Tuy nhiên, cuộc sống đang dần bình yên của tôi lại vì sự xuất hiện của một người đàn ông mà bị phá vỡ hoàn toàn.
Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, ông ta đã chạy đến ôm tôi khóc lóc thảm thiết, tự nhận bản thân là cha ruột của tôi.
Thiên địa ơi! Rốt cuộc là con có bao nhiêu cha mẹ ruột vậy ạ?
Tôi bối rối nhìn cha mẹ ruột trên danh nghĩa của tôi.
_______________
Thì ra bố mẹ ruột đang đứng trước mặt tôi đây căn bản không phải là bố mẹ ruột mà là dì và dượng của tôi.
Còn người đàn ông đang khóc lóc này thực sự là người cha máu mủ ruột rà.
Chuyện rằng lúc còn là sinh viên đại học, người cha ruột đương độ trẻ trung phơi phới của tôi đã cùng mẹ tôi “ăn cơm trước kẻng”.
Mẹ tôi chỉ là một sinh viên đại học đi ra từ nơi thôn quê nhỏ bé này, còn gia đình bố tôi lại là một gia đình kinh doanh giàu có tiếng trong vùng.
Vì vậy, rất dễ mường tượng ra được cái cảnh trên dưới nhà họ Khương phản đối người môn không đăng, hộ không đối như mẹ tôi.
Thế là mẹ đã cao chạy xa bay, đến nơi bố không thể tìm thấy, rồi sinh ra tôi.
Chỉ là khi tôi sinh ra mẹ lại khó sinh, tôi chào đời thì bà cũng không qua khỏi.
Và em gái của mẹ, cũng chính là dì của tôi, đang định đưa tôi về nhà sau khi nhận được điện thoại từ bệnh viện.
Chỉ là dì tôi lúc ấy lại vô tình nhầm Thẩm Du và tôi trong bệnh viện.
"Mấy năm nay bố lúc nào cũng tìm tung tích của mẹ con hai người, nhưng đều không có tin tức gì. Mà cách đây không lâu, bố nhìn thấy tin Thẩm gia tìm lại được con gái ruột trên tin tức tài chính..."
“...”
Thật sự là làm xấu mặt giới tài chính quốc gia mà.
Không biết truyền thông nghĩ như thế nào mà loại chuyện này vẫn chọn đưa tin nữa.
"Khi bố nhìn thấy gương mặt giống hệt mẹ con trong tin tức, bố chắc chắn con chính là con gái của bố, chỉ là bố không ngờ rằng bố đã đi tìm mẹ của con nhiều năm như vậy. Thế mà…Thế mà cô ấy đã đi rồi..."
Khi bố nói về mẹ, nỗi đau như hiện rõ mồn một nơi đáy mắt vậy.
"Ninh Sơ, cùng bố về nhà thôi con."
…
Là hoa khôi của thôn còn chưa đầy một tháng, tôi đã bị "cách chức" rồi.
Sau khi chào tạm biệt dì và dượng, bố và tôi bắt đầu cuộc hành trình trở về nhà thực sự.
Nhìn khuôn mặt của bố, tôi luôn có cảm giác hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
"Bố, con có thể hỏi họ của bố không?”
Bố tôi lúc này tâm trạng có vẻ đang rất vui, ông cười toe toét và rồi nói tên chính mình.
"Khương Tế Chu.”
“...”
Người giàu có nhất nước, Khương Tế Chu, đồng thời đang đứng trong top 10 người giàu nhất thế giới!
Mệnh phú quý gì đây vậy trời!
Tôi thừa nhận tôi cũng có chút sướng rơn trong người thật.
Trên đường đi, bố tôi kể tôi nghe liên tục về quãng thời gian qua ông đã buồn như nào khi không có mẹ tôi ở bên.
Sau khi mẹ tôi đi, ông ấy chỉ làm đúng hai việc trong suốt từng ấy năm.
Ngoài việc đi tìm mẹ ra thì cũng chỉ là làm việc và làm việc.
Mỗi khi nghĩ về mẹ là ông lại bù đầu vào công việc.
Ông càng nhớ mẹ bao nhiêu thì ông càng điên cuồng làm việc bấy nhiêu.
Thế cho nên, chỉ trong vài năm, sản nghiệp của Khương gia đã lan rộng và dẫn đầu khắp cả nước.
Nhờ đó, ông ấy ngồi vững ngôi vị người giàu nhất nước trong hơn mười năm nay.