Ninh Giác Phi thấy hoàng đế bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, càng thêm kinh ngạc, đứng thẳng dậy, nhíu mày. Hắn hít sâu một hơi, cười nói: “Bệ hạ có việc, sai người tuyên thần yết kiến là được, sao lại xuất cung đêm khuya thế kia, lại còn không đem theo tùy tùng nữa?”
Đạm Thai Tử Đình ở phía sau cười nói: “Giác Phi, hoàng huynh ta cũng là võ tướng, bọn đầu đường xó chợ sao có thể đụng đến hắn, đi ra một chút giải sầu, cũng không có gì không tốt.”
“Đúng vậy.” Đạm Thai Mục đi tới bên cạnh hắn, vui vẻ nói. “Ở đây là đô thành của chúng ta, lẽ nào hoàng đế ta đây không thể tùy ý đi lại?”
Ninh Giác Phi nhún vai: “Là trách nhiệm, ta chỉ muốn nhắc nhở một chút, kỳ thực… cũng không có gì. Trong thiên hạ, đâu không phải vương thổ, hoàng thượng muốn đi đâu thì cứ đi, chẳng qua, phải chú ý an toàn.”
“Được.” Đạm Thai Mục đồng ý, ánh mắt nhìn lên bàn. “Giác Phi đang làm cái gì vậy?”
Ninh Giác Phi tỉnh táo hẳn: “Về chuyện chiến sự phía nam, ta có một ý tưởng mới.”
“A?” Đạm Thai Mục cảm thấy rất hứng thú: “Nói nghe một chút.”
Đạm Thai Tử Đình, Vân Thâm và Đại Đàn Minh đều vây quanh bàn.
“Căn cứ những gì Lý Thư tướng quân miêu tả, từ vạn dặm tuyết vực ở tây cảnh đến cảnh nội nước ta, ở đây có rất ít sơn khẩu. Y chỉ biết có sơn khẩu ở đây, cũng có thể ở đây còn một số con đường do thời tiết mà có thể mở ra hoặc bị đóng lại, ta cho rằng, con đường để thông thương có khoảng chừng cái. Những con đường này khẳng định không phải đường cái rộng thênh thang, hơn phân nửa sẽ là đường mòn nhỏ hẹp, quanh co, chỉ có một người một ngựa có thể đi qua, tối đa cũng chỉ người cưỡi ngựa song song đi qua. Cái này cho thấy tốc độ hành quân sẽ không nhanh được, số lượng người đi qua cũng không thể nhiều.” Ninh Giác Phi tiện tay chỉ vào các vị trí quan trọng trên bản đồ, chậm rãi nói. “Ta đã nghiên cứu tin cấp báo châu huyện đưa tới và quân báo đường tiến quân của Kinh tướng quân và Lý tướng quân, phát hiện ra địch nhân tuy rằng dũng mãnh nhưng không có kết cấu, có phần giống như hai năm trước Độc Cô Cập đánh bất ngờ Kiếm môn quan, vốn chỉ là đánh thử thăm dò, nhưng vừa công liền phá, thế như chẻ tre nên mới một mình thâm nhập vào, gặp thành phá thành, gặp thôn đồ thôn, không có mục tiêu đặc biệt. Quả thật là như vậy, cho nên khi đội quân phía sau địch nhân là nhận được tin từ đội quân phía trước mới chạy đến tăng viện, phương diện hậu cần khẳng định không đủ, quân nhu chỉ có thể dựa vào cướp đoạt tại chỗ. Hiện tại trời đã sang đông, những sơn khẩu có thể di chuyển hơn phân nữa đã bị bịt kín hoặc nguy hiểm khó đi, nếu địch thông minh, chúng sẽ lui về, hoặc chiếm mấy thành trì để cố thủ, sang xuân lại xâm chiếm.”
Bắc Kế rất nhiều nơi giống như tuyết vực, bọn họ cũng là dân tộc sống trên lưng ngựa, tự nhiên hiểu chuyện này. Đạm Thai Mục liên tiếp gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, như vậy, có cách gì không?”
“Ta nghĩ như vầy, để hai vạn Ưng quân còn lại xuất phát, binh chia ba đường, một đường từ đây… từ đây… như vầy… dùng thuật vu hồi, phát động tập kích, phong tỏa sơn khẩu, chặt đứt đường lui của địch.” Ninh Giác Phi đem đồ vật trên bàn, phối hợp với lời nói của mình, thay đổi các loại trận thế. “Cứ như vậy, địch nhân chỉ có thể co đầu rụt cổ trong mấy thành trấn. Nếu như thông minh, họ sẽ lập tức chiếm thêm ba thành trì nữa, hình thành tam giác phòng ngự, nếu như lương thảo không thiếu, có thể thủ được thêm một thời gian dài. Nếu vậy, Kinh tướng quân và Lý tướng quân có thể dùng ba mươi vạn tinh binh vây lấy chỗ này, chặt đứt đường cung ứng lương thảo, buộc địch phải quy hàng. Nếu không thông minh, thường thì chúng sẽ chiếm lấy thành trấn gần đó, cố thủ chờ cứu viện. Vậy thì càng tốt, vay đánh viện binh là tốt nhất…”
Hắn nói rất hưng phấn, dần dần thần thái phi dương. Huynh đệ Đạm Thai và Đại Đàn Minh nghe đến mi phi sắc vũ. Vân Thâm thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn, mắt sáng trong tựa ánh sao.
Nói xong, Ninh Giác Phi thở một hơi, trầm tĩnh tổng kết: “Cho dù là loại chiến thuật nào, đều có thể nhanh chóng chiến thắng, tránh đánh lâu dài tiêu hao thực lực quốc gia, song song đó, giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất, cứ như vậy, tổn thất của dân chúng sẽ không quá lớn, xây dựng sau chiến tranh cũng dễ dàng hơn.”
“Tốt.” Đạm Thai Mục tán thưởng. “Thật tốt quá.”
“Đúng vậy.” Đại Đàn Minh rất muốn thử sức. “Lần này để ta suất lĩnh Ưng quân đi vậy.”
Ninh Giác Phi cười nhìn y một cái: “Ưng quân có Vân Đinh thống lĩnh, ta rất yên tâm, nhưng chiến thuật này, Ưng quân sẽ mang áp lực rất lớn, mà bọn họ có đứng vững hay không chính là then chốt cho đại quân thắng lợi, thế nên, ta dự định tự mình dẫn quân.”
“Không được.” Bốn người song song ngăn cản.
Ninh Giác Phi ôn hòa đáp: “Ta phải đi.”
Đạm Thai Tử Đình sốt ruột hỏi: “Giác Phi, vì sao ngươi lại muốn đi như vậy? Có phải vì chuyện hôm qua?”
Đại Đàn Minh cũng rất lo lắng: “Đúng vậy, Giác Phi, ngươi có gì ủy khuất thì cứ nói ra. Bệ hạ ở chỗ này, chuyện gì cũng có thể nói được, cần gì phải thế?”
Vân Thâm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Trong lòng y rất bình tĩnh, dù sao cũng đã nói rồi, Ninh Giác Phi nếu phải đi thì y cũng sẽ đi theo, thế nên chẳng có gì phải hoảng.
Đạm Thai Mục nghiêm trang, trịnh trọng nói: “Giác Phi, ta sẽ không để ngươi bị ủy khuất.”
Ninh Giác Phi khoát tay: “Đó là hai việc khác nhau, mọi người đừng xếp chung như vậy. Loại chiến thuật này, ta hiểu rõ nhất, những lắt léo ở đây cũng chỉ có ta hiểu, thế nên ta phải ra mặt trận chỉ huy, mới có thể đảm bảo hoàn toàn. Không liên quan đến chuyện ngày hôm qua. Giờ ta đang nói quốc sự, còn chuyện ngày hôm qua là chuyện nhà, không thể nhập làm một.”
Bốn người nghe thế thì đều im lặng. Một lát sau, Đạm Thai Mục mới nói: “Được, Giác Phi, việc này ta sẽ suy nghĩ nghiêm túc, trong ngày hôm nay nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục. Thời gian không còn sớm nữa, tất cả trở lại nghỉ ngơi đi.”
Ninh Giác Phi lên tiếng đồng ý, đứng thẳng dậy, rồi bỗng cúi đầu hừ một tiếng, lấy tay đè dạ dày.
Đạm Thai Mục bên người hắn thấy khác thường, đưa tay đỡ lấy thân thể hắn, thân thiết hỏi: “Giác Phi, ngươi làm sao vậy?”
Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy trước mắt ứa sao Kim, vừa muốn nói thì chân đã nhũn ra.
Đạm Thai Mục một tay ôm lấy hắn, lo lắng kêu: “Giác Phi, Giác Phi.”
Ninh Giác Phi từ từ nhắm hai mắt, yếu ớt nói: “Ta không sao… chỉ là… dạ dày hơi đau…”
Vân Thâm xông về phía trước, bắt mạch cho hắn rồi hỏi: “Ngươi ăn tối chưa?”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một hồi: “Uhm… lúc Vân Dương phái người đến tìm ta… ta quên mất.”
Vân Thâm lập tức nhớ tới chuyện ở phủ Lâm Truy, trong lòng thương yêu luyến tiếc không ngớt, lại hỏi: “Bữa trưa cũng chưa ăn?”
Ninh Giác Phi lại nghĩ tiếp: “À… cứu Na Nhật Tùng xong… rồi lại… quên…”
“Ngươi….” Vân Thâm vừa tức vừa vội. “Ta về phủ lấy đồ ăn.”
“Vào cung đi.” Đạm Thai Mục nói. “Ngươi về phủ còn phải gọi người đi làm, mất thời gian hơn nhiều, trong cung lúc nào cũng có đồ ăn chuẩn bị sẵn, tiện hơn. Tử Đình, ngươi cưỡi khoái mã chạy về cung, bảo ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn, rồi bảo thái đi vào ngự thư phòng.”
Đạm Thai Tử Đình tuân lệnh rồi chạy ra ngoài, lên ngựa thẳng hướng hoàng cung.
Đạm Thai Mục ôm Ninh Giác Phi đi ra cửa, Đại Đàn Minh và Vân Thâm giúp hắn lên ngựa.
Ninh Giác Phi có chút xấu hổ, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, tự ta có thể đi.”
“Được rồi, đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.” Đạm Thai Mục trầm giọng, vung cương ngựa, chạy về phía hoàng cung.
Ninh Giác Phi đã bận rộn hơn nửa tháng, một ngày cũng không được nghỉ ngơi, từ sáng hôm qua đến bây giờ, chuyện ngoài ý muốn cứ diễn ra liên tiếp, khiến hắn hao hết thể lực, tinh thần, bệnh đau dạ dày lại phác tác, đau đến hắn đổ mồ hôi lạnh, cũng không còn chút sức lực nào, đành dựa vào thân thể cường tráng của Đạm Thai Mục, cố sức đè chặt dạ dày, nhẫn nại chịu cơn đau nhức.
Đạm Thai Mục vào cung đã thẳng đến ngự thư phòng, ôm Ninh Giác Phi vào trong phòng, đặt lên sạp, lấy một cái thảm dày đắp cho hắn.
Vân Thâm theo sát phía sau. Lòng y như lửa đốt mà chẳng thốt nổi nên lời, đôi mắt y càng thêm sáng lạ thường.
Đại Đàn Minh chạy đi tìm Đạm Thai Tử Đình, giúp đỡ thu xếp.
Rất nhanh, thức ăn nóng hổi đã được dọn lên, cuồn cuộn như thủy triều, bổ dưỡng tốt cho dạ dày. Vân Thâm đến bên cạnh bàn để nhìn, rồi múc một chén cháo đặc, đút từng muỗng từng muỗng cho Ninh Giác Phi.
Chỉ chốc lát sau, ngự y vội vã chạy tới thay Ninh Giác Phi bắt mạch, rồi bẩm báo cho Đạm Thai Mục: “Ninh vương gia mệt nhọc quá độ, sầu lo hao tổn tinh thần, ăn uống không thỏa đáng, khiến bệnh cũ tái phát, khí huyết lỗ lã, gan nhược dạ dày yếu, dẫn đến đau hông, lúc nặng lúc nhẹ…” Nói xong, còn kê ra phương thuốc, chú ý chuyện nghĩ ngơi, kiêng ăn ….
Vân Thâm nghe xong, chậm rãi gật đầu, cơ bản tán thành với chẩn đoán bệnh của ngự y. Đạm Thai Mục cũng hiểu biết chút ít: “Được, vậy ngươi hốt thuốc đi.”
Ngự y hành lễ lui ra khai căn bốc thuốc.
Đạm Thai Mục ôn hòa nói với Vân Thâm: “Ngươi cứ nghỉ trước đi, ta muốn tâm sự với Ninh Giác Phi.”
Vân Thâm có chút cần chờ, nhưng nghĩ có lẽ Đạm Thai Mục muốn khuyên bảo Ninh Giác Phi nên đành cúi người, lui ra ngoài.
Ninh Giác Phi được Vân Thâm đút cho một chén cháo, cảm thấy tinh thần đã khá hơn sắc mặt vốn trắng bệch cũng tốt lên nhiều.
Đạm Thai Mục bưng một chén canh sâm tới, chậm rãi đút cho hắn.
Cứ như thế, trời đã sang canh năm, Ninh Giác Phi rất uể oải, nhắm mắt lại nằm im.
Đạm Thai Mục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã vào đông, ngày ngắn đêm dài, trời vẫn còn chưa sáng, bóng đèn lồng dưới mái nhà cong cong lay động chiếu qua ô cửa sổ giấy. Trong cung cấm gây ồn ào, khắp nơi đều là một mảnh vắng lặng, khiến người ta cảm thấy an bình.
Đạm Thai Mục nhẹ giọng nói: “Thân thể ngươi như vậy, sao mà xuất chinh?”
Ninh Giác Phi mỉm cười: “Ta còn trẻ, nghĩ dưỡng hai ngày là khỏe thôi. Người sống ai không có một hai lần đau bệnh. Đại Đàn tướng quân cũng từng trọng thương, trên người vẫn còn di chứng, vậy chẳng lẽ không thể xuất chinh? Bệ hạ chẳng lẽ chưa từng bị thương trên chiến trường sao? Lẽ nào mỗi ngày chỉ có thể dưỡng bệnh trên giường, không làm gì sao?
“Vân Thâm rất lo cho ngươi.” Âm thanh Đạm Thai Mục nhu hòa, rất thân thiết, tựa như bạn bè nói chuyện với nhau, mà không phải hoàng đế bàn quốc sự với thần tử.
“Đúng vậy, rốt cục ta cũng vẫn làm y lo lắng.” Ninh Giác Phi nhẹ nhàng nói. “Y còn trẻ, lại luôn nỗ lực làm việc cho hoàn mỹ. Kỳ thực, thế sự vô thường, sức người có hạn, đời há có thể vừa ý người, chỉ cần không thẹn với lòng là đủ rồi.”
Đạm Thai Mục gật đầu: “Vân Thâm thích làm mọi chuyện đến hoàn mỹ, thanh niên tài năng xuất chúng như y rất khó gặp.”
“Đúng.” Ninh Giác Phi mở mắt, nhìn nóc nhà, bỗng nhiên nở nụ cười “Vân Thâm có phần giống đại ca kiếp trước của ta.”
“Thế à?” Đạm Thai Mục có chúng hứng thú. “Nói cho ta một chút.”
Trong mắt Ninh Giác Phi xuất hiện sự nhớ nhung, chậm rãi nói: “Hắn không phải đại ca thật sự của ta, là bạn của sư phụ ta. Sư phụ giới thiệu ta với hắn, ta luôn gọi hắn là đại ca, ở trong lòng cũng xem hắn như ca ca ruột thịt. Hắn rất bình dĩ, rất ít nói, chưa bao giờ hắn nói mình đang làm gì, cũng không cố gắng cường điệu điều gì, thế nhưng chuyện hắn muốn làm thì luôn làm đến hoàn mỹ. Hầu như cái gì hắn cũng biết, giống như tất cả đều là tài năng trời ban vậy, không cần cố gắng học tập cũng hiểu. Nếu ta gặp chuyện gì không thể quyết định được, ta sẽ nghĩ, nếu là hắn, sẽ làm thế nào, sau đó nghĩ ra được những ý kiến hay.”
Đạm Thai Mục rất hướng tới: “Người như vậy, không phải là thần tiên sao?”
“Đúng vậy, đại ca ta quả thực không giống người phàm.” Ninh Giác Phi mỉm cười.
Đạm Thai Mục đột nhiên hỏi: “Nếu như hắn gặp chuyện ngày hôm qua thì sẽ làm thế nào?”
“Hắn?” Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói. “Hắn sẽ không nói một lời, người làm ác giao cho quan lại, xử lý theo luật pháp. Nếu có người làm việc không công chính làm rối kỷ cương, thả người ra, hắn cũng không nói gì thêm mà nhất định tự mình ra tay, để tội phạm không tiếng động biến mất trên đời. Cho dù người đó trốn tới chân trời góc biển, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.”
Đạm Thai Mục nở nụ cười, đưa tay vuốt trán hắn, ôn hòa hỏi: “Chỗ các ngươi, tội của Tiên Vu Lang xử như thế nào?”
Ninh Giác Phi không chút nghĩ ngợi, nói ngay: “Phán tử hình, lập tức chấp hành.”
“Cho dù phụ thân của tội phạm nắm giữ tài chính toàn quốc?” Đạm Thai Mục nghiêm túc nhìn hắn. “Tiền phương đang có chiến sự, cần phụ thân gã quản lý, đảm bảo cung cấp lương thảo.”
“Vẫn vậy. Có công tất thưởng, có tội tất phạt.” Ninh Giác Phi nói như đinh đóng cột. “Phụ thân gã vì nước hiệu lực, ăn bổng lộc quan, phải phân ưu cho quân vương, đó là phận sự, con lại phạm vào quốc pháp, xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật, đó là trừng phạt đúng tội. Không liên quan gì đến nhau. Huống hồ, cũng không phải chỉ có phụ thân gã có thể làm được việc, đổi một người khác có khả năng, cũng có thể làm được.”
Đạm Thai Mục mỉm cười gật đầu, hỏi: “Ví dụ như?”
“Cái này ta không biết. Quan văn trong triều thần ta chỉ biết có Vân Thâm, không biết nhiều về những người khác, chỉ sơ giao mà thôi.” Ninh Giác Phi mỉm cười. “Có thể, nếu như đại thần nguyên Bắc Kế không thể đảm nhiệm được thì cũng có thể giao cho cựu thần Nam Sở. Những người thực tình quy thuận chúng ta, gia đình ở phương nam, hẳn sẽ tận lực làm việc. Đương nhiên, chuyện này cũng có phần mạo hiểm, ta chỉ đề nghị thôi.”
“Ừ, đây cũng là một biện pháp, ta sẽ suy nghĩ.” Đạm Thai Mục nhìn hắn, thân thiết cười nói. “Nghe nói ngươi với Độc Cô Cập đã kết nghĩa huynh đệ? Hắn còn đem cửu tuấn linh lung cho ngươi?”
“À, đúng vậy.” Ninh Giác Phi thuận miệng nói luôn. “Lúc ta đi Tây Vũ chơi, đã dùng cái này tìm hắn.”
Đạm Thai Mục lấy một khối ngọc xanh trong như màu trời, đưa cho hắn: “Trong lòng trẫm, ngươi tựa như thân huynh đệ vậy. Khối cửu long bích này là thứ trẫm thích nhất, tặng cho ngươi.”
Ninh Giác Phi vô cùng kinh ngạc: “Cái này…ta…” Hắn có ý muốn cự tuyệt, nhưng Đạm Thai Mục đã nói đến Độc Cô Cập, nếu giờ hắn từ chối thì có vẻ không ổn.
Đạm Thai Mục cười nói: “Thế nào? Không muốn nhận ta làm ca ca sao?”
Ninh Giác Phi vẫn luôn tán thưởng và kính phục Đạm Thai Mục, lúc này cũng không thấy khó xử nữa, đưa tay nhận lấy, cười nói: “Nếu bệ hạ nói như thế, vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
“Vậy là được.” Đạm Thai Mục thở dài. “Mà nói ra, thân huynh đệ của trẫm cũng chỉ còn lại một mình Tử Đình mà thôi, những huynh đệ khác đều đã chết trận sa trường. Vì giang sơn cẩm tú này, chúng ta người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hoàng tộc chết ở trên chiến trường không dưới trăm người. Hôm nay, giang sơn đã định mà người không còn, nửa đêm mộng về, vẫn cảm thấy bi thương khôn cùng.”
Ninh Giác Phi cầm tay hắn, an ủi: “Bọn họ ở trên trời có linh thiên nhất định sẽ thấy bệ hạ thực hiện ước mơ của họ, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.”
Đạm Thai Mục thở ra một hơi, vui vẻ nở nụ cười: “Trẫm cảm thấy khá hơn rồi. Mấy ngày nay thật bực mình nhưng giờ thì được rồi.”
Ninh Giác Phi cười một cái với hắn rồi không nói gì thêm.
Đạm Thai Mục thấy nét ủ rũ hiện ra trên trán hắn thì nói: “Ngươi ngủ một chút đi, lâm triều hôm nay không cần đi.”
Ninh Giác Phi cười gật đầu: “Tuân chỉ.”
Ở trong lòng hắn, lâm triều là một hình thức nghị sự sai lầm, chỉ làm lãng phí thời gian. Việc tập trung đại thần các bộ lại với nhau, lấy từng việc từng việc ra thảo luận là điều không cần thiết. Các bộ có chuyện của các bộ, hơn nữa, có rất nhiều chuyện thuộc về cơ mật quốc gia, không nên để cho toàn thể triều đình đều biết. Cần bàn chuyện về phương diện nào, tìm đại thần bộ đó mở hội nghị là được, quốc sư và tể tướng tất nhiên là phải tham dự toàn bộ quá trình, còn đại thần các bộ khác không cần phải dự, cứ ở nha môn của mình làm việc, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.
Bình thường hắn vào triều cũng chỉ là đứng làm cảnh, cơ bản không phát biểu ý kiến, thỉnh thoảng nghe bọn họ đấu võ mồm cãi nhau hoặc đứng ra biện luận với nhau, coi như xem kịch thả lỏng đầu óc, tan triều mới tập trung tinh lực, quay về Bộ Binh làm việc.
Hiện tại, nếu hoàng đế đã nói hắn không cần vào triều, hắn tự nhiên đồng ý ngay.
Ăn vài món xong, tinh thần hắn cũng khá hơn, nhưng dạ dày vẫn đau như cũ. Hắn cảm thấy rất uể oải, sắp chịu không nổi nữa, nên nhắm mắt lại.
Đạm Thai Mục đắp cho hắn một cái thảm, rồi đứng dậy ra ngoài, dặn thái giám bên ngoài: “Cẩn thận thị hầu, để Ưng vương nghỉ ngơi, đừng làm ồn.”
Thái giám lập tức khom người: “Tuân lệnh.”
Đạm Thai Mục liền mang theo Vân Thâm rời khỏi ngự thư phòng.
Giờ vào triều sắp đến, hai người đều phải về thay y phục rồi cùng đi chung một đường.
Vân Thâm nhẹ giọng nói: “Hôm nay trong triều khẳng định có người nhắc tới chuyện hôm qua, người bên Tiên Vu Hầu gia nhất định sẽ đứng ra cầu tình.”
“Vương tử phạm pháp, cùng tội như thứ dân.” Đạm Thai Mục bình tĩnh nói. “Y luật phạt, lập tức hành quyết. Về phần chuyện sau này, phải để ngươi quan tâm nhiều rồi.”
Hắn thẳng thắn lưu loát mà nói, rồi đi về phía cung.
Vân Thâm dừng chân, nhìn bóng lưng càng đi càng xa của hắn, trong mắt dần hiện ra vui mừng và kính nể.