Con người, ai mà chẳng tham lam? Nếu Yên Chi đã quyết định lấy cùng lúc nhiều người như vậy thì phải theo đến cùng thôi.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị đó, cô không hề chạm mặt với các phu thiếp của mình mà lại trốn đến hoàng cung, lấy lí do là xin thánh thượng ý kiến để phong danh phận.
Chuyện Yên Chi sắp thành thân cũng đã truyền đi khắp nơi.
Đặc biệt là tam hoàng tử mỗi lần gặp cô đều phải dẫn theo hai người vợ của mình.
Hôm nay cũng thế, tam hoàng tử thấy cô đang đứng một mình ở ngự hoa viên, ngắm nhìn cây cảnh trước mặt thì tiến lại nói lời châm chọc:
- Mai là ngày thành thân rồi, sao Hồ tiểu thư còn ở đây?
- Một lát nữa ta sẽ về.
Cảm tạ tam hoàng tử đã nhắc nhở.
- Cứ tưởng tiểu thư là người chung thủy sắc son chứ? Không ngờ mai lại thành thân cùng lúc với bảy người nam nhân.
Yên Chi nghe xong cũng cảm thấy bất ngờ.
Cô lấy bảy người chồng thật sao? Dù có chút bất an ở trong lòng nhưng Yên Chi vẫn gắng tỏ vẻ điềm tĩnh.
- Bảy người? Có vẻ vẫn còn hơi ít nhỉ.
Sau này ta sẽ nạp thêm nhiều người nữa, tam hoàng tử cứ yên tâm.
- Cô quay sang nhìn Gia Mộc rồi mỉm cười thật tươi.
- Cũng muộn rồi, ta xin phép hồi phủ.
Tam hoàng tử không còn nói thêm được lời nào nữa rồi.
Yên Chi thì nhanh chóng dẫn theo người của mình nhanh chóng trở về phủ.
Nếu gã không nói thì cô cũng chẳng để ý rằng mình lấy tận bảy người về đâu.
Ngày mai, cũng chính là ngày cô được bệ hạ phong cho danh hiệu quận chúa cao quý.
Yên Chi sẽ cùng Bình Ngọc bước lên trước hoàng thành nghe chỉ.
Yên Chi ngồi trong xe ngựa mà không ngừng ngẫm nghĩ.
Cô đã chờ Kiều Vũ phản hồi lại với mình rằng bản thân không muốn làm thiếp của cô.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy ai nói gì cả.
Yên Chi chỉ nghe người ta suốt ngày bàn tán, bọn người sắp được cô nạp thành thiếp vui sướng đến mức nào.
- Ngày mai thành thân rồi.
Ta nên đến phòng của vương tử đầu tiên phải không?
- Vâng.
Nhưng không nhất thiết đâu ạ.
Nếu người muốn đến phòng của thiếp trước cũng được.
- Chồng của quận chúa thì gọi là đích quận phu và trắc quận phu.
Thiếp thì vẫn là thiếp.
- Thiếp của bệ hạ và của quận chúa đều có tên gọi đấy ạ.
- Ta biết.
Thiếp của bệ hạ có năm cấp bậc được xếp từ tài nhân, rồi đến tiệp dư, chiêu nghi, phi cho đến quý phi là cao nhất.
Còn của quận chúa, công chúa gì thì đều gọi chung là quý nhân.
- Vâng.
Sau vài lời qua tiếng lại đó, Yên Chi và A Manh không ai nói gì với ai nữa.
Hoàng Ân cũng im lặng.
Bầu không khí trong cỗ xe ngựa dần trở nên ngộp ngạt, khó chịu.
Yên Chi bỗng đưa tay nắm lấy vạt áo của Hoàng Ân rồi nhìn người ta đầy thâm tình.
- Tỷ tỷ đã có người thương chưa?
- Nô tì chỉ có một lòng trung thành với tiểu thư thôi ạ.
- Kiều Vũ, tỷ thấy huynh ấy thế nào?
- Kiều quý nhân là người tốt ạ.
Rất phù hợp để hầu hạ tiểu thư.
Yên Chi buồn bã nhìn gương mặt đang cười nói vui vẻ của Hoàng Ân mà cảm thấy tiếc cho đôi này.
Dẫu sao thì Kiều Vũ vốn dĩ đã được sắp xếp sẽ là thiếp của cô ngay từ đầu rồi.
Hôm nay, cô cảm thấy rất mệt.
Mọi thứ đều thật nhạt nhoà.
Cô vẫn không tin nổi ngày mai là mình thành thân rồi.
Cô tự hỏi, đêm hôm đó Thừa Lãng và mình đã làm gì nhau thật sao? Nếu lỡ cô mang thai con của cậu ta thì phiền lắm.
Hoàng hôn dần biến mất, nhường chỗ cho màn đêm lạnh lẽo kia.
Cảm giác trống trải bên trong Yên Chi ngày càng thêm nhiều.
Cổ xe ngựa dừng lại trước cửa.
Yên Chi mới về đã nhìn thấy thiếp thất mình đang đứng xếp hàng chờ rồi.
Cô lạnh nhạt đi ngang qua nhưng sau đó bỗng khựng lại.
- Hỉ phục ta đưa đến mọi người thấy thế nào?
- Rất đẹp ạ.
- Thừa Lãng trả lời.
.
ngôn tình hay
- Vậy nghỉ ngơi sớm đi.
- Dạ.
- Bọn họ đồng thanh.
Yên Chi sau đó bước đi một cách hờ hững.
Cô không thể đối xử lạnh nhạt với họ, nhưng cũng không thể đối xử quá tốt.
Cô hiểu rõ tình cảm của hai anh em nhà Mặc Uyên dành cho mình ra sao.
Cứ tưởng tượng đến cảnh Thừa Lãng ngày ngày ra oai trong phủ sẽ khiến bọn họ ghen tị và khó chịu đến mức nào, Yên Chi lại thấy tức giận thay.
Thật lòng thì, nếu có nạp thiếp cô cũng sẽ nạp Mặc Uyên và Đình Uyển thôi.
Tự dưng đâu ra cái tên Thừa Lãng đó vậy?
Còn Kiều Vũ, Hạ Cầm và Hoàng Dĩ, bọn họ xuất thân thấp kém.
Vốn dĩ cái chuyện cô chuộc thân cho họ rồi đưa về phủ đã đủ khẳng định với bên ngoài họ sẽ trở thành thiếp của cô.
Giờ, Yên Chi thành thân nạp phu thiếp mà không có tên họ trong đó, chẳng khác nào biến họ thành trò cười cho thiên hạ cả.
Giờ, cô nên cẩn trọng trong hình tượng một quận chúa quý tộc.
Một quận chúa cao cao tại thượng có nhiều phu thiếp vây quanh.
Yên Chi đóng rầm cửa lại, rồi ngã khụy xuống đất.
Cô không ngừng thở dốc vì mệt.
Đưa hai tay lên mà ôm đầu mình.
- Chết tiệt! Mình rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Được rồi! Muốn tam phu tứ thiếp thì thừa nhận đại đi! - Cô bỗng nhỏ giọng lại - Chuyện này đơn giản mà...!Giờ trông mình chả khác nào cái thứ vừa ngoại tình vừa cảm thấy có lỗi mà không dám thừa nhận hết.
Mình thật nhát gan!
Cô co người lại tự ôm lấy bản thân mình.
Trang trí hỉ sự cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.
Khắp nơi Hồ phủ đâu đâu cũng đều thấy chữ "hỉ" màu đỏ và lụa đỏ treo trên tường.
Ngước nhìn lên bộ hỉ phục đỏ thắm kia, cùng mũ đội bằng vàng đầy tinh xảo khiến lòng Yên Chi càng thêm đau nhói..