Ngọ thiện được dọn ở Dưỡng Sinh Đường, đồ ăn của Đạm Thai Mục bình thường chỉ có bốn món một canh, lúc này thêm hai người, cũng chỉ tăng gấp đôi, tám món ăn, nhưng tất cả đều được chuẩn bị tỉ mỉ, ngon lành.
Ninh Giác Phi và Vân Thâm trở ra, Đạm Thai Mục liền phất tay gọi cung nữ và thái giám đều lui ra ngoài, chỉ chừa lại tổng quản thái giám, không lâu sau, tổng quản cũng lui ra, tiện thể đóng cửa, chờ sẵn ở ngoài.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Vân Thâm bỗng nhiên xuất hiện trước của, nét mặt bất an, gọi tổng quản thái giám đi vào.
Sau đó là một trận rối ren, sau khi tổng quản thái giám đi vào không lâu thì đã vội vã chạy ra, gọi mấy tiểu thái giám: “Nhanh chuẩn bị kiệu.”
Trong cung có vài chiếc kiệu nhỏ, bình thường có khi lâm triều lâu, vài cựu thần không chịu nổi, đi không được nên cần đến kiệu để ra khỏi cung, hoặc đưa về tận phủ.
Kiệu rất nhanh được kiêng tới, một vài thái giám, cung nữ khác cũng theo vào phòng, liền thấy Ninh Giác Phi nằm bên sạp gần tường, Đạm Thai Mục đang đứng ở đó.
Nghe tổng quản thái giám báo kiệu đã tới, Đạm Thai Mục liền ôm lấy Ninh Giác Phi, bước ra cửa điện, dè dặt đỡ hắn vào kiệu: “Hồi phủ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nóng ruột quá, tỉnh dưỡng cho tốt rồi hãy vào triều.”
“Tạ bệ hạ, thần tuân chỉ.” Âm thanh Ninh Giác Phi rất yếu, dường như hơi không đủ.
Vẻ mặt Vân Thâm lo lắng, đi theo cỗ kiệu ra khỏi cửa cung.
Kiệu còn chưa dừng, Vân Thâm đã lên ngựa, dắt Liệt Hỏa, cùng chiếc kiệu về tới trước cửa phủ nguyên soái.
Mấy người sĩ tốt canh cữa lập tức tiếp đón, Vân Thâm nhảy xuống ngựa, chạy đến trước kiệu, đưa tay đỡ Ninh Giác Phi đi ra.
Sắc mặt Ninh Giác Phi tái nhợt, đi lại tập tễnh, cả người đều dựa vào Vân Thâm, hiển nhiên bệnh không nhẹ.
Lập tức có người chạy vội vào phủ tìm Giang Tòng Loan, có người chạy tới, phụ Vân Thâm đỡ Ninh Giác Phi.
Tất cả mọi người trước cửa phủ nguyên soái thấy rất rõ ràng, vị đại nguyên soái vang danh thiên hạ kia dáng người tiều tụy, đi vài bước phải nghỉ một bước, hầu như không đi nổi nữa, may mà tổng quản Giang Tòng Loan trong phủ dẫn người khiêng sạp nhỏ chạy mau tới. Lúc đó Ninh Giác Phi không cần phải đi nữa mà nằm lên sạp, được tôi tớ khiêng vào.
Không lâu sau, xe ngựa trong phủ chạy đi bốc thuốc ở hiệu thuốc nổi tiếng ở Lâm Truy.
Người trong phủ ai cũng bận rộn, bị Vân Thâm sai phái xoay vòng vòng, tất cả mọi người ai cũng biết, chủ nhân của bọn họ phát bệnh cũ, bệnh rất nặng, tất cả đều căng thẳng, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đối phó với chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Rất nhanh, rất nhiều đại thần trong triều đều biết Ninh Giác Phi bị bệnh, rất nhiều người đến thăm bệnh, nhưng đều bị Giang Tòng Loan uyển chuyển cự tuyệt, nói rằng quốc sư đại nhân đã dặn, vương gia cần tĩnh dưỡng, tạm thời không thể gặp khách. Những người đó đành để lại một vài câu thăm hỏi cho biết mình đã từng đến rồi đi về.
Vân Dương cũng chạy lại đây, sau đó Vân Đinh, Đạm Thai Tử Đình, Đại Đàn Minh đều đến, họ không bị cự tuyệt mà được mời vào trong phủ, đưa đến phòng ngủ Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi không thích hạ nhân hầu hạ túc trực bên người, người trong phủ cũng biết nên khi không có gì dặn dò, họ làm xong việc rồi sẽ ra ngoài. Lúc Vân Dương chạy tới, trong phòng chỉ có Vân Thâm. Đến khi ba đại tướng kia vào phòng thì đã thấy Ninh Giác Phi tựa ở đầu giường, nói chuyện với Vân Dương. Vân Thâm ngồi ở bên người, bưng một chén thuốc.
Vân Đinh tiến lên chào rồi lo lắng hỏi: “Bệnh tình nguyên soái sao rồi? Còn khó chịu không?”
Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Minh cũng thân thiết hỏi thăm.
Ninh Giác Phi cười khoát khoát tay, nhận lấy chén thuốc Vân Thâm đưa mà uống, sau đó liền xuống giường. Hắn nhẹ giọng nói với mọi người: “Tất cả ngồi đi, vừa đúng lúc nói hết mọi chuyện.”
Ba người liền lập tức ý thức được, sự tình không đơn giản, ai cũng tìm cho mình một cái ghế, ngồi xuống, nhìn hắn.
Ninh Giác Phi cũng ngồi xuống, cúi đầu: “Hoàng thượng đã chuẩn y thỉnh cầu của ta, ta sẽ suất lĩnh Ưng quân xuất chinh. Hành động lần này vô cùng bí mật, trong triều ngoại trừ hoàng thượng và Vân Thâm ra, chỉ có các ngươi biết. Kế tiếp, ta sẽ tiếp tục sinh bệnh, đóng cửa không ra phủ, các ngươi hiểu chưa?”
“Hiểu.” Vân Đinh hưng phấn vô cùng, “Thật tốt quá, nguyên soái, có ngươi dẫn quân, chúng ta nhất định chiến thắng.”
Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Minh đều cảm thấy có chút tiếc nuối, bọn họ cũng muốn đi đánh giặc, thế nhưng hoàng thượng đã hạ chỉ, bọn họ phải chấp hành thôi.
Vân Thâm không nói gì, chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh Ninh Giác Phi.
Ninh Giác Phi ra lệnh cho Vân Đinh: “Sau khi ra về, ngươi chia Ưng quân ra làm đội, mỗi người mang theo lương khô ăn trong mười ngày, chia nhau xuất phát, hai ngày sau, giờ tý, hội hợp ở núi Thương cách Túc châu hai mươi dặm. Chú ý, hành động không thể khiến cho bất cứ ai chú ý.”
“Tuân lệnh.” Vân Đinh gật đầu, “Ta về sắp xếp ngay, đêm nay để họ xuất phát.”
“Giờ thân ta sẽ đến quân doanh, cùng đội với ngươi.” Ninh Giác Phi căn dặn, “Mười ngày đầu tiên chúng ta không có lương thảo cung ứng, phải dựa vào tự mình mang theo, ta đoán, đến ngày sau sẽ tiếp chiến với địch, đến lúc đó, lương thảo đi sau chưa chắc đã đến kịp, thế nên, mỗi người dùng hết khả năng mang theo nhiều lương khô, trên đường đi cũng phải dùng tiết kiệm.”
“Đã rõ.” Cả người Vân Đinh đều là ý chí chiến đấu, quả thực muốn lập tức chắp cánh bay đi.
Ninh Giác Phi đưa tay chỉ chỉ: “Bỏ cái nét mặt đó đi cho ta, lúc đi ra phải ra vẻ khổ sở, nhưng đừng quá đáng.”
Vân Đinh cười hì hì: “Tuân lệnh.”
Những người khác đều nở nụ cười.
Ninh Giác Phi nói với Đại Đàn Minh: “Chiến thuật bên Kinh tướng quân và Lý tướng quân không đổi, các ngươi phải giúp đỡ bọn họ, nhất là vấn đề lương thảo, tuyệt đối không thể bị đứt đoạn. Khi ta đến nơi, tình huống sẽ thay đổi, phái người liên lạc với họ thì khi đó, chiến thuật sẽ thay đổi.”
“Được.” Đại Đàn Minh lập tức gật đầu.
Ninh Giác Phi nhìn về phía Đạm Thai Tử Đình: “Chuyện trị an Lâm Truy, nhất là an toàn hoàng thành, xin nhờ Báo vương.”
“Đó là phận sự của ta, Ưng vương yên tâm.” Đạm Thai Tử Đình hào phóng đáp.
Vân Thâm lúc này mới nói: “Tiên Vu Lang luận tội mà giết, hoàng thượng đã hạ quyết tâm, y luật xét xử, lập tức hành quyết. Hiện tại còn đang trong giai đoạn thẩm lí và phán quyết, chưa phạt, xin Báo vương sẵn sàng bố trí, tránh có chuyện ngoài ý muốn trong lúc hành hình.”
“Được.” Đạm Thai Tử Đình lập tức gật đầu, “Tiểu tử Tiên Vu Lang làm xằng làm bậy, đã sớm đáng chết rồi.”
Đại Đàn Minh cũng nói: “Đúng vậy, quả thực mất mặt chúng ta.”
Vân Đinh tức giận: “Tiên Vu Lang căn bản chỉ là thứ phế vật chỉ biết ăn chơi, còn dám ức hiếp nguyên soái, quả thực chán sống. Nếu như lần này buông tha, huynh đệ trong quân khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định đốt nha môn quan phủ, rồi xử lý tiểu tử đó. Gã là đứa háo sắc, chúng ta tùy tiện tìm một người, giả cùng gã tranh tình nhân, một chiêu là đủ lấy mạng gã rồi.”
“Đúng.” Vân Dương xoa tay, “Tiên Vu gia trong quân chúng ta là đường huynh đệ của gã, lúc nghe tin, các huynh đệ đều chỉ vào mũi hắn mắng, suýt nữa muốn tuyệt giao, hắn tức giận vô cùng, từng ồn ào nói muốn đi giết gã tiểu tử vô liêm sỉ kia.”
“Được rồi, việc này đừng nói thêm nữa.” Ninh Giác Phi ôn hòa nói. “Chúng ta là quân nhân, việc cấp bách hiện giờ là tiêu diệt quân địch chứ không phải thay quan phủ chấp pháp. Vân Đinh, Vân Dương, các ngươi đi trước đi, ta cần phải sắp xếp một số chuyện, sẽ tới ngay.”
“Tuân lệnh.” Hai người lập tức đứng dậy, cúi chào xoay người rời đi.
Ninh Giác Phi ở sau lưng bọn họ nói: “Đừng có sung sức như vậy, uể oải khổ sở một chút.”
Hai người nhanh chóng rụt vai, đầu hơi cúi, rất vất vả mới không cười thành tiếng, gương mặt bình tĩnh nhưng bước đi không còn dứt khoát như trước mà hơi chần chừ, bước ra ngoài.
Bốn người còn lại ở lại bàn bạc các công việc trợ giúp, sau đó, Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Minh mới cáo từ. Hai người cũng giả rất đau buồn phẫn nộ, ra khỏi phủ, lên ngựa, giống như bình thường, đến nha môn Bộ Binh.
Ninh Giác Phi nhìn Vân Thâm, đưa tay ôm lấy y, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ mau trở lại thôi.”
Vân Thâm ôm lấy hắn, thấp giọng dặn: “Ngươi cũng phải bảo trọng, ta sẽ chuẩn bị thuốc cho ngươi đem theo, nếu cảm thấy không khỏe thì uống vào. Dạ dày ngươi không tốt, ăn uống phải chú ý…” Vân Thâm có ngàn vạn lời dặn dò muốn nói cho hắn, nhưng thời gian đã không còn bao nhiêu nữa rồi.
Ninh Giác Phi ôm y lên giường, nhẹ nhàng buông ra, chậm rãi đè lên y.
Vân Thâm khó khăn chống đỡ tình triều trong lòng: “Giác Phi, ngươi còn bệnh.”
“Chỉ là đau dạ dày thôi, đã khỏe rồi.” Ninh Giác Phi cởi đai lưng y, giật lấy vạt áo, từ chút từ chút hôn lên.
Vân Thâm thở hổn hển, vẫn còn giãy giụa: “Ngươi còn phải xuất chinh…”
“Đừng để ý.” Ninh Giác Phi lẩm bẩm, xuất thủ như điện, kéo quần của y.
Vân Thâm cũng hết cách từ chối, dù sao y cũng không muốn từ chối. Chỉ chốc lát sau, Vân Thâm đã đắm chìm trong đó, chỉ cảm nhận thấy thân thể nóng như lửa của Ninh Giác Phi, cũng không biết lúc nào đã bị hắn cởi sạch.
Ninh Giác Phi cảm nhận được nội tâm bất an của y nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi, chỉ đành dùng hành động để nói ra tình cảm của mình. Từ đời trước cho đến bây giờ, hắn vốn không phải loại ăn chơi, luôn luôn nghĩ trong tình cảm cần phải có sự tin tưởng kiên định và trách nhiệm. Thế nhưng, giữa tình cảm của hắn và Vân Thâm, hắn lại từng từ bỏ giữa chừng, bởi vậy Vân Thâm mãi vẫn thấp thỏm bất an, luôn sợ hắn đi không trở về. Chuyện này, hắn hiểu. Muốn làm cho Vân Thâm lại tin hắn một lần nữa chỉ có thể chờ thời gian hòa giải mà thôi, mà Ninh Giác Phi cũng chỉ có thể làm hết khả năng, dùng cái ôm mạnh mẽ, kích tình nóng cháy để giúp y.
Ninh Giác Phi chậm rãi đi vào thân thể y, sau đó, ghé vào tai y, nhẹ nhàng mà nói: “Không thể ra tiếng.”
Vân Thâm gật đầu.
Ngoài viện luôn có người túc trực, đợi chủ nhân gọi vào, mà căn nhà gỗ thì không có cách âm. Người trong phủ đều đang nghĩ Ninh Giác Phi bị bệnh rất nặng, bọn họ không để làm ra động tĩnh gì khiến bên ngoài chú ý.
Màn giường đã buông, hai người đắp chăn, Ninh Giác Phi cố sức hôn lên môi Vân Thâm, thắt lưng dùng lực, kịch liệt xông tới.
Tình triều quen thuộc nóng như nham thạch lan truyền khắp toàn thân cả hai, lửa đỏ trải đầy thân thể họ, mang đến những trận tê dại toàn thân, để cho họ nhịn không được mà muốn rên rĩ, muốn cắn xé, muốn kêu to.
Ninh Giác Phi vươn tay lấy trung y của Vân Thâm để ở bên cạnh, nói với y: “Cắn.”
Vân Thâm há miệng cắn lấy trung y bằng tơ nhàn nhạt hương hoa quế. Ninh Giác Phi cắn lấy một bên khác, trên mặt nở nụ cười, động tác càng thêm mãnh liệt.
Vân Thâm bị từng cơn sóng tình tập kích đến choáng váng, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy vai hắn, theo từng đợt trùng kích của hắn mà chìm nổi, cố gắng duy trì một tia lý trí để không kêu thành tiếng.
Ninh Giác Phi đè lại y, mạnh mẽ tiến vào cơ thể y, mỗi lần đều chạm vào nơi ấm áp ngọt ngào nhất, càng tiến sâu càng thêm khát cầu, càng nhận được sự chân thành, nhiệt liệt hơn.
Hai người cắn chặt y phục, nhẫn nại không kêu ra tiếng nào, thân thể càng thêm kịch liệt quấn quít lấy nhau, cùng xông lên đỉnh, run rẩy trong cuồng nhiệt.
Chẳng biết qua bao lâu, hai người mới chậm rãi bình tĩnh trở lại sau cao trào.
Ninh Giác Phi giật bộ y phục đã bị họ cắn đến rách mướp, nhiệt tình hôn lên môi Vân Thâm. Y vẫn còn hổn hển thở nhưng vẫn kịch liệt đáp lại hắn.
Một lúc lâu, Ninh Giác Phi muốn buông hắn ra, ghé vào tai nói nhỏ: “Ta yêu ngươi, chờ ta trở lại.”
Vân Thâm kích động gật đầu, lệ nóng doanh tròng.
Ninh Giác Phi hôn lấy nước mắt y, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc.”
Vân Thâm thở ra một hơi, cố nén nước mắt, nhẹ giọng căn dặn: “Ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi nhất định phải bình an trở về.”
“Yên tâm.” Ninh Giác Phi cam đoan, “Ta nhất định trở về.”