Lễ Giáng Sinh tràn ngập, trong trường học đã dần dần bắt đầu có loại không khí lãng mạn.
Đây là tuổi thanh xuân đó.
Vương Cẩm Trình bưng ly trà còn bốc hơi nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cười ngốc nghếch.
“Thầy Vương, mọi người nói mùa xuân mới là mùa phát tình, làm sao thầy lại không giống các loài động vật khác đây?”
Vương Cẩm Trình không để ý.
“Thầy Vương?”
Vương Cẩm Trình vẫn là không để ý.
“Không thể nào, thầy Vương!”
Vương Cẩm Trình đột nhiên đứng dậy, khiến những người khác hoảng sợ. Gã buông chén, vừa cười vừa đi ra ngoài.
“… Đại khái là bị cái gì kích thích đi.”
Vương Cẩm Trình cười, trong lòng phỏng đoán, giáng sinh đã tới rồi, người nhà cũng muốn trở về.
Nhà gã ở lúc dọn vào đã quét tước qua, cũng không cần mất công lần nữa.
Mặc dù cha mẹ cùng anh trai đều ở Mĩ, nhưng hàng năm họ vẫn sẽ về thăm người thân. Những năm qua Vương Cẩm Trình đều gọi người quen đến quét dọn phòng ở, trái lại năm nay không cần.
Sau khi từ chỗ Dương Giản rời khỏi, vốn định lại ở trong ký túc xá của trường. Nhưng chỗ người quản lý nói, phải xin từ kì trước, học kỳ sau mới có thể đến ở, vì thế Vương Cẩm Trình đành về ở nơi này.
Một năm không gặp lại người thân, lập tức có thể gặp được, Vương Cẩm Trình bất giác tươi vui hẳn lên, nhưng anh trai có thêm đứa nhỏ, không biết năm nay có phải vẫn bị ném như vậy.
Thời điểm đó đại khái có thể rất náo nhiệt, không vắng vẻ như lúc này.
Vương Cẩm Trình lại không thể tránh khỏi nhớ đến Dương Giản…
Câu nói kia của hắn rốt cuộc có ý gì?
Rốt cuộc ba chữ “Tôi yêu cậu” hắn nói có không ?
… Thật sự là cao thủ, như đã nói lại giống như chưa nói.
Song không biết vì lẽ gì, tâm tình trở nên phấn khích, cảm giác lập tức có thể đạt đến một hình dạng nào đó.
Vương Cẩm Trình lật bật đến phòng thí nghiệm, sinh viên bên trong vội vàng chỉnh đốn lại bản thân trong vòng một giây, Vương Cẩm Trình quyết định nhắm một mắt mở một mắt, hỏi: “Thực nghiệm thế nào rồi?”
“Rất tốt rất tốt ạ.”
“Thế nào là phương pháp tốt??”
“Không vẩy không rắc không rơi, cái lọ cũng không hỏng.”
“… Quả thật rất tốt.”
Vương Cẩm Trình nhăn nhăn mũi, nói: “Mùi a-xê-tôn nồng quá.”
“A, vừa rồi em dùng a-xê-tôn để tẩy lọ kia mà.” Một sinh viên nói.
“Bật thông gió lên.” Vương Cẩm Trình nói.
“Đợi một chút! Cậu nói cái lọ, hóa ra là đặt bên cạnh ao sao?” Một nữ sinh viên liền vội hỏi.
Sinh viên kia gật đầu: “Đúng thế. A? Tại sao không thấy rồi?”
“Tớ, tớ đem tất cả bỏ vào lò sấy!” Cô nói rồi nhằm về phía lò sấy mở cửa lò sấy ra.
Vương Cẩm Trình cảm thấy đầu óc “Ầm” một thóang, kéo nữ sinh kia một phen, sau đó gã liền nghe thấy một tiếng nổ thật lớn .
Dương Giản đang ở trong nhà chơi với cún con, đột nhiên nhận được điện thoại.
“A lô… Xin, xin hỏi là Dương Giản tiên sinh phải không…”
Giọng nói trong điện thoại kịch liệt run rẩy, Dương Giản còn có thể nghe thấy tiếng răng đập vào nhau “lách cách”.
“Là tôi, xin hỏi ai vậy?”
“Vương, thầy Vương…” Người trong điện thoại còn chưa nói xong liền “Oa” một tiếng bật khóc.
Dương Giản kinh hoàng, sau đó lại chậm rãi nặng nề.
“Cậu bình tĩnh một chút, rốt cuộc sao lại thế này?” Dương Giản trầm giọng hỏi.
“Thầy Vương hiện tại ở bệnh viện… Sấy, lò sấy nổ mạnh…”
Dương Giản cảm thấy có cái gì thoảng qua trước mắt, khiến hắn váng đầu hoa mắt, cơ hồ đứng không vững.
“Bệnh viện nào?”
Hắn nghe thấy chính mình còn có thể bình tĩnh hỏi chuyện, thế nhưng cảm giác lại giống ý nghĩ rời khỏi thân thể.
Sau khi hắn nghe được địa chỉ, cúp điện thoại, cầm ví, xuống lầu lái xe.
Lúc này đây hắn lái xe so với ngày trước đều phải nhanh hơn một chút, so với ngày trước cũng cẩn thận hơn một chút.
Lúc đến bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu một đầy một đám sinh viên còn mặc đồ thí nghiệm, Dương Giản kéo một người hỏi: “Vương Cẩm Trình thế nào?”
Sinh viên kia mang theo biểu cảm bị hù sợ, nói: “Đang, đang cấp cứu…”
Có một bác sĩ vội vàng đi tới, sinh viên kia lập tức nhào qua, nói: “Bác sĩ! Bệnh nhân bên trong tiếp xúc thuốc thử hoá học dài ngày, lượng thuốc mê các bác sĩ dùng phải tăng thêm!”
Bác sĩ nhìn cậu ta một cái, gật đầu, sau đó đi vào trong.
“Tôi là người phụ trách trong trường của Vương Cẩm Trình, xin hỏi có phải là Dương Giản tiên sinh không?” Rốt cuộc người giống như giáo viên đã tới, kéo Dương Giản qua một bên, “Bởi vì Vương Cẩm Trình điền người liên hệ khác là anh, cho nên tôi đã bảo sinh viên gọi điện thoại bảo anh đến.”
Người này đơn giản kể lại sự việc đã qua, Dương Giản sau khi nghe xong, hỏi: “Thương tích của cậu ấy thế nào?”
Trong mắt thầy giáo kia hiện lên sự bối rối trong khoảnh khắc, chỉ đáp là: “Chảy rất nhiều máu.”
Dương Giản quay đầu, trông theo cánh cửa cuối hành lang, không nói lời nào.
Bọn Tạ Khánh lập tức cũng chạy tới, Dương Giản chỉ từ từ nhắm hai mắt, tựa vào tường đứng không nhúc nhích.
“Tại sao lại như vậy?” Nghiêm Tích xông lên trước nắm chặt Dương Giản, lớn tiếng hỏi.
Dương Giản mở to mắt, lạnh lùng nhìn y.
“Cậu nói đi! Đến giờ sao cậu vẫn không thèm quan tâm như thế!”
Dương Giản một phen đẩy y ra: “Tôi [bad word] quan tâm, chẳng lẽ cậu quan tâm?”
Tạ Khánh vội vàng đỡ Nghiêm Tích, kéo y sang một bên, nói: “Bình tĩnh chút đi.”
Dương Giản lại tựa vào tường, nhắm mắt lại.
“Cẩm Trình nhất định không có chuyện gì.” Tạ Khánh nới với Nghiêm Tích, sau đó nhìn An Đạt, mà cậu đang nghiêm mặt phờ phạc.
Cho đến khi bác sĩ chính thức đi ra thông báo Vương Cẩm Trình thoát khỏi nguy hiểm, đám sinh viên luôn luôn chờ đợi mới thở phào nhẹ nhõm mà ngồi xuống, có một nữ sinh “Oa” một tiếng khóc lên.
Dương Giản rốt cục cũng rời khỏi mặt tường, chậm rãi ra ngoài bệnh viện.
Đến khi gió lạnh thổi qua, hắn mới biết hắn đổ không ít mồ hôi.
Tạ Khánh đi tới, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Cậu xem, đừng nói tôi già mồm, đời người có rất nhiều khả năng bad ending, bình thường được chút gì đó, nhắm một mắt mở một mắt đã trôi qua rồi. Nếu nói tình cảm ở nơi này, có gì không thể hòa hợp?”
Dương Giản nhìn hắn thật sâu, Tạ Khánh cười nói: “Không nên hoài nghi, cậu còn cơ hội có happy ending.”
“Vậy sao?” Dương Giản rốt cục mở miệng nói chuyện, thanh âm lại khàn khàn.
Chờ con đường này đi đến cuối, có lẽ chính là kết cục hoàn mỹ.
Ngày Vương Cẩm Trình xảy ra sự cố, Vương Thủ Ninh đang ở nước ngoài, sau khi cậu trở về, lao vào trong bệnh viện, thấy Dương Giản, bật người nhào đến: “Vương Cẩm Trình đâu!”
Dương Giản nói: “Không việc gì, chỉ có điều vẫn tỉnh.”
Vương Thủ Ninh thân thể mềm nhũn, muốn ngồi phịch xuống lòng Dương Giản, Quan An Viễn theo ở đằng sau tóm cậu dậy một cái.
Dương Giản nhìn Quan An Viễn, nói: “Hai người đi về trước đi, Vương Cẩm Trình có tôi chăm sóc, từ nơi khác trở về chắc vẫn rất mệt.”
Quan An Viễn thấy bọn họ ở trong này cũng không giúp đỡ được gì, liền gật đầu, sau đó bảo Vương Thủ Ninh: “Chúng ta về trước, ngày mai lại đến.”
Vương Thủ Ninh gật gật đầu.
Dương Giản nhìn theo hai người cùng nhau rời đi, quay lưng vào tầng hồi sức. Đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Vương Cẩm Trình nằm trên giường bệnh.
Hắn gặp qua đủ kiểu dáng vẻ của Vương Cẩm Trình, song chưa từng thấy loại này.
Suy yếu nằm ở trên giường, trên người cắm đầy ống, trên đầu băng gạc quấn quanh. Dương Giản bất kể thế nào cũng chẳng cách nào đem Vương Cẩm Trình trên giường bệnh cùng Vương Cẩm Trình bình thường liên hệ tới nhau.
Dương Giản lấy miếng khăn ướt, thấm bờ môi của gã.
Ngoại trừ da dẻ bắp thịt những bộ phận tổn thương bên ngoài, phổi và khí quản cũng có tổn thương. May mắn lúc ấy lò sấy không nổ tan tành, những người khác phòng thí nghiệm ở gần nên bị thương ngoài da cũng đã lành. Nhưng vì Vương Cẩm Trình do kéo nữ sinh kia, xông tới chính diện, cho nên trực tiếp tiếp xúc ở cự ly gần rồi va đập.
Thiếu chút nữa người này liền ở trên lưng mọc hai cái cánh một mạch thăng thiên.
Nghĩ đến đây, Dương Giản đã cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Thật là không thể chịu nổi.
Đột nhiên thấy rất buồn cười.
Này trước kia luôn là một người vững chắc, hiện tại xem ra, sinh mệnh và sức khỏe ở phía trước sao tính được.
Hắn ngồi bên giường, lấy tay đỡ lấy đầu, nhìn Vương Cẩm Trình chật vật, nói: “Mau bình phục để đứng dậy nào.”
Tuy rằng người nhà Vương Cẩm Trình đều ở nước ngoài, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, Dương Giản cảm thấy cần phải báo tin cho người nhà dù một chút cũng được.
Di động của Vương Cẩm Trình lúc sự cố đã đi tong, Dương Giản đến nhà Vương Cẩm Trình lục lọi nửa ngày mới tìm ra số điện thoại, gọi điện sang nước ngòai.
Người nhà Vương Cẩm Trình lập tức liền đưa ra quyết định, để anh trai Vương Cẩm Trình lập tức về nước.
Kỳ thật cả nhà Vương Cẩm Trình từ lớn tới bé đã sớm quen biết Dương Giản, lúc Dương Giản còn là thiếu niên hay đến nhà Vương Cẩm Trình ăn cơm, sau đó cả nhà họ Vương đều đi Mĩ, Dương Giản có đôi khi sang Mĩ công tác, cũng tiện đường thăm họ.
Khi Vương Cẩm Trình tỉnh lại, bác sĩ y tá còn có Dương Giản đều vây quanh ở trước mặt gã.
Gã dường như không thể mở to mắt, ánh mắt thực rời rạc.
Bác sĩ kiểm tra một chút, nói với Dương Giản: “Kế tiếp chính là quá trình khôi phục.”
Dương Giản rốt cục cười cười, vừa mệt mỏi vừa vui mừng.
Vương Cẩm Trình mấp máy môi dưới, Dương Giản ghé sát vào gã, nhẹ giọng hỏi: “Muốn cái gì sao?”
Vương Cẩm Trình chỉ có thể phát ra khí suy yếu, Dương Giản cố sức nghe, vẫn nghe không ra gã đang nói cái gì.
Vương Cẩm Trình bám riết không buông muốn nói chuyện, đổi lại y tá lại gần nghe, y tá nhíu mày, chần chờ lặp lại: “Từ… Mạn… ?”
Dương Giản sửng sốt.
Từ Mạn là ai?
Chờ đến khi Dương Giản biết ai là Từ Mạn, hắn cơ hồ dở khóc dở cười. Lại vừa buồn cười, vừa đau lòng.
Mặc dù có đám Tạ Khánh hỗ trợ, nhưng chỉ có Dương Giản có thời gian nhiều nhất, một mình hắn chăm sóc Vương Cẩm Trình có đôi khi cũng kham không nổi. Lúc sau có anh trai Vương Cẩm Trình đến liền đỡ hơn nhiều.
Bất kể nói thế nào, thời gian trôi đi, Vương Cẩm Trình đúng là khỏe lên.
Chờ Vương Cẩm Trình hồi phục đến có thể dựa vào giường chậm rãi nói chuyện, thì học trò của Vương Cẩm Trình đến thăm.
Dương Giản giữ lại ở cửa phòng bệnh, mặt lạnh, gọi: “Sinh viên Từ Mạn, cô vào trước đi.”
Một nữ sinh đứng ra, ánh mắt đỏ rừng rực, của một biểu cảm đã khóc nay lại muốn khóc.
Dương Giản tránh sang một bên, nữ sinh tên Từ Mạn tiến vào phòng bệnh, gào khóc một tiếng: “Thầy Vương!”
Dương Giản chưa khép chặt cửa, tiếng nói bên trong truyền ra.
Sau đó sinh viên trước cửa đều nghe đến ngây người.
Vương Cẩm Trình vẫn còn rất yếu, nhưng gã đứt quãng trên giảng giải từ phía trên, giảng về người, rồi từ người giảng đến mọi sự vạn vật. Dọc theo con đường không nghĩ qua là có thể đạp con kiến đến phát tán ra ý thức trách nhiệm xã hội, tiếp tục phóng đại thành ảnh hưởng của nhân loại đối với thế giới phát triển.
Gã nói mãi khi cần phải nghỉ, sau lúc nghỉ vẫn tiếp tục giảng, thanh âm khàn khàn vả lại càng ngày càng nhỏ, khiến cho người nghe xong bực bội muốn chết.
Sinh viên Từ Mạn một bên khóc một bên nghe, vừa nói: “Thầy Vương, rất xin lỗi, em sai rồi, lần sau em nhất định sẽ ngửi thử nước để xem có phải a-xê-tôn không, sau đó sẽ tạo phúc cho xã hội tạo phúc cho nhân loại tạo phúc cho toàn bộ vũ trụ! Thầy đừng nói nữa! Thầy tức giận cũng đừng dằn vặt chính mình mà!”
Dương Giản đi vào, bảo với Vương Cẩm Trình: “Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Sau đó rót một chén nước ấm cho Vương Cẩm Trình, giúp đỡ gã, để gã từ từ uống hết.
Đống sợ hãi đứng ở cửa, Dương Giản hướng bọn họ vẫy tay, họ mới dám vào.
Đôi mắt Từ Mạn khóc thành quả đào, Vương Cẩm Trình uống nước xong lúc sau rốt cục nói: “May mắn thầy phản ứng nhanh, nếu nổ đến em, hủy hoại lung tung, sau này không gả đi được.”
Từ Mạn vừa khóc vừa đáp: “Không sao cả, thầy Vương, nếu như sau này thầy không cưới được vợ, em gả cho thầy!”
Mấy sinh viên bên cạnh nghe xong muốn cười, lại sợ ồn đến người bệnh, đành im lặng cào tường.
Dương Giản chậm rãi nhướn mày, sau đó cầm lấy cái chén Vương Cẩm Trình vừa uống qua nước, uống một ngụm hết chỗ nước còn lại.
Từ Mạn trông thấy cảnh này, lui về phía sau ba bước, vội vàng nói: “Em lại sai rồi, vừa nãy cái gì em cũng chưa nói!”
“A a, nhưng chúng em nghe thấy.” Các nam sinh thiếu nhạy bén bắt đầu ồn ào.
… Người trẻ tuổi thật là có sức sống mà.
Dương Giản nhìn thấy đám nhi đồng này, tìm cơ hội, ra khỏi phòng bệnh.
Đại khái là nói nhiều lắm, Vương Cẩm Trình khi học sinh về rồi liền lập tức ngủ. Dương Giản thở dài, ngồi bên cạnh gã.
Ít nhiều nhờ Quan An Viễn, phòng Vương Cẩm Trình nằm chính là phòng bệnh đơn, có thể để một người ở lại trông.
Tuy rằng có thể gọi người giúp, nhưng Dương Giản cảm thấy cái loại quan hệ tạo dựng từ tiền bạc, chung quy vẫn thiếu chút gì đó.
Bất quá, thật đúng là. Cùng học sinh một chỗ, cho dù mệt chết đi, còn nhiều lời như vậy, chỉ có đều từ sau khi gã tỉnh, thời gian cả hai ở chung nhiều như vậy, gã vẫn chưa nghiêm túc nói chuyện với hắn trong chốc lát.
Dương Giản có chút buồn bực.
Được rồi, dù cho bản thân chẳng lẽ cũng sẽ vội vàng một lần, nhưng vẫn phải chờ gã khỏe hẳn rồi nói sau.
Sau khi Vương Cẩm Trình khá lên một chút, vì thế mà bắt đầu tự do sai bảo Dương Giản.
“Dương Giản, tôi muốn uống nước.”
“Được được.”
“Dương Giản, tôi muốn đi vệ sinh.”
“Vâng, lão gia.”
“Dương Giản, giúp tôi gọt táo đi.”
Dương Giản chống hông, lạnh lùng nhìn gã, nhưng sau đó xoay người lấy một quả táo từ trong rổ, cầm lấy dao con ngồi bên giường gã bắt đầu gọt vỏ.
Vương Cẩm Trình cười híp mắt ngắm hắn, nói: “Dương Giản, cậu thật hiền lành nha.”
Con dao trong tay Dương Giản dừng một cái, rồi lại tiếp tục lột vỏ.
Vừa mới gọt được một nửa, Vương Cẩm Trình lại có yêu cầu.
“Dương Giản, tôi muốn hôn cậu.”
Dương Giản ngẩng đầu, nhìn gã một lát, sau đó buông táo và dao xuống, ngồi bên mép giường của gã.
Vương Cẩm Trình nâng tay lên, tháo kính của hắn xuống, đỡ lấy cổ hắn, hôn môi của hắn.
Dương Giản trong mắt lướt qua một tia dao động, sau đó hắn nhắm mắt lại, hé miệng.
Miệng lưỡi quấn lấy nhau, từ lúc ban đầu mềm nhẹ đã có thêm chút vội vàng, hai bên tìm kiếm đối phương, không phân rõ là ai khiêu khích ai, ai nắm quyền chủ động, chính là hôn lại hôn, gần như ngây ngất.
Vương Cẩm Trình chậm rãi lui lại, ngã xuống giường, thở gấp nói: “Hôn đúng là việc của sức khỏe.”
Dương Giản vuốt ve bờ môi gã, rồi bảo: “Cậu cũng vẫn có rất nhiều thời gian để chầm chậm hôn mà.”
“A? Với ai?”
“Cậu nói thử xem.”
Vương Cẩm Trình nheo mắt lại: “Dương Giản tôi muốn làm tình.”
Dương Giản nhướn mày, lần này, hắn cự tuyệt gã: “Chuyện này. . . Tương lai còn dài.”
Vương Cẩm Trình mỉm cười, nói: “Dương Giản, nên nói một chút cho tôi biết đi.”
Trong nháy mắt đó, Dương Giản cảm thấy có cảm giác kì quái, cổ họng như có cái gì muốn toát ra. Có lẽ hắn cũng bị Vương Cẩm Trình lây bệnh, có một kiểu muốn kể ra nguyện vọng.
Có một số việc quả thật muốn nói rõ ràng.
“Chó đâu?”
Vấn đề thứ nhất về cún con.
“Gửi nhờ chỗ Thủ Ninh.” Dương Giản trả lời.
“Ồ, vậy Quan An Viễn thảm rồi.”
Dương Giản gật đầu đồng ý, là hắn cố tình.
Sau đó là trầm mặc ngắn ngủi.
“. . . Ngày đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Vấn đề thứ hai.
“Ngày đó?”
Vương Cẩm Trình hít sâu một hơii: “Cậu có hiểu tôi đang chuyện gì không.”
“À.” Dương Giản bình thản đáp, “Ngày đó, mấy đồng sự thân nhau bảo muốn tới nhà tôi chơi, tiện thảo luận vài việc. Cãi nhau nên không có cơ hội gọi điện cho cậu, cũng không biết cậu lại về sớm.”
“Vậy tên kia. . .” Vương Cẩm Trình tạo ra một biểu cảm ghê tởm, “Tên lõa thể kia?”
“Cái gì mà lõa thể.” Dương Giản liếc gã một cái, “Cậu ta không may, trong tiểu khu có người sơn lan can ban công, thùng sơn rơi xuống, đổ vào người cậu ta. Dù sao cũng ở nhà, tôi phải để cậu ta đi tắm chứ.”
“Vậy tại sao trên người hắn nhiều dấu vết bất lương như vậy!”
“Bất lương chính là cậu ấy, người ta một mình tòan sơn, chà xát tẩy rửa một chút cũng có thể bị cậu hiểu lầm.”
“. . .” Vương Cẩm Trình khó chịu quay đầu đi, “Nói như vậy, ngày đó còn có mấy người khác ở nhà sao?”
“Cậu nói coi? Vì thế tất cả mọi người đều chứng kiến tôi cùng một phần tử bạo lực ở chung một chỗ.”
“. . . Cậu ngang nhiên công khai.”
Dương Giản không có gì khẽ động khóe miệng: “Dù sao người trong đó đã biết, tôi cũng không tính gạt họ. Sau này là người cần làm việc với nhau, nhân phẩm của họ tôi đều hiểu rõ. Hơn nữa đều ra ngoài gây dựng sự nghiệp, còn cần cẩn thận nghiêm túc, sẽ rất mệt mỏi.”
“A?” Vương Cẩm Trình kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, “Cậu, cậu không phải từ chức sao?”
Dương Giản gật đầu: “Tôi từ chức, sau khi từ chức thì cùng đám đồng sự kiêm bạn bè kia chuẩn bị cùng nhau mở công ty.”
Vương Cẩm Trình thất kinh: “Cậu gạt tôi?”
“Thế cậu tưởng thật hả?”
Vương Cẩm Trình không biết nên tức giận hay nên buồn bực.
Nghĩ cũng biết là hắn ăn nói ba hoa, Dương Giản làm sao có thể để bản thân bị vây hoàn cảnh ủy khuất này. Nhưng quan tâm sẽ bị loạn mà, hiểu không?
Dương Giản rốt cục mỉm cười.
“Cậu là đồ biến thái, lần nào chỉ có người khác khó chịu mới có thể khiến cậu vui mừng.” Vương Cẩm Trình lên án.
Dương Giản thu hồi nét cười, lần nữa cầm lấy quả táo và dao gọt hoa quả, nói: “Tôi chính là người như thế.”
Vương Cẩm Trình ngây người.
“Ích kỷ, giả dối lại ham hưởng lạc.” Dương Giản tỉ mỉ quan sát Vương Cẩm Trình, nói, “Sẽ khiến cho không ai có thể chịu được.”
Vương Cẩm Trình nhíu mày: “Nói đùa gì vậy, tôi quen cậu đã mười lăm năm.”
Dương Giản lắc đầu, sau đó bắt đầu gọt táo: “Quen biết dù sao cùng ở chung một chỗ không giống nhau.”
Vương Cẩm Trình đưa tay, giữ chặt hắn: “Nếu cậu vì chuyện lần trước mà canh cánh trong lòng, tôi sẽ vì cậu giải thích, tôi cũng đã quá vội vàng.”
Dương Giản cúi đầu, động tác trên tay không ngừng, nói: “Cậu không cần xin lỗi. Nếu không phải do hành vi trước của tôi, cũng sẽ không khiến cậu sinh ra bất an. Nhưng ngay cả như thế, ngày đó tôi cũng chẳng có suy nghĩ ân hận. Chẳng qua —— “
Hắn không ngẩng đầu, tiếp tục gọt vỏ: “Nếu như ngay cả cậu cũng không tin tưởng tôi, tôi chẳng biết mình nên đi tiếp thế nào.”
Vương Cẩm Trình ngẩn người.
Gã nghi ngờ bản thân có phải vì nổ mạnh khiến lỗ tai sinh ra vấn đề không, nảy sinh việc nghe nhầm.
Đây là lần đầu. . . Lần đầu Dương Giản ở trước mặt gã nói ra lời nói mang theo hàm ý yếu thế.
Bởi vì quả táo lúc trước gọt một nửa, nên phần kia có điểm thâm, Dương Giản lấy dao gọt sạch phần bên ngoài bị ô-xy hoá.
Vương Cẩm Trình trông thấy động tác của hắn, vẫn là cảm thấy không chân thật.
Ngón tay thon dài cầm con dao gọt trái cây mang theo ánh sáng lạnh lẽo, nhưng bất khả tư nghị (khó tin) lại khiến người ta cảm thấy an bình.
Dương Giản nghe gã không có phản ứng, trong lòng có phần xót xa.
Hóa ra vẫn là không được, tựa như còn muốn tiếp tục dằn vặt.
Hắn đem quả táo đã gọt vỏ xong xuôi cắt thành miếng, đặt vào đĩa, rồi bảo: “Nhanh ăn đi, lại bị ô-xy hoá sẽ không tốt. Về mặt này, cậu hẳn là hiểu hơn tôi.”
Vương Cẩm Trình vẫn không nói chuyện.
Dương Giản đem đĩa đặt trên chiếc tủ đầu giường, nói: “Muốn ăn thì ăn đi, tôi ra ngoài trước đã”
Vương Cẩm Trình chỉ là nhìn hắn chăm chú.
Cho đến giờ, Vương Cẩm Trình đều cảm thấy rất tủi thân, yêu một người, hoặc nghĩ đến một người, lại cần trả giá bằng cố gắng gian khổ như vậy.
Nhưng hiện tại, gã cảm giác mình cũng là người xấu, nhìn xem, ép Dương Giản đến mức này.
Người đàn ông ích kỷ, giả dối lại ham hưởng lạc này, bởi chính gã không chọn lựa tin tưởng hắn mà đau lòng.
Dương Giản đợi xem chốc lát, vẫn là đứng dậy, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn lại Vương Cẩm Trình một lần.
Vương Cẩm Trình thấy hắn chậm rãi đi về phía cửa, nghĩ, lại muốn quay lại một lần sao?
Lại một lần nữa cho nhau phỏng đoán, lại một lần nữa để nhau dò xét, lại một lần nữa khiến nhau tổn thương?
Nghĩ đến đây, Vương Cẩm Trình trong lòng căng thẳng.
Từ bỏ rồi, cũng đã chạy tới bước này.
Khi Dương Giản vừa đặt tay lên cửa, nghe thấy Vương Cẩm Trình gọi hắn: “Dương Giản.”
Hắn chậm rãi xoay đầu lại, thấy Vương Cẩm Trình ngoắc ngoắc tay về phía hắn: “Lại đây.”
Thái độ thật là đầy kiêu ngạo.
Vương Cẩm Trình kiên nhẫn đợi, giống như đợi một năm ánh sáng.
Không đúng, một năm ánh sáng là một đơn vị khoảng cách, thân là nghiên cứu sinh khoa học tự nhiên gã lại có thể phạm vào sai lầm kiểu này.
Trong lúc Vương Cẩm Trình sám hối sai lầm của bản thân, Dương Giản rốt cục di chuyển.
Hắn lại từ từ trở lại, Vương Cẩm Trình mỉm cười, duỗi hai cánh tay ra, nói: “Dương Giản, tôi yêu cậu.”
Dương Giản ôm cổ gã: “Đồ ngốc, tôi sớm đã biết rồi.”
Vương Cẩm Trình cảm giác, vật rất khó khăn để có kia đã nằm trong lòng bàn tay, vì thế gã vĩnh viễn không muốn buông tay.