"Đại Sư?" Sau khi thi triển cũng như giải thích một vòng vẫn không thấy người đàn ông đối diện nói gì, Cảnh Duệ đành gọi hắn một tiếng.
"Tiểu Duệ, Tiểu Thanh. Chuyện các ngươi có võ hồn tự mang hồn kĩ nhất định không được để người khác biết biết không" Đại Sư nghiêm túc dặn dò.
"Vâng." Hai người ngoan ngoãn gật đầu. Họ cũng biết tại thế giới này, người không giấu đi chút tài năng, e là khó mà sống nổi.
"Được rồi. Các ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi. Có chuyện cần ta giúp thì cứ đến tìm ta" Đại Sư dặn dò một câu rồi vội vàng trở về kí lục lại hồn kĩ của Cảnh Duệ, Vũ Văn.
Tại trong phòng số , Tiểu Vũ sớm đã trở lại thấy bóng dáng ba người, lập tức chống nạnh làm bộ tức giận nói: "Các ngươi ngày hôm nay đi đâu cả ngày thế?! Tiểu Vũ tỷ của các ngươi bị bắt nạt các ngươi cũng không tới! Hừ!"
Cảnh Duệ nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng phì cười, ôm quyền làm bộ tạ tội: "Bọn ta đã biết lỗi rồi, xin Tiểu Vũ tỷ khoan dung lượng thứ cho"
Tiểu Vũ thấy thế thì hất mặt qua một bên: "Tha cho các ngươi đó! Hừ!"
Diễn xong bốn người nhìn nhau, sau đó tiếng cười bùng nổ lan tràn khắp phòng. Những người khác trong kí túc xá cũng chen vào trêu chọc vài câu.
Đợi mọi người giải tán hết rồi, Cảnh Duệ gọi lại Đường Tam: "Đúng rồi Tiểu Tam, lúc nãy trước khi gặp ngươi và Đại Sư bọn ta đã đi đóng học phí rồi. Ngươi thì sao?"
"Ta đã đóng rồi" Cho nên y bây giờ thực sự chính là không một xu dính túi, đang tính ngày mai tìm lò rèn nào đó xin việc làm đây.
"Ân" Cảnh Duệ gật đầu một cái "Chỗ ta còn chút tiền, nếu ngươi cần mua thứ gì đó quá mắc ta có thể giúp ngươi một chút"
"Cái này không tốt lắm đâu. Duệ, ngươi cứ giữ tiền để ngươi và Vũ Văn dùng là được rồi. Hơn nữa ta cũng có thể kiếm tiền" Đường Tam lập tức lắc đầu từ chối.
"Vậy được thôi. Nhưng sau này cần bọn ta giúp việc gì cứ nói, xem như trả ơn thu lưu bọn ta vài ngày đi" Cảnh Duệ biết Đường Tam có khả năng, nên cũng không cưỡng cầu gì, nhưng việc giúp đỡ gì đó nhất định phải có.
"Được"
Học viện sơ cấp hồn sư Nặc Đinh một học kì là một năm, học sinh trong quá trình học không được phép về nhà. Thế nên kì nghỉ vừa tới, Đường Tam đã gấp không chờ nổi rủ Cảnh Duệ, Vũ Văn, Tiểu Vũ cùng về nhà thăm Đường Hạo.
Nhưng phải khiến Đường Tam phải thất vọng rồi. Trong nhà Đường Hạo không thấy đâu, chỉ thấy lão Kiệt Khắc đi từ phòng trong ra, đưa cho Đường Tam một lá thư, bảo là Đường Hạo để lại.
Lược N từ trong nguyên tác (chương )
Mặt trời hạ xuống phía tây, trước cửa tiệm rèn, bốn thân ảnh nhỏ bé đang ngồi, trong đó hai nam hài mặc cùng một loại quần áo kì dị, hai thân ảnh còn lại mặc cùng kiểu quần áo, cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi. Những tia sáng còn sót lại của Mặt trời mang theo màu đỏ nhạt rơi lên trên người bọn họ, phảng phất làm cho trên thân thể bọn hắn khắc một vòng màu vàng đỏ.
"Cảm ơn các ngươi" Một nam hài trong tay nắm một thanh chùy mới tinh lên tiếng.
"Cảm ơn cái gì?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.
"Cám ơn ngươi vẫn ở cùng ta." Đường Tam cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân, ánh mắt của hắn có chút mê ly, cũng có chút mông lung, nhưng cuối cùng không có nước mắt nhỏ xuống.
Tiểu Vũ "phốc xích" cười, đẩy đầu vai Đường Tam một chút, một chút này dùng sức rất lớn, suýt nữa mang Đường Tam đẩy ngã: "Đừng buồn bực nữa. Ba ba ngươi chỉ là tạm thời rời đi mà thôi. Một ngày nào đó, các ngươi sẽ lại gặp mặt nhau. Có lẽ, hắn rời đi, chích là vì cho ngươi phát triển càng tốt, cho ngươi càng thêm kiên cường. Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, chẳng phải là phụ sự khổ tâm của hắn sao?"
Trên mặt Đường Tam toát ra một tia cười khổ: "Có lẽ đúng vậy, nhưng là tại sao người cũng không cho ta gặp mặt lại một lần. Tiểu Vũ, ngươi biết không, ba ba là thân nhân duy nhất của ta. Trong nhà không có ba ba, cũng không hề là một cái nhà nữa."
Tiểu Vũ lắc đầu, mang chiếc bím tóc dài của mình quăng lên trước người: "Không có ba ba, ngươi còn có bằng hữu là ta mà, còn có Duệ ca Thanh ca. Nếu ngươi muốn tìm một thân nhân, ta không ngại làm tỷ tỷ của ngươi. Nhanh, gọi một tiếng Tiểu Vũ tỷ nghe xem. Tất cả mọi người đều gọi như vậy, chỉ có ngươi là ngoại lệ, nga không, Duệ ca Thanh ca cũng ngoại lệ."
Nhìn bộ dáng mềm mại và khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bị ánh hoàng hôn chiếu rọi của Tiểu Vũ, Đường Tam không khỏi nở nụ cười, khi bên người có người làm bạn đang lúc nội tâm yếu ớt nhất, luôn là một việc cực kỳ tốt.
"Nếu ngươi nguyện ý làm muội muội của ta, ta không phản đối. Ta nhớ không sai thì chúng ta mặc dù là cùng năm, nhưng ngươi tựa hồ ít hơn so với ta mấy tháng. Ta là tháng một xuất sinh, ngươi cũng là tháng tám, đúng không?"
"Mơ tưởng. Ta chỉ làm tỷ tỷ, không làm muội muội." Tiểu Vũ không tức giận nâng tay hướng đầu của Đường Tam mà cốc.
"Ha ha, Tiểu Vũ muội muội đừng nóng giận. Đến, ca ca cho muội đánh bớt giận được không?" Vũ Văn tiện hề hề xoa đầu Tiểu Vũ.
"Hừ! Chỉ biết ăn hiếp ta!" Tiểu Vũ giận dỗi hất tay Vũ Văn ra.
"Duệ, Vũ Văn, Tiểu Vũ, theo ta lên núi xem vài thứ được không?" Thần sắc Đường Tam rất chăm chú, phảng phất như là quyết định cái gì đó.
"Đi thôi" Cảnh Duệ dẫn đầu đứng lên, nhìn về phía Đường Tam mỉm cười nói.
Đường Tam mang theo bọn họ chạy đến đỉnh núi mới ngừng lại, tại dưới tình huống toàn lực thúc dục Huyền Thiên Công, hắn cũng không khỏi có chút thở dốc.
Đứng ở đỉnh núi, mặt Đường Tam hướng mặt trời chiều, hai mắt đã bị màu tím che kín: "Tiểu Vũ, đây là chỗ trước kia ta luyện công. Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề nghiêm chỉnh, cũng hy vọng ngươi có thể trả lời thật cho ta."
Tiểu Vũ bĩu môi: "Ngươi có biết không, bộ dáng của ngươi bây giờ rất giống mấy lão nhân trong học viện."
Đường Tam chậm rãi xoay người, nghiêm chỉnh nhìn Tiểu Vũ: "Ngươi nguyện ý làm muội muội của ta không? Ta thật sự hy vọng có thể lại có một thân nhân."
Tiểu Vũ vừa muốn nói gì, lại bị Đường Tam cắt đứt: "Trước hết nghe ta nói xong đã. Ta cái gì cũng không có, tình huống của nhà ta thì ngươi cũng thấy được, xuất thân của ta chỉ là một bình dân cùng khổ. Ta không thể cho ngươi tài phú cũng không thể cho ngươi thế lực. Ngươi cũng là tiên thiên mãn hồn lực, nhưng ngươi và ta không giống nhau, ta nhìn ra được, thân thế của ngươi hẳn là có cố sự. Nhưng cho tới bây giờ ta đều không hỏi, bởi vì ta sợ xuất thân của chúng ta chênh lệch quá lớn, ngay cả bằng hữu cũng không làm được. Nhưng là, ta thật sự hy vọng có thể có một muội muội giống như ngươi, mặc dù ta không cách nào cho ngươi nhưng thứ quý tộc có, nhưng là, ta lại có thể cho ngươi lời hứa hẹn của ta. Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ muội muội của mình, sẽ không để cho nàng đã bị một chút thương tổn."
Nhìn mắt Đường Tam lóe ra lệ quang, hai mắt của Tiểu Vũ dần dần hồng lên: "Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn gϊếŧ ta, những người đó ngươi lại đánh không lại, vậy làm sao bây giờ?"
Đột nhiên trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy xin mời bọn họ trước hãy bước qua thi thể của ta đi."
Tiểu Vũ trầm mặc, Đường Tam cũng không có tiếp tục nói nữa, ánh hoàng hôn dần dần rút đi, lúc này những ngôi sao trên bầu trời đã lặng yên mọc lên.
"Ca." Tiểu vũ dùng một chữ đơn giản phá vỡ sự bình tĩnh của hai người trong lúc đó.
Vẫn cố nén nước mắt, tại giờ khắc này rốt cục nó chảy xuống, hai tay run rẩy của Đường Tam kéo tay của Tiểu Vũ: "Cám ơn ngươi, muội muội."
"Hai người các ngươi... Có phải quên bọn ta cũng ở đây không?" Vũ Văn mở miệng phá vỡ khoảnh khắc cảm động này.
"Khụ" Đường Tam quay sang họ tạ lỗi "Xin lỗi, ta chỉ là quá xúc động thôi"
"Ta biết mà, một muội muội dễ thương như Tiểu Vũ ai mà không muốn cơ chứ. Đúng không, Duệ Tử?"
"Đúng vậy" Cảnh Duệ cười cười nhìn về phía Đường Tam Tiểu Vũ "Nên là, các ngươi không ngại có thêm hai vị ca ca chứ?"
Đường Tam: "Tất nhiên không ngại"
"Các ngươi các ngươi!!!" Tiểu Vũ bĩu môi giậm chân "Hừ! Một hai cái cứ nhất quyết đòi làm ca ca ta là sao?!"
"Bởi vì ngươi dễ thương" Vũ Văn trêu chọc đáp lại.
[Tích! Đạt được thành tựu "Anh cả trong nhà", tất cả chỉ số thân thể +, Trăm năm hồn hoàn ( năm) + năm]
"Hừ! Ưʍ... Tiểu Tam, ta có thể vẫn gọi ngươi như thế được không?"
Đường Tam nở nụ cười: "Được, ngươi cứ gọi ta Tiểu Tam là được. Chỉ cần trong lòng ta biết ngươi là muội muội của ta, xưng hô thế nào thì có quan hệ gì?"
Vừa nói, Đường Tam nâng tay lên, chậm rãi vén ống tay áo, mang tụ tiễn trên cổ tay trái tháo xuống.
"Chúng ta kết làm huynh muội, ta không có cái gì đáng giá tiền, cái này sẽ đưa cho ngươi phòng thân đi. Nó là kiện tác phẩm đầu tiên của ta. Duệ ca, Thanh ca, trên người ta hiện tại chỉ có một món này thôi, sau này ta sẽ bù lại cho các ngươi sau vậy"
Vũ Văn xua tay nói: "Không cần đâu Tiểu Tam, chúng ta đều có năng lực phòng thân. Hơn nữa chúng ta hẳn sẽ không tách ra, có nguy hiểm ta liền hô một tiếng "Tiểu Tam", đến lúc đó ngươi phải xuất hiện đó nha"
Cảnh Duệ cũng theo đó gật gật.
"Nhất định rồi!" Đường Tam cười nói, nhưng lòng vẫn âm thầm nhớ một bút, sau này chế tạo thêm vài cái tụ tiễn tặng cho họ.
Tiểu vũ tò mò nhìn Đường Tam đưa tới tụ tiễn: "Đây là cái gì?"
Đường Tam mỉm cười, nói: "Ta gọi nó là tụ tiễn, cũng có thể xưng là vô thanh tụ tiễn, chỉ cần phát động chốt mở, ba căn tiểu tiễn bên trong sẽ dựa theo ngươi khống chế mà bắn ra, có thể xạ một căn, cũng có xạ ba căn cùng một lúc. Bởi vì khi phát động thì thanh âm rất nhỏ, không dễ dàng bị đối thủ phát hiện, cho nên, tại đối mặt với địch nhân có thực lực tương đương thì có thể sinh tác dụng rất tốt."
Tiểu Vũ kinh ngạc nói: "Trước kia, trong khi chúng ta luận bàn, như thế nào không thấy ngươi dụng tới vật này?"
Đường Tam lạnh nhạt cười, nói: "Đứa ngốc, chúng ta là đồng học, vừa là bằng hữu. Ta như thế nào có thể xử dụng loại vũ khí có tính sát thương thế này đây? Còn nhớ kỹ ta dùng hòn đá ném ngươi không? Ngươi cho rằng nó chỉ là trùng hợp sao? Ngươi xem, chỗ kia có một con muỗi."