Buổi trưa, nắng vàng chói chang bao phủ hoàng thành, ngói lưu ly trên mái nhà cong lóe lên trong suốt, nhưng lại càng khiến cho Thái Cực Điện rộng lớn trông thêm phần ảm đạm u tối.
Đạm Thai Mục ngồi ở ngự tọa cao cao, nhìn phía dưới điện phủ vắng vẻ, có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Vân Thâm vòng qua lư hương hạc đồng đang tỏa mùi đàn hương thơm ngát, dọc theo bậc thang đi lên, thân thiết hỏi: “Bệ hạ một đêm không ngủ, xin hãy nghĩ ngơi chút đi.”
Đạm Thai Mục khẽ cười: “Trẫm không có việc gì, mỗi ngày nghe mấy thần tử này tranh qua cãi lại, đã quen rồi.”
Vân Thâm cũng cười, nhẹ giọng nói: “Hôm nay bọn họ nói qua nói lại, kỳ thực đều là vì chuyện ngày hôm qua. Chủ trương giết ngoại trừ võ tướng, phần lớn đều là đối đầu với Tiên Vu Tuấn, chủ trương tha có rất nhiều người là cựu thần Nam Sở, còn có đảng phái của Tiên Vu Tuấn.”
“Đúng vậy, Tiên Vu Tuấn đi lại rất gần với cựu thần Nam Sở, đem hết thói hư tật xấu của họ học về nhà luôn.” Đạm Thai Mục trào phúng. “Kỳ thực, trẫm đã sớm nhìn Tiên Vu Lang không vừa mắt, thường hay nhắc Tiên Vu Tuấn dạy dỗ lại con cái, đừng để nó gây chuyện, miệng ông ta thì vâng vâng dạ dạ giỏi lắm, nhưng lại không thèm để ý. Trong khoảng thời gian ngươi đi Tây Vũ tìm Giác Phi, Tiên Vu Tuấn bắt cóc thiếu nữ, thiếu niên nhà lành ở Lâm Truy không dưới người, trong đó có hai cô gái bị hắn cưỡng bức đến tự sát, một thiếu niên bị làm nhục đến chết. Khổ chủ báo quan thì lại bị nhà Tiên Vu Lang nhét cho năm ngàn lượng bạc, ỷ vào quyền thế cưỡng bức khổ chủ rút đơn kiện. Phủ doãn Lâm Truy cũng tiện thể không truy cứu thêm, chuyện cũng không giải quyết được gì. Bách tính trong thành Lâm Truy cũng biết đến việc này, kêu ca sôi trào nhưng không dám làm gì Tiên Vu Hầu gia và gã con trời đánh. Thế nhưng, oán khí trong lòng càng tích càng sâu, một ngày bộc phát ra, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Trẫm luôn phải nghĩ về việc này, giờ thái tuế chọc tới Giác Phi, vừa lúc một đao giết chết, đỡ làm phiền trẫm.”
Vân Thâm cảm thấy ngoài ý muốn, rồi lập tức cười nói: “Thì ra là như vậy. Chỉ là, Tiên Vu Tuấn giỏi quản lý tài sản, trong lúc nhất thời không tìm ra người giỏi để thay.”
“Ông ta cũng biết vậy nên mới kiêu ngạo như ngày hôm nay, ngay cả Giác Phi cũng không thèm để vào mắt, dám cùng bọn cựu thần thối tha của Nam Sở bàn luận mấy chuyện này, làm nhục đại nguyên soái của trẫm.” Đạm Thai Mục giận tái mặt. “Xem ra mấy tháng qua, vài đại thần của chúng ta không chăm chỉ làm việc, nhưng mấy chuyện bát nháo thì học lại rất nhanh, trẫm cũng muốn chỉnh đốn một phen. Vốn định sau đại điển dời đô thì tiến hành, kết quả chiến sự phía nam lại nổ ra. Định bụng dàn xếp ổn thỏa rồi sẽ tính thì Tiên Vu Lang lại làm loạn, quăng cho ta một vấn đề khó giải quyết. Nhưng cũng nhờ thế ta mới có thể hạ quyết tâm. Trẫm sẽ giết Tiên Vu Lang, xem những đại thần này biểu hiện như thế nào, sau đó bắt đầu chỉnh đốn.”
Vân Thâm suy tư một lát, nét mặt càng lúc càng kiên định: “Nếu hoàng thượng đã hạ quyết tâm, vậy thần sẽ toàn lực ứng phó.”
Đạm Thai Mục gật đầu, nhìn nắng chiếu ngoài cửa điện, bỗng cảm khái, “Loạn trong giặc ngoài cùng tới như vậy, chẳng lẽ là trời cao đang thử thách trẫm?”
Vân Thâm mỉm cười: “Thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vị, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng.”
(Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, đói khát thân xác, mệt mỏi thân thể, rối loạn tâm trí, thế nên lòng mới cảm, tính mới nhẫn, khiến cho cái lợi càng thêm lớn) ()
Đạm Thai Mục vui vẻ cười, đọc phần tiếp theo: “Nhân hằng quá, nhiên hậu năng cải; khốn vu tâm, hành vu lự, nhi hậu tác; chinh vu sắc, phát vu thanh, nhi hậu dụ. Nhập tắc vô pháp gia phất sĩ, xuất tắc vô địch quốc ngoại hoạn giả, quốc hằng vong.”
(Người ta thường sai rồi mới sửa; lòng có bực tức mới căm phẫn đứng dậy. Thể hiện trên nét mặt, ý muốn lộ ra lời nói, sau đó mới được người khác hiểu. Nếu trong nước không có đại thần kiên trì giữ phép tắc và người hiền giúp vua, lại không có ai lo bị địch quốc nước ngoài xâm phạm, một quốc gia như thế thì sẽ bị diệt vong.) ()
Vân Thâm vui vẻ tiếp lời: “Nhiên hậu tri sinh vu ưu hoạn nhi tử vu an lạc dã”
(Bởi thế ta có thể hiểu cái lẽ tại sao con người có thể sống trong nỗi gian truân nhưng lại chết trong nỗi yên vui.) ()
“Điều này làm cho trẫm nhớ tới khi còn bé ngươi làm thư đồng ở đông cung. Chúng ta cùng học thuộc lòng đoạn đó.” Đạm Thai Mục cười nói. “Sinh ra khi gian nan khổ cực, chết lúc yên vui thái bình.”
“Đúng vậy.” Vân Thâm nhẹ nhàng nói, trầm mặc một hồi lâu mới hồi phục tinh thần trở lại chuyện chính. “Ý chỉ vừa rồi của bệ hạ là để quan lại bàn luận hình phạt, nhưng nếu bọn họ biết hoàng thượng đồng ý xử trảm Tiên Vu Lang thì khi bàn luận có thể sẽ nghĩ bệ hạ quá thiên vị Giác Phi, chuyện này có phần không thích hợp? Hay chúng ta tìm biện pháp ổn thỏa hơn để giải quyết, vừa trừng phạt Tiên Vu Lang, mà vẫn không đẩy Giác Phi vào hiểm cảnh.”
“Đây là Kế quốc của trẫm, triều đình của trẫm. Trẫm muốn giương cao chính nghĩa, đó là chuyện quang minh chính đại, vì sao phải né tránh?” Đạm Thai Mục bình tĩnh nói. “Vân Thâm, ở địa vị của ngươi, từ toàn cục mà cân nhắc, chuyện này là đúng, nhưng, có một số việc, phải quả đoán xử lý. Giống như người bị trúng tên vậy, nếu không nhân lúc còn mới rút mũi tên ra mà đã băng bó lại thì chỉ làm vết thương thêm nhanh thối rữa, kết quả tệ hại thêm. Đương nhiên, trong lòng trẫm cũng muốn che chở cho Giác Phi, bởi vì Giác Phi không giống các triều thần khác. Tất cả đại thần trong triều, ngay cả những quan lại lớn nhỏ ở các châu huyện, ai không có dục vọng? Danh, lợi, tài, sắc, quyền, thế, luôn có thứ để bọn họ ham muốn, trẫm, ngươi, tỷ tỷ của ngươi và huynh đệ của trẫm, chúng ta đều có ước mơ, đó cũng là một loại dục vọng. Thế nhưng Giác Phi lại không có dục vọng, thậm chí cả ước mơ. Trên đời này, nếu có ai không muốn làm hoàng đế, thì đó chính là Giác Phi, ngay cả vào triều sớm hắn cũng cảm thấy chán nản thì đừng nói đến chuyện hắn muốn ngồi lên vị trí của trẫm, mỗi ngày phải nhẫn nại ngồi nghe thần tử tranh cãi với nhau. Bởi vậy, trẫm tin tưởng hắn, đem binh mã toàn quốc giao cho hắn, trẫm rất yên tâm.”
Vân Thâm chưa từng nghĩ sâu xa đến chuyện này, không khỏi như sấm sét ngang đầu, sững cả người.
Đạm Thai Mục nhìn y, cười nói: “Giác Phi giúp chúng ta có được Nam Sở, đơn giản vì đó là mơ ước của ngươi, mà hắn cũng tin tưởng, trẫm và ngươi sẽ làm bách tính được sống bình yên. Hắn xuất sinh nhập tử, làm tất cả những chuyện này đều không phải vì hắn.”
“Vậy hắn … muốn gì?” Vân Thâm mờ mịt hỏi.
“Trẫm nghĩ, có lẽ ước muốn của hắn cũng như một kẻ lãng du, về nhà.” Nụ cười trên mặt Đạm Thai Mục biến mất. “Thế nhưng, Giác Phi không phải một kẻ lãng du bình thường, hắn viễn viễn không thể về nhà.”
Vân Thâm bỗng nhiên cảm thấy bi thương, thậm chí tuyệt vọng thay cho Ninh Giác Phi. Y nhìn Đạm Thai Mục, lẩm bẩm: “Như vậy… ta phải làm gì đây?”
Đạm Thai Mục khẳng định: “Làm điều hắn mong muốn, để hắn suất lĩnh Ưng quân xuất chinh, chuẩn bị tất cả những gì hắn cần, để hắn không nhớ nhà nữa.”
“Thế nhưng, thân thể của hắn…” Vân Thâm rất lo. “Nơi đó tuyết rơi liên miên, trời giá rét lạnh lẽo, có hại cho thân thể hắn, cũng dễ khiến bệnh cũ tái phát.”
Đạm Thai Mục suy nghĩ một hồi, khe khẽ thở dài: “Theo trẫm thấy, hắn thà rằng ra chiến trường cũng không muốn đứng trong triều đình.”
“Đúng vậy.” Vân Thâm thở dài, khom người thi lễ. “Bệ hạ, thần muốn đi thăm Giác Phi.”
Đạm Thai Mục mệt mỏi gật đầu: “Được, nếu hắn tỉnh, các ngươi hãy lại đây, cùng trẫm ăn cơm trưa vậy.”
“Tuân chỉ.” Vân Thâm kính cẩn lui xuống, bước nhanh ra khỏi điện, thẳng đến ngự thư phòng.
Ninh Giác Phi có tỉnh lại một lần, thái giám ở ngoài lập tức bưng thuốc đã sắc vào cho hắn uống. Trong thuốc có thành phần giảm đau, an thần, Ninh Giác Phi uống thuốc xong, liền ngủ tiếp.
Vân Thâm đi vào ngự thư phòng, ngồi trước giường, nhìn Ninh Giác Phi.
Hắn nằm trong phần bóng tối gần tường, chiếc gối cứng đặt sang bên, gối trên chiếc chăn rực rỡ được gấp sẵn, màu sắc rực rỡ của chiếc chăn càng khiến hắn trở nên tái nhợt. Hắn nhắm hai mắt, ngủ rất an tường, nhìn trẻ hơn cả thường ngày, giống như một thiếu niên còn chưa trải đời, yếu đuối mà u buồn, khiến kẻ khác yêu thích mà cũng làm người ta tiếc thương.
Vân Thâm kìm lòng không đậu cúi xuống, hôn nhẹ lên môi hắn.
Ninh Giác Phi giật giật, mở mắt, một lát sau mới tỉnh lại, cười với y.
Vân Thâm cúi đầu: “Giác Phi, có phải ngươi không vui vẻ?”
“Sao thế được?” Ninh Giác Phi dịu dàng đáp. “Chuyện phiền não lúc nào không có, đối mặt hiện thực mới giải quyết được vấn đề.”
Vân Thâm nắm lấy tay hắn: “Thế nhưng ngươi muốn đi.”
Ninh Giác Phi giật mình, lúc này mới hiểu hắn muốn nói gì, nhịn không được nở nụ cười: “Đó là quân sự, ngươi đừng nghĩ nhiều. Ngươi hẳn phải biết tính ta chứ, cho dù gian nan hiểm trở thế nào, ta cũng sẽ không trốn tránh. Đánh xong trận này, tất nhiên phải khải hoàn trở về. Ngươi còn ở đây, ta có thể đi đâu?”
Vân Thâm vui mừng: “Ngươi nói như vậy, ta an tâm.”
Ninh Giác Phi cười cười đứng lên, kéo y vào lòng, cúi đầu hôn lên môi y.
Vân Thâm ôm cổ hắn, cùng hắn triền miên.
Một ngày một đêm hôm qua, quá nhiều chuyện xảy ra, lúc này hai người mới có thể ôm lấy nhau như vậy, dần dần cả hai không cầm lòng được, hơi thở càng thêm dồn dập. Vân Thâm vẫn còn chút lý trí, nhanh chóng đẩy hắn ra, vừa thở vừa nói: “Nơi này là ngự thư phòng của hoàng thượng.”
Lúc này Ninh Giác Phi mới tỉnh táo lại, nói với y: “Ta khỏe rồi, chúng ta về phủ thôi.”
“Hoàng thượng lệnh chúng ta dùng cơm trưa với ngài.” Vân Thâm có phần trách cứ. “Giác Phi, sao ngươi lại không yêu quý bản thân như thế? Ai mà tin nổi, đường đường thiên hạ binh mã đại nguyên soái chúng ta lại bị bỏ đói đến ngất xỉu ở nha môn?”
Ninh Giác Phi cười nói: “Ta quên mất, không phải cố ý đâu.”
Vân Thâm nhìn gương mặt tươi cười của hắn, phẫn nộ, tối tăm, bi thương, sầu lo trong lòng liền tiêu tan thành mây khói, sững người một lát, rồi đành hóa tất cả thành tiếng thở dài.
Ninh Giác Phi xốc chăn xuống giường, nói với y: “Đi thôi, ta đói quá rồi.” Vân Thâm không nói nhiều nữa, nhanh chóng cùng hắn đi ra ngoài.