cười nói: “Bị cậu nhìn thấu cũng không phải Dương Giản.”
Nghiêm Tích chỉ chỉ Vương Cẩm Trình: “Thật không rõ, làm sao cậu lại vừa ý cậu ta.”
“Ah, tôi là M.” Vương Cẩm Trình lành lạnh nói.
“Được rồi được rồi” Tạ Khánh che miệng Nghiêm Tích muốn phản bác, “Gần đây cậu càng lúc càng giống gà mái. Tình yêu tựa như uống nước, ấm lạnh tự biết, cậu cũng đừng để ý người khác.”
Tạ Khánh kéo Nghiêm Tích sang một bên, cười nói với Vương Thủ Ninhi: “Tiểu Ninh Ninh, tôi kể chuyện cười cho cậu được không?”
Vương Thủ Ninh trắng bệch mặt, bảo: “A, bên kia có máy bay!”
Tạ Khánh u buồn nhìn cậu: “Lần sau đổi chiêu khác đi, chiêu này cũ rích rồi.”
Thời điểm tan cuộc, Vương Cẩm Trình giữ chặt Dương Giản: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Dương Giản nhìn gã, cười rồi gật đầu.
Bọn họ phất phất tay với những người khác, đến dưới bóng cây. Dương Giản thấy trong túi Vương Cẩm Trình lộ ra hộp thuốc lá, bèn hỏi: “Lại bắt đầu hút thuốc sao?”
Vương Cẩm Trình chỉ đáp là: “Nhiều năm như vậy, không bỏ được.”
Dương Giản thở dài.
Vương Cẩm Trình đột nhiên rất buồn rầu: “Cậu thở dài cái gì!”
Dương Giản cổ quái nhìn gã, nói: “Cậu nói xem?”
Vương Cẩm Trình lại bị nghẹn nói không ra lời.
Hồi lâu, gã mới bật ra một câu: “Tôi chắc là M…”
Dương Giản bật cười: “Đừng bảo với tôi S tương ứng là tôi.”
Vương Cẩm Trình nhìn hắn thật sâu.
Hắn hiện tại vẻ mặt thoải mái, vẻ mệt mỏi ngày đó hoàn toàn tan biến, tựa hồ còn mập lên.
Thật sự là, dường như hắn quả thật rất tốt. Lo lắng của gã hoàn toàn dư thừa, trái lại chính bản thân gã, mỗi ngày buồn rầu càng hút nhiều thuốc lá.
“Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Vương Cẩm Trình hắng giọng, xoay mặt hướng về một ben, hỏi: “Đem chó trả lại cho tôi đi.”
Dương Giản híp mắt đáp: “Rõ ràng là cậu ném ở cửa nhà tôi, hiện tại lại muốn tôi ‘trả lại cho’ cậu ư?”
“Tôi hôm đó quá kích động.”
Dương Giản lắc đầu: “Hiện tại nó rất quen theo tôi, hàng ngày tôi không có việc gì làm thì nuôi chó cún được.”
“Công việc của cậu bận rộn như vậy, nên đưa tôi nuôi đi.”
Dương Giản tiếp tục lắc đầu: “Tôi không bận, đã từ chức rồi.”
Vương Cẩm Trình há hốc mồm.
“Sâu phi vào miệng.”
Vương Cẩm Trình vội vàng khép lại miệng, còn nói: “Cậu—— vì sao?”
Dương Giản thản nhiên đáp: “À, bởi vì ngày đó cậu đánh đồng nghiệp của tôi một đấm, mọi người đều biết tôi là đồng tính luyến ái, lời đồn đãi trong công ty rất khó nghe, tôi liền từ chức.”
Vương Cẩm Trình lại há to mồm: “Tôi, tôi…”
Dương Giản đưa tay khép miệng gã lại, hỏi: “Còn có chuyện gì nữa không? Không có thì tôi đi.”
Vương Cẩm Trình lại giữ chặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Giản, nhận thua chẳng lẽ cứ khó như vậy sao?”
Gã cũng không tin hắn thật sự đối với gã một chút cảm tình cũng chẳng có, nhưng vì sao vẫn muốn gã nhượng bộ.
Chẳng lẽ chủ động một lần cũng không được?
Dương Giản xem gã giữ chặt tay của mình, lại ngẩng đầu lên, đẩy đẩy gọng kính, nói: “Vương Cẩm Trình, cậu cho đến giờ vẫn cho là như thế sao. Đấy cũng chẳng phải trò chơi, sao lại có thắng thua.”
Vương Cẩm Trình buông tay hắn ra.
Hai người cũng không di chuyển, chính là cứ đứng như vậy.
Vương Cẩm Trình có cảm giác ngạt thở, đầu óc mờ mịt, cảm thấy có gì đó rất sống động, nhưng lại nhìn không rõ.
Qua một lát, Dương Giản lại thở dài, nói: “Cậu muốn tôi nhận thua như thế nào? Nói ‘Tôi yêu cậu’ chăng? Hiện tại tôi nói, sau đó thì sao?”
Vương Cẩm Trình còn không cử động, cũng là không cử động được.
Dương Giản cười cười: “Tạm biệt, Vương Cẩm Trình.” Sau đó hạ tầm mắt, xoay người rời đi.
Dương Giản về đến nhà, vẫn chỉ như trước có cún con kỳ quặc là nghe thấy tiếng hắn mở cửa , sau đó ngồi xổm trước cửa, đợi trông thấy hắn thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
Dương Giản như thường lệ đi bắt nó, ôm lấy nó, đột nhiên ra: “A, đã quên hỏi tên mày rồi.”
Chẳng qua… Có nghĩ cũng sẽ không ra tên nào hay.
Dương Giản ôm cún con, ngồi xuống sô pha, nhắm mắt lại.
Còn thiếu một chút… Hiện tại cảm giác như đang câu cá, ném một ít mồi, người kia lại gần một chút, rõ ràng phía trước chính là trung điểm, nhưng không biết khi nào thì mới có thể đến đó.
Dương Giản nâng cún con lên, hỏi nó: “Mày nói xem, phải mệt tới khi nào?”
Cún con chính là như ngây ngốc nhìn hắn.
Dương Giản rốt cục chịu không nổi đứng dậy, cún nhỏ đi theo sau hắn, sang phòng bếp.
Hắn nhanh nhẹn rửa rồi thái rau và bật bếp chờ nước sôi.
Chẳng thể trách Vương Cẩm Trình bỏ không được thuốc, một khi đã nghiện, làm sao cũng không thể khống chế.
Từ sau khi biết làm cơm, tưởng chừng như có bệnh ép buộc thành tựu, trong lòng phiền muộn, bất kể lúc nào, đều không tự chủ đứng trong phòng bếp.
Dương Giản nghĩ có nên gặp bác sĩ tâm lý hay không.
… Nhưng là loại ham mê này, thật sự là khó có thể mở miệng.
Hắn bận việc nửa ngày, rốt cục cảm thấy sảng khoái một chút, vừa quay đầu lại, mới thấy rõ trên bàn bày la liệt bát đĩa thức ăn.
Trong căn phòng vẳng vẻ, đồ ăn đầy bàn, hiện tại còn có một gã độc thân và một chú chó.
Dương Giản nhíu mày, xách cún lên, hỏi: “Mày đói không?”
Cún con nức nở một tiếng, thực bất đắc dĩ cũng rất đáng thương.