Thiên Mệnh Khả Biến

chương 192: nam có âm dương, bắc có ngũ hành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong một thính phòng Opera, Edward đang đứng trước một dàn hợp xướng. Ngón tay ông ta đung đưa theo từng giai điệu. Đôi lúc, ông ta nhíu mày lại, rồi giãn ra, rồi đôi lúc lại giật nảy người như bị con gì đốt, lúc sau lại lim dim như đang ngủ.

Trên một đỉnh núi tuyết băng giá, Đại Hùng Kwaruh đang cố tưới nước cho cái mầm cây mình vun xuống. Nhưng nước vừa rót ra khỏi bình, đã đóng thành băng tuyết. Mầm cây nhỏ co ro trong gió tuyết.

Trên một con thuyền giữa dòng sông tại Thuỷ Hành Kinh, Kumo Sasaki vừa ngấu nghiến nhai một xiên kẹo, vừa ngắm nhìn những Linh Thể nhảy múa hỗn loạn trên bầu trời.

Hoả Phụng đỏ rực rỡ trên bầu trời đêm. Nó há miệng ra hút. Tất cả Linh Thể trên Bắc Hà lãnh thổ đều bị hút về phía nó.

Hà Chí Thương muốn đột phá tới Tầng Vô thức.

Đó là lý do hắn gọi Sasaki tới đây, dùng quyền chiếu phim tại thị trường Bắc Hà làm cái giá, đổi lấy Chúng Nhân Kính.

Chúng Nhân Kính, một trong rất ít những Thần Phẩm Bảo vật trên thế giới, là một chiếc gương.

Thần Phẩm Bảo vật trong truyền thuyết của Phú Sơn Lục Địa xa xưa, có một viên ngọc, một chiếc gương, và một thanh kiếm.

Vì quyền được phát hành phim của mình tại Bắc Hà, mà Kumo Sasaki sẵn sàng đổi cho Hà Chí Thương một trong ba Thần Phẩm trong truyền thuyết.

Bởi vì hắn chẳng quan tâm đâu.

Dù Bắc Hoàng có mạnh tới cỡ nào, hay Nam Đế có ra làm sao, hay thế giới này sẽ đi về đâu, hắn chỉ cần quan tâm phim của mình có được đón nhận hay không mà thôi.

Chúng Nhân Kính, theo như truyền thuyết của Phú Sơn, là một cánh cổng để bước vào thế giới gương. Khi con người soi thấy mình trong gương, thứ họ đang nhìn thấy, không phải hình ảnh phản chiếu của mình, mà là một thế giới song song. Thế giới gương là thế giới mà người Phú Sơn vô cùng nể sợ. Trong đó có tất cả mọi loại ma quỷ có thể hãm hại loài người.

Chúng Nhân Kính, thực tế, chính là một cánh cổng để bước vào cõi Vô Thức.

Bắc Hoàng muốn từ Tầng , sử dụng Chúng Nhân Kính, để đột phá tới Tầng .

Mỗi một tầng Vô thức, độ khó lại tăng lên tới vô hạn.

Nhưng lần đột phá này, cũng là một lần so đấu.

So đấu giữa Nam Đế và Bắc Hoàng.

“Cái tên xăng pha nhớt này, còn muốn quấy phá ta!”.

Ngồi trong phòng bế quan, Vương Vũ Hoành rủa thầm. Hắn không cần bước ra ngoài, cũng cảm nhận được khí thế âm u mà Hà Chí Thương phát ra từ cách đây cả chục nghìn km. Hắn cũng cảm nhận thấy, Hoả Phụng đang ra sức hút đi rất nhiều Linh Khí, như muốn hút sạch Linh Khí của toàn bộ Viễn Đông.

Linh Khí, cần một thời gian đáng kể để có thể khôi phục. Bên này hút mất, thì bên kia không có gì mà dùng.

Mà Vương Vũ Hoành muốn đột phá Giả Kim Thuật, không thể không có Linh Khí.

Vạn vật hữu linh. Trong kim loại, ai dám nói không có Linh Khí? Chỉ là người Đại Nam không gọi nó là Linh Khí mà thôi. Các kết cấu trong kim loại, đóng vai trò chủ chốt trong việc hình thành nên tính chất của nó. Kim loại một khi đã bị rệu rã về kết cấu, dù có tái chế đến mức nào đi nữa cũng không thể sử dụng.

Nếu hắn không nhanh chóng, thì toàn bộ những tài nguyên hắn đã chuẩn bị, sẽ bị con Hoả Phụng kia hút cho sụp hết kết cấu.

- Hoàng Long!!

Graoooo!!!!

Hoàng Long như đáp lại lời kêu gọi của hắn. Tiếng gầm vang dội khắp Long Thành.

- Đến rồi!

Vương Tuyết Trinh nghe thấy tiếng gầm này, bà đã chuẩn bị sẵn sàng. Bà giơ nắm đấm đấm thật mạnh xuống đất.

lớp tường thành bao quanh Long Thành, giờ trở thành vòng Trận pháp phong toả.

ngôi đền canh giữ bốn phương giờ bỗng nhiên rung lắc, pho tượng Vân Vũ Lôi Điện toả ánh sáng chói loá chiếu thẳng lên trời.

màng chắn vô hình xuất phát từ lớp tường thành, bao phủ toàn bộ Long Thành, chỉ ngoại trừ Đế Vương Cung cao chót vót chọc trời. Và Hoàng Long trên đỉnh đang gào rú.

Vương Tuyết Trinh quát lớn. Tiếng quát vang vọng khắp Long Thành.

- Tất cả dân chúng tăng cường cảnh giác. Thiên kiếp sắp giáng xuống!

Thuỷ Hành Kinh cũng xảy ra tình trạng tương tự. Một màng nước khổng lồ trùm kín toàn bộ thành phố. Người dân ai nấy đều tỏ vẻ căng thẳng và sợ hãi, nhìn Hoả Phụng uy nghi trên bầu trời.

Quaaaaaaaaahhhh!!!

Hoả Phụng cất lên tiếng hót thánh thót, như đáp lại tiếng gầm của Hoàng Long phía bên kia dòng sông.

Mây trời trên lục địa Viễn Đông, như bị chia làm đôi, cuốn vào vòng xoáy. Một vòng xoáy quanh Hoành Long, một vòng xoáy quanh Hoả Phụng.

Hai cơn Thiên kiếp, đồng thời giáng xuống một lục địa.

Thiên kiếp của Chí Tôn Cường giả, do chính Thủ Hộ Giả của Đại Thư viện tạo ra. Đây cũng chính là lợi thế mà không ai có được.

Được chính Thủ Hộ Giả của mình giáng xuống Thiên kiếp, không khác gì đi thi mà được chính thầy giáo của mình ra đề. Tuy rằng không làm tăng xác suất độ kiếp thành công, nhưng ít nhất Thủ Hộ Giả sẽ nương tay, đảm bảo về mặt tính mạng.

Chỉ cần còn sống, muốn độ kiếp bao nhiêu lần mà chẳng được.

Những người bình thường, nếu may mắn trải qua tới lần độ kiếp, đạt tới bằng Tiến sĩ, đã cảm thấy vô cùng hài lòng với nhân sinh rồi, vì càng độ kiếp, tỉ lệ tử vong lại càng cao.

Đó cũng là lý do, mà Đại Thư viện quan trọng tới vậy. Không chỉ rút ngắn thời gian học tập, còn miễn phí luôn cả phí thi lại, muốn thi bao nhiêu lần cũng được.

Người xem truyền hình có thể nhìn thấy cả Hoàng Long và Hoả Phụng trên hai nửa màn hình, đều đang tích tụ trong mồm một quả cầu đen to lớn.

Năng lượng đen!

Một thứ năng lượng huyền bí từ vũ trụ, có thể huỷ diệt vạn vật.

Quả cầu trong miệng Hoả Phụng, to lớn hơn, nguy hiểm hơn quả cầu trong miệng Hoàng Long rất nhiều. Vì năng lực hiện tại của Hà Chí Thương, cũng cao hơn Vương Vũ Hoành rất nhiều.

Chí Tôn Cường giả muốn độ kiếp, Thiên kiếp giáng xuống đều khủng khiếp tới vậy.

Ầm!!

Hai luồng năng lượng đen, giáng thẳng xuống.

- Âm Dương!!!

- Ngũ Hành!!!

Gần như cùng một lúc, Vương Vũ Hoành và Hà Chí Thương cùng hét lên.

Trên bầu trời Long Thành, xuất hiện một hình Âm Dương cực lớn, xoay tròn, như muốn che chắn đi luồng năng lượng đen.

Mà trên khắp lãnh thổ Bắc Hà, Ngũ Hành Kinh đều xuất hiện dị biến. Trên bầu trời Thuỷ Hành Kinh, xuất hiện đồ thị Ngũ Hành.

Nam có Âm Dương, Bắc có Ngũ Hành.

Âm Dương và Ngũ Hành, có vẻ vẫn không thể kháng cự được sự huỷ diệt của Thiên kiếp.

Đây cũng là lúc, hai vị Chí Tôn Cường giả phải phô ra hết tài nghệ để vượt qua bài kiểm tra của mình.

- Man Khải Ca Nương!!

Một ảo ảnh âm u xuất hiện trên bầu trời Thuỷ Hành Kinh, khiến dân chúng kính sợ quỳ lạy. Hữu Thành cũng không dám làm trái, vội vàng quỳ sụp xuống, nhưng máy quay vẫn chĩa lên trên.

Lần đầu tiên, một Linh Thể tầng xuất hiện trên sóng truyền hình, gây nên nỗi sợ hãi kinh dị cho toàn thế giới.

Một con ma, mà không phải là ma do người đóng, là một con ma thực thụ, hơn nữa lại là ma ở tầng , là Man Khải Ca Nương trứ danh của Bắc Hoàng. Xung quanh mụ, là tầng mây tím quỷ dị, với những bàn tay, bàn chân trẻ con thò ra.

Man Khải Ca Nương cất lên tiếng hát. Tiếng hát cao vút, the thé, man rợ, xuyên thấu trời đêm, xuyên thấu lòng người. Tiếng hát này khiến bất cứ ai đang xem truyền hình đều phải sởn gai ốc. Trẻ con nghe thấy tiếng hát thì khóc oe oe, người già nghe thấy thì nôn mửa. Cứ như, Man Khải Ca Nương đang kêu gọi trẻ con và người già về với vùng đất chết.

Người dân Bắc Hà nổi tiếng với Linh Lực hùng mạnh, cũng cảm thấy khó chịu trong người. Hữu Thành thì khỏi phải nói, linh hồn hắn như sắp bị hút ra ngoài. Ngay lập tức, Hoàng phải nhanh tay dán lên lưng hắn một loạt những lá bùa, mới khiến hắn hoàn hồn trở lại.

- Cám ơn! - Như vừa thoát khỏi lời kêu gọi chết chóc, Hữu Thành toát mồ hôi nói.

Tại Long Thành, Vương Vũ Hoành cũng đã triển khai thủ đoạn của mình.

- Hiến tế!

con robot, mỗi con được làm từ vài tấn Linh Thiết, bị phân rã, bay lên trời, tạo thành một đám mây kim loại khổng lồ, không chỉ che phủ toàn bộ Long Thành, mà bán kính km xung quanh, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Bài thi Giả Kim Thuật, giờ mới bắt đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio