Một tháng trước.
Bố mẹ tôi, những người đã nuôi nấng tôi suốt 20 năm nói cho tôi biết tôi không phải là con của họ.
Con gái ruột của họ đã phải sống một cuộc đời khốn khổ ở một cái thôn làng xa xôi nào đó tận 20 năm.
Họ bảo rằng họ không nỡ để tôi đi, tôi vẫn sẽ là đại tiểu thư nhà họ Thẩm kể cả khi con gái ruột của họ có quay về.
Nhưng thiên kim chân chính Thẩm Du thâm tâm nào muốn như vậy.
Tại vì trong lúc tôi đang hưởng vinh hoa phú quý, váy vóc lụa là, ăn sơn hào hải vị thì thiên kim chân chính lại đang phải khổ sở trong thôn để cày ruộng.
Nhưng bà đây làm gì tin được mi?
Ngoại trừ áo quần có chút cũ kỹ, ngoại hình có chút mộc mạc ra thì đôi bàn tay trắng nõn nà kia thoạt nhìn có chỗ nào giống dân lao động chân tay không?
Chỉ là tôi đánh giá hơi thấp thủ đoạn của Thẩm Du.
Dưới áp lực từng chút từng chút một của cô ta, bố mẹ Thẩm đã đến nói chuyện với tôi.
Từ vẻ mặt lảng tránh của họ, tôi biết Thẩm Du đã thắng rồi.
20 năm mang danh con gái của người giàu có nhất thành phố A, có loại người gì mà tôi chưa từng diện kiến chứ.
Tôi thu dọn đồ đạc và rời khỏi căn nhà 20 năm gắn bó mà đầu không hề ngoảnh lại.
Trước khi rời đi, người chiến thắng - Thẩm Du - ngạo nghễ nói với tôi:
“Cô chiếm vị trí của tôi, hưởng hết vinh hoa phú quý suốt 20 năm, hiện tại nên về lại đúng vị trí đi.”
Sau đó cô ta còn không quên chế nhạo tôi.
“Trở về rồi làm hoa khôi của thôn đi nhá!”
Tôi nhè nhẹ cười lại vào mặt cô ta.
“Làm hoa khôi của thôn nghe cũng được chứ nhỉ? Nhìn đôi tay cô còn mong manh sương khói (*) hơn cả tôi ấy chứ. Chắc chỗ mà cô trồng trọt là nông trại QQ á ha.”
(*): Chỗ này tác giả dùng “娇贵” nghĩa là nuông chiều, dễ hỏng. Để phù hợp cho câu nói mỉa của nữ chính thì mình dịch thành mong manh sương khói nha.
Mặt Thẩm Du biến sắc, vội vã giấu đôi tay ra đằng sau.
“Thì sao hả? Chẳng phải tôi thật sự đã phải sống một cuộc sống nghèo khó suốt 20 năm qua hay sao?”
“Ừ ừ ừ, cô nói đúng hết.”
Đáp lại bằng một câu cho có lệ, tôi bỏ mặc Thẩm Du đang tức giận nhảy lên nhảy xuống đằng sau, lên xe lái đi mất.
Lúc nhà họ Thẩm dần khuất khỏi tầm mắt tôi, vẻ mặt tôi dần trở nên lạnh đi.
Nói không buồn thì là dối lòng, dù sao đây cũng là ngôi nhà tôi sống tận 20 năm, là những người tôi đã gọi bố gọi mẹ suốt 20 năm trời.
Nhưng tôi đây từ bé đã kiêu ngạo thành thói, vậy nên không thể cho phép bản thân mình tỏ ra yếu đuối.
Nên đã ra đi cũng phải ra đi một cách oanh liệt (*).
(*): Chỗ này tác giả dùng “洒脱” để chỉ ra đi trong sảng khoái, mà cái này nó không hợp văn phong tiếng Việt nên mình chỉnh lại chút.
Những ngày tôi đến thôn không buồn như tưởng tượng.
Ngoại trừ việc lúc đầu có hơi chán chường.
Nhìn vòng bạn bè đã từng lấy lòng tôi bằng mọi cách họ có thể, nhìn những cô gái các nhà từng xưng hô chị em với tôi ngày nào giờ lại post lên tường nhà những bài viết chế nhạo tôi là kẻ hạ đẳng, thiên kim giả rồi quay sang tâng bốc tung hô Thẩm Du.
Trong lòng tôi bỗng dưng có khoảng không trống vắng lạ thường.
Tôi thoát app, cố gắng giữ cho bản thân im lặng.
Trở lại cuộc sống thực hiện tại, tôi nhận ra thôn làng nơi đây khác hoàn toàn thôn làng trong lời nói của Thẩm Du.
Tất nhiên bố mẹ ruột không hề giàu có, nhưng cũng chưa đến mức nghèo khổ.
Cả gia đình sống trên mười mẫu đất, cái này cũng có tệ gì đâu.
Cha mẹ ruột cũng đối xử với tôi rất tốt, thậm chí còn quan tâm hơn cả vợ chồng nhà họ Thẩm.
Họ chẳng để tôi làm gì, tôi cứ vậy sống một cuộc đời được cung phụng, “cơm dâng nước rót.”
Thế là tôi cũng bỏ luôn điệu bộ thiên kim tinh tế ngày xưa, nhập gia tùy tục với họ.
Mặt thì để mộc, trên người là bộ đồ ngủ, hoàn toàn không có chút quan tâm nào đến hình ảnh của chính mình nữa.
Tôi phát hiện, cuộc sống như vậy cũng vô cùng hạnh phúc.
Rời xa đám a dua xu nịnh, cao sang nhưng hám lợi kia, tâm hồn con người dần dần được khai thông.
Tuy nhiên, cuộc sống đang dần bình yên của tôi lại vì sự xuất hiện của một người đàn ông mà bị phá vỡ hoàn toàn.
Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, ông ta đã chạy đến ôm tôi khóc lóc thảm thiết, tự nhận bản thân là cha ruột của tôi.
Thiên địa ơi! Rốt cuộc là con có bao nhiêu cha mẹ ruột vậy ạ?
Tôi bối rối nhìn cha mẹ ruột trên danh nghĩa của mình.
Nhưng mà, những gì họ nói sau đó khiến tôi mất rất lâu để có thể thông suốt được.