Mới sáng sớm tinh mơ thôi, gia nhân cả phủ của Hồ tiểu thư đã lo chạy đôn chạy đáo thay y phục, trang điểm cho cô rồi.
Phụ thân Tiểu Điệp đang đứng ở bên ngoài, chờ con gái bước ra.
Hôm nay pháo nổ rầm trời, tiếng kèn vang lên inh ỏi.
Vốn dĩ là ngày vui của cô nhưng Yên Chi lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng đó.
Nhìn bản thân được trang điểm lộng lẫy và xinh đẹp trước gương mà cảm thấy trống vắng thật sự.
- Tiểu thư, à không, quận chúa giờ lành đã đến.
Mời người ra ngoài cưỡi ngựa vào cung ạ.
- A Manh và Hoàng Ân đứng hai bên dìu cô đi.
- Ta biết rồi.
Vai vế hai nhà cũng ngang nhau, nên không có ai phải đội khăn trùm đầu và ngồi kiệu cả.
Hồ quận chúa và Lý vương tử sẽ tự cưỡi ngựa rời khỏi phủ, gặp mặt nhau tại cổng hoàng cung.
Người dân khắp kinh thành thì nháo nhào đi ra đường chen chúc nhau để cùng chiêm ngưỡng hôn lễ hoành tráng bậc nhất Phù Hoa Quốc này.
Người của cô đi đến đâu, sẽ có kẻ rải hoa hồng đến đó.
Cho đến khi dừng trước cổng hoàng cung mới thôi.
Rất nhanh đã đến nơi cử hành hỉ sự, cô gặp vương tử đang mặc y phục đỏ, đầu đội mũ vàng đầy quyền quý, cưỡi trên lưng một con bạch mã đẹp đẽ.
Yên Chi có hơi ghen tị vì con ngựa mình đang cưỡi là ngựa ô.
Hai người cùng lúc leo xuống ngựa, hành lễ chào nhau một cái rồi mới nắm tay bước vào trong.
Các quan lại và quân thần đều đứng xếp hàng hai bên để chào đón tân lang và tân nương, bệ hạ thì đang đứng ở đầu bậc thang cao lớn kia.
Đây còn không phải là hôn sự của thái nữ hay thái tử hoàng thất nữa.
Nhưng bệ hạ thật sự rất xem trọng mối liên hôn này.
Vì áo choàng bên ngoài dài phủ cả bậc thang, nên tốc độ đi của đôi phu thê bọn họ thật sự rất chậm.
Đi được đến tận tít trên cao kia cũng mất hơn mười lăm phút.
Yên Chi và Bình Ngọc buông tay nhau ra, cúi đầu quỳ xuống hành lễ trước nữ đế.
- Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Hồ Tiểu Điệp nghe chỉ! Ái nữ Hồ thừa tướng, tính tình hiền lành nhân hậu, biết san sẻ việc nước việc nhà với vua và phụ thân.
Tài đức vẹn toàn.
Phong làm Hồ quận chúa, sánh đôi cùng Lý vương tử, Lý Bình Ngọc.
Trở thành một cặp trời sinh.
Ban cho một trăm mẫu ruộng đất, Hồ quận phủ ở phía đông kinh thành.
- Tạ ơn bệ hạ!
- Giờ lành đã đến, bái đường!
Nữ đế đi lên phía trước rồi ngồi vào trên ghế.
Phụ thân, phụ mẫu hai bên cũng ngồi ở đó từ bao giờ.
Tên thái giám hay đi theo nữ đế liền bắt đầu hô những câu quen thuộc:
- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê giao bái!
- Lễ thành!
Sau khi tên thái giám đọc xong, tất cả mọi người đều nhiệt tình vỗ tay cho hai người.
Tiệc rượu linh đình bắt đầu được tổ chức tại hoàng cung.
Mọi người đi vào sảnh, cùng nhau chúc phúc cho quận chúa và vương tử.
Cứ như vậy cho đến khi trời gần tối mới có thể về.
Nhưng không phải về phủ cũ của hai người nữa, mà là một nơi ở mới do bệ hạ đã sắp xếp từ trước.
Không ai ở rể, cũng không ai làm dâu, hai người là kiểu chuyển sang sống riêng ở nhà mới.
Lúc đi thì mạnh ai nấy đến.
Lúc về thì cùng nhau cưỡi ngựa ra về.
Yên Chi cả ngày chỉ uống một chút rượu, cô vẫn còn rất tỉnh táo.
Vương tử cũng vậy.
Hai người cứ cưỡi ngựa mà chẳng nói với nhau câu nào.
Tiếng chiêng tiếng kèn giờ này cũng không ai đánh với thổi nữa rồi.
Mọi thứ cứ vậy trôi qua trong yên tĩnh.
Về đến Hồ quận phủ, hai người lại phải nắm tay nhau bước vào trong.
A Manh và Hoàng Ân thấy hai chủ tử mình đã trở về liền lật đật chạy ra.
- Tham kiến quận chúa, vương tử.
- Mọi người vất vả rồi.
Nghỉ ngơi đi.
- Vâng.
Giờ A Manh và Hoàng Ân đã trở thành người đứng đầu trong đám gia nhân ở đây.
Nhưng bản chất vẫn là nô tì hầu hạ chủ tử.
Cô vẫn mong họ thoát khỏi cảnh này càng sớm càng tốt.
Yên Chi cùng Bình Ngọc bước vào phòng tân hôn.
Tất cả mọi người quanh đó đều lui ra hết để cho họ có không gian yên tĩnh.
Cô mệt mỏi cởi áo choàng rồi ngồi lên giường.
Bình Ngọc nhặt lên giúp cô, bản thân cũng cởi áo choàng rồi treo lên giá đỡ.
Hắn đi đến chỗ cái bàn, tay bưng hai ly rượu giao bôi, đưa một ly đến trước mặt cô.
- Sau đêm nay, hai ta sẽ chính thức trở thành phu thê rồi.
Cô đứng lên rồi cầm lấy, tay tự động đan chéo vào tay Bình Ngọc, ngỏ ý muốn uống rượu theo kiểu thế này.
Hai người nhanh chóng uống cạn ly rượu.
Sau đó bầu không khí dần trở nên ngại ngùng hơn khi Bình Ngọc bắt đầu cởi từng lớp áo ra, chỉ để lại lớp áo mỏng manh cuối cùng rồi ngồi xuống giường.
Yên Chi cởi theo hắn, nhưng cô không có ý gì, chỉ đơn giản là muốn đi ngủ.
Nhanh chóng cởi giày và nằn lên giường kéo chăn lên đắp, cô khẽ giọng nói:
- Muộn rồi, ngủ thôi.
Bình Ngọc cũng nằm xuống cạnh cô, kéo chăn vào đắp chung, mặt đối mặt còn gần nhau như vậy làm cô hơi rối, vội xoay lưng lại để tránh mặt.
Bình Ngọc lại có cớ để ôm cô từ đằng sau.
Yên Chi vì thế mà hoảng loạn lên tiếng:
- Đừng ôm ta.
Ta không quen.
- Vậy nàng từ từ làm quen là được.
Đành vậy, dù sao cũng là phu thê rồi, đâu thể không âu yếm nhau được.
Cô cố nhắm mắt lại để đi ngủ, nhưng rồi vội mở ra vì lo sợ tên nam nhân này.
- Ta thật sự rất mệt, ta chỉ muốn đi ngủ thôi.
- Ta biết.
Nếu nàng không muốn ta cũng không ép.
Cứ yên tâm ngủ đi.
Yên Chi bối rối quay đầu lại nhìn, nhưng cô không thấy mặt hắn đâu cả.
Chỉ thấy một cơ thể nam nhân cao to đang dùng bàn tay xinh đẹp ôm lấy mình.
Cô chẳng biết có nên tin hắn không.
Mà giờ không tin cũng đâu làm được gì.
Cứ ngủ trước đã.
...
Tại phòng của các thiếp thất khác.
Bọn họ đã phải dậy sớm chuẩn bị thật chỉn chu, sau đó là trùm khăn ngồi lên kiệu hoa đi cửa sau vào Hồ quận phủ này.
Dù biết cô sẽ đến hoàng cung bái đường rồi ở lại phòng của vương tử nhưng vẫn phải chờ từ sáng đến tối.
Đợi có thông báo từ gia nhân mới được phép đi ngủ.
Làm thiếp của cô, thật sự có hạnh phúc không?.