Khi ánh bình minh bắt đầu ló dạng phía chân trời, Ưng quân đã chia làm mấy đường, lục tục xuất phát.
Vân Dương bị Vân Đinh gọi dậy, kinh ngạc nhìn thoáng qua chiếc áo khoác đắp trên người, liền hiểu đây là Ninh Giác Phi đắp thay cho mình, lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Vân Dương lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Ninh Giác Phi cũng tỉnh, đứng dậy mặc áo da, mang giầy, xếp thảm nhét vào túi, sau đó thắt đai lưng chui ra ngoài.
Chẳng biết tuyết đã ngừng lúc nào, mây che đầy trời cũng tan dần, không còn tối tăm nữa, tuyết phản chiếu sắc trời, sáng đến chói mắt.
Thời đại này không có thủy tinh nên không thể chế tạo kính mát, vì bảo vệ mắt, Ninh Giác Phi cùng Vân Thâm nghiên cứu rất lâu mới dùng một loại khăn trắng mỏng để bảo vệ mắt. Hiện tại, toàn bộ Ưng quân đều dùng loại khăn bịt mắt trắng này, vừa nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh vừa bảo vệ mắt không khó chịu.
Ninh Giác Phi nheo mắt, nhìn về phía xa, nhưng không thấy gì khác thường. Hắn xoay người quan sát chiến sĩ xung quanh, rồi nói với Vân Đinh: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Vân Đinh lại nói: “Ăn trước đã.”
Lúc trước khi còn ở Lâm Truy, Vân Đinh đã từng nhìn thấy Ninh Giác Phi lúc phát bệnh, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi. Mấy ngày trước, bọn họ chạy ngày chạy đêm, vội vàng phong tỏa các sơn khẩu thông từ tuyết vực đến nội địa, không có thời gian ăn uống đàng hoàng. Trước khi xuất phát, Ninh Giác Phi lại vì bệnh dạ dày mà té xỉu ở Bộ Binh, bị hoàng thượng tự mình ôm vào trong cung trị liệu, việc này Vân Đinh cũng biết. Đường đi lần này, Ninh Giác Phi cùng bọn họ màn trời chiếu đất, ăn bánh bao không với thịt khô, làm Vân Đinh không ngớt lo lắng, rất sợ bệnh dạ dày của Ninh Giác Phi lại tái phát, khiến hắn đau đớn. Tình hình lúc này đã không còn khẩn cấp nữa, hoàn toàn có thể bình tĩnh mà đi nên Vân Đinh cố chấp muốn Ninh Giác Phi ăn rồi hãy đi tiếp.
Ninh Giác Phi nhìn sự thân thiết và lo lắng của Vân Đinh và Vân Dương, không khỏi nở nụ cười, thoải mái nói: “Ta không yếu ớt đến thế, trên lưng ngựa có thể vừa đi vừa ăn, không thành vấn đề. Binh trọng thần tốc, ngươi đừng lề mề nữa.”
Vân Đinh không nói thêm nữa, phất tay ra lệnh mọi người lên ngựa, phi về phía đông.
Chỗ này là bình nguyên, có chút đồi núi nhấp nhô, có lợi cho việc phi ngựa nên tốc độ của họ rất nhanh, móng ngựa tung bay, hoa tuyết không ngừng rơi xuống đất, tựa như một bức rèm trắng toán, bị gió cuốn bay.
Địch nhân chủ yếu là hai vạn khinh kỵ, còn Ưng quân cũng có hai vạn, từ nhân số mà nói, thế lực ngang nhau, thế nhưng trận thế Ưng quân bày ra là trận thế bao vây tiêu diệt. Thừa lúc địch nhân rời giường ăn điểm tâm, không phòng bị, bọn họ từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện, cùng nhau tấn công.
Chiến mã đen tuyền, y giáp đen bóng, vũ khí trên tay phản xạ hàn quanh, như cuồng phong quét qua đại địa, dùng khí thế bài sơn đảo hải tiến về phía trước.
Ninh Giác Phi cưỡi ngựa, đứng ở trên đỉnh gò núi, phía sau là Ưng kỳ phấp phới. Vân Đinh đã dẫn đầu tấn công, Vân Dương mang theo người chờ lệnh bên cạnh Ninh Giác Phi. Hắn yên lặng nhìn ra chiến trường, nghe tiếng người hô ngựa hý, binh khí giao kích, tên dài phá không, và thỉnh thoảng còn có tiếng người bị thương đau đớn kinh hô.
Máu tươi vảy ra tuyết trắng, đông một bãi, tây một bãi, nhìn thấy mà giật mình, lại bị móng ngựa giầy xéo đến toán loạn, chỉ có vài cái cây cứ lẳng lặng mà đứng xem, những chiếc lá thưa thớt trên cây cứ im lặng như bị cuộc tấn công chết chóc khiến cho sợ ngây người.
Hai bên ngôn ngữ bất thông, cho dù muốn gọi đối phương đầu hàng cũng không nói được, sau khi đánh giáp lá cà, phát hiện đối thủ nhanh nhẹn dũng mãnh thì cả hai chỉ còn nghĩ đến giết chóc, ai nấy giết đến đỏ mắt.
Ưng quân vẫn theo quy định của Ninh Giác Phi, trên chiến trường không trí người vào chỗ chết, chỉ làm họ mất sức chiến đấu là được, lúc này lại phát hiện đối phương bị thương cho dù té trên mặt đất cũng nỗ lực vung đao, chém chân ngựa của họ. Cứ như vậy, bọn họ ra tay không còn cố kỵ nữa, ai cũng mạnh tay lấy mạng đối thủ.
Qua một canh giờ, Ninh Giác Phi liền nghe tiếng vó ngựa nặng nề xa xa truyền đến, trống trận dày đặc như tiếng sấm, rung chuyển đất đai. Trong lòng hắn hiểu, quay đầu nhìn về phía đông bắc.
Kỵ binh rất nhanh xuất hiện trong tầm nhìn, nhân số càng ngày càng nhiều, tất cả đều liều mạng phi về phía trước. Một người mặc áo giáp tướng quân, tay nắm trường đao, phía sau là một hàng cờ mang chữ “Lý” thật to.
Là Trấn Nam tướng quân, Lý Thư.
Sau khi nhận được mật lệnh Ninh Giác Phi phái người đưa tới cho y và Kinh Vô Song, y liền dẫn tam vạn tinh binh, chạy ngày chạy đêm, đúng hạn đến nơi.
Thấy Ưng quân đang bao vây tiêu diệt địch nhân, tinh thần y đại chấn, đầu tàu gương mẫu tiến lên. Những người khác cũng nhiệt huyết sôi trào, tiếng chém giết rung trời, ào vào chiến trường.
Lập tức, tình thế nghiêng về một bên, hai vạn khinh kỵ đối phương vốn đã thương vong không nhỏ nay còn bị năm vạn tinh binh Kế quốc vây đánh, căn bản là là chỉ còn sức chống đỡ, đã vô lực tấn công.
Ninh Giác Phi lập tức nói với Vân Dương: “Ngươi đi tìm Lý tướng quân, y biết chút tiếng vùng núi tuyết, bảo y kêu gọi địch nhân đầu hàng, hễ ai đầu hàng đều tha chết, ban ưu đãi.”
“Tuân lệnh.” Vân Dương một mình một ngựa, nhanh như chớp xuống gò núi, trực tiếp chạy đến bên Lý Thư.
Không lâu sau, Lý Thư dùng tiếng vùng núi tuyết kêu gọi “Đầu hàng tha chết”, thuộc hạ của y cũng biết chút tiếng vùng núi tuyết, lúc này cũng kêu lên với y, dù trên chiến trường chém giết liên miên cũng nghe rõ rành rành. Chẳng qua, hai bên đang hỗn chiến, không ai dám buông binh khí đầu hàng.
Ninh Giác Phi bảo lính liên lạc bên cạnh thổi tù và, tù và sừng trâu ồ ồ vang vọng khắp đất trời.
Trên chiến trường, các tướng sĩ đang chém giết đến thống khoái nghe tiếng tù và liền lập tức cứu lấy người bị thương của phe mình, có thứ tự lùi ra sau. Bọn họ nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, vây lấy địch nhân. Tuy rằng qua một hồi kịch chiến, nhưng ai cũng quân dung chỉnh tề, lặng lẽ trang nghiêm, khí thế như núi, uy hiếp địch nhân.
Ninh Giác Phi phóng ngựa xuống sườn núi, đến bên cạnh Lý Thư, Vân Đinh và Vân Dương cũng chạy tới tập hợp.
Lý Thư không nói nhiều, chỉ ôm quyền kêu một tiếng “Nguyên soái” rồi chờ hắn ra lệnh.
Ninh Giác Phi nhìn quét qua tàn binh, nhẹ giọng hỏi: “Ở đây có người nào ngươi biết hay không?”
Trong vòng vây có hơn vạn người, Lý Thư chỉ nhìn thấy một số người trước mặt mình. Y lắc đầu: “Người ta biết không nhiều lắm, chỉ có Đức Tư với vài vệ sĩ đi theo mà thôi.”
Ninh Giác Phi gật đầu: “Tốt lắm, ngươi nghĩ biện pháp gọi thống binh tướng lĩnh của họ ra, thuyết phục đầu hàng.”
“Tuân lệnh.” Lý Thư phóng ngựa đi ra trước hai bước, cao giọng nói.
Ninh Giác Phi nhìn những người trước mặt, bọn họ tuy rằng là chiến sĩ nhưng lại không có trang bị hoàn mỹ, trên người phần lớn đều mặc áo da, không có trang phục thống nhất, ngựa cũng là ngựa gầy lùn, hẳn là giống ngựa chỉ có ở vùng núi này, giỏi trèo đèo lội suối, chịu khổ tốt, nhưng chạy trên đất bằng thì lại không mau.
Lúc này, những người đó ngồi trên lưng ngựa, có người đứng trên mặt đất, người bị thương thì nằm ngã ra đất, thỉnh thoảng còn có tiếng rên rỉ gián đoạn phát ra.
Ninh Giác Phi nói sau lưng Lý Thư: “Ngươi nói cho bọn họ, chỉ cần đầu hàng, chúng ta sẽ trị thương, cung cấp lương thảo, tuyệt đối không ngược đãi bọn họ, cũng không bán họ làm nô lệ.”
Lý Thư lập tức nói nhiều lần những ý mà hắn nói, cao giọng chiêu hàng.
Những người đó đều im lặng, trên mặt không có chút biểu cảm, không thân thiện nhìn người đối diện, sau đó, có vài người lung lay, có người khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Rốt cục, có mấy người cưỡi ngựa, đi qua đoàn người đang rối loạn, đi tới trước mặt Lý Thư, thong dong dừng lại.
Ninh Giác Phi không tiến lên, chỉ là gở bỏ vải che mắt, ngồi thẳng trên lưng ngựa, đánh giá họ.
Lý Thư cũng không mở miệng, chỉ đứng đối diện bọn họ, ánh mắt hữu thần như nhắn nhủ quyết tâm và thành ý chân thật đáng tin.
Nửa ngày sau, người trước mặt lên tiếng. Gã nói tiếng phương nam có phần ngúc ngắc, giọng trầm, khí thế: “Lý tướng quân, ngươi là vốn là tướng quân Nam Sở, chăm sóc cho tộc nhân của chúng ta, ta có nghe Đức Tư nói, vẫn luôn nhớ ơn ngươi. Lời ngươi nói, ta tin, thế nhưng triều đại của các ngươi đã đổi, ngươi đầu hàng tân hoàng, tuy rằng vẫn là tướng quân nhưng những lời nói ra có chắc chắn hay không, ta còn hoài nghi.”
Ninh Giác Phi lập tức cất cao giọng nói: “Triều đình hoàn toàn tín nhiệm Lý tướng quân, những gì tướng quân nói ra là chắc chắn.”
Gã nọ chừng năm mươi tuổi, gương mặt ngăm đen đã bị bão cát cao nguyên khắc những nếp nhăn thật sâu vào mặt, càng hiện ra ý chí kiên cường của gã. Gã chuyển tầm mắt đến người dưới đại kỳ, chỉ cảm thấy người này rất trẻ, lại quá tuấn mỹ nhưng khí chất cơ cảnh, mẫn tiệp như báo tuyết, rất có sức uy hiếp.
Gã rùng mình, tự tôn bắt buộc gã phải giữ vững lòng, lạnh lùng hỏi: “Các hạ là người phương nào? Sao dám mạnh miệng nói như thế?”
Lý Thư nghiêm nghị đáp: “Đây là Ưng vương triều ta, thiên hạ binh mã đại nguyên soái, Ninh Giác Phi, Ninh đại nhân. Xin hỏi ngài là ai?”
Người nọ vẻ mặt kiêu ngạo, chậm rãi nói: “Ta là vương của tộc Thương Lê, Lãng Giang Cách Hãn.”
Lý Thư có phần ngoài ý muốn: “Thì ra là bộ tộc lớn nhất vùng núi tuyết này, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lãng Giang Cách Hãn nghe xong, trong mắt bỗng xuất hiện bi thương. Gã nhìn quanh bốn phía, có phần cay đắng mà nói: “Hiện tại đã không còn là bộ tộc lớn nhất nữa rồi. Có rất nhiều người chết dưới đao của các ngươi.”
Lý Thư nghiêm nghị: “Là các ngươi hung hãn xâm nhập biên cảnh nước ta, giết người đốt nhà đánh cướp nên chúng ta mới phản kích. Xét cho cùng cũng là Hãn vương ngươi hại tộc nhân của mình.”
Trên mặt Lãng Giang Cách Hãn xuất hiện biểu cảm phức tạp, nửa ngày không nói lời nào. Những người chung quanh, không ai có chút trách cứ gã, dường như đều hiểu vì sao gã phải làm vậy.
Qua một hồi lâu, Lãng Giang Cách Hãn thở dài: “Việc đã rồi, còn nói làm gì? Lý tướng quân, Ninh nguyên soái, các ngươi đã nói, nếu đầu hàng, không giết, không ngược, cũng không bắt làm nô, lời này có thật không?”
Ninh Giác Phi nói như đinh đóng cột: “Ninh mỗ một lời nói một gói vàng, thiên hạ đều biết. Lúc trước, dưới thành Lâm Truy, Ninh mỗ đã từng hứa với nguyên hoàng đế Nam Sở và văn võ cả triều, chỉ cần bọn họ đầu hàng, quân thần Bắc Kế ta chắc chắn đối xử tử tế dòng họ hoàng tộc, đại thần triều đình, bách tính trong thành. Bọn họ khai thành đầu hàng, bệ hạ của ta cũng vẫn luôn giữ lời, ưu lễ hậu đãi, cung ứng chu toàn, việc này thiên hạ đều biết, không hề dối gạt. Hôm nay, Ninh mỗ cũng hứa với Hãn vương, nếu toàn tộc đầu hàng, thật tình quy thuận, triều ta nhất định ưu đãi, không giết, không ngược, càng không bắt người làm nô.”
Lãng Giang Cách Hãn trầm ngâm, không lên tiếng.
Lý Thư ở một bên lạnh lùng thốt: “Hãn vương, chúng ta không có ác ý với các bộ tộc vùng núi tuyết, cũng không bài xích các ngươi. Các ngươi đến đất chúng ta mua đồ, có nhiều người định cư ở đây, thành thân với dân bản xứ, sinh con đẻ cái, quân đội chúng ta đều đối xử bình đẳng với họ, cũng chưa bao giờ xâm phạm lãnh thổ các ngươi. Nếu có gian thương ác ý bóc lột tộc nhân của các ngươi, Lý mỗ cũng đã trục xuất họ đi, bởi vậy mà quen biết Đức Tư, kết thành huynh đệ. Các ngươi đột nhiên dùng vũ lực, giày xéo non sông chúng ta, giết bách tính vô tội, hủy hoại gia đình họ, có thể nói bất nhân bất nghĩa, không còn nhân tính. Hôm nay, các ngươi đã là bại binh, nguyên soái chúng ta cũng giúp chiêu hàng, trời cao có đức hiếu sinh, nguyên soái không hy vọng các ngươi diệt tộc, nên mới thả cho các ngươi một con đường sống. Nếu ngươi dự định ngoan cố đến cùng thì chúng ta tiếp tục đánh. Phía sau ta còn ba mươi vạn đại quân, chẳng biết tộc nhân của ngươi có thể kiên trì được bao lâu?”
Lãng Giang Cách Hãn hiểu rất rõ, dù đối phương không có hậu viện thì bọn họ cũng không chống nổi mấy vạn thiết kỵ ở đây. Lời Lý Thư có lý có lẽ, khiến gã không cãi đi đâu được. Người trong tộc gã hễ là người biết tiếng nam đều tha thiết nhìn gã, ý không nói ra cũng hiểu. Đàn ông tộc Thương Lê chỉ cần đủ mười sáu tuổi thì đều ở nơi này cả, nếu như họ chết ở chỗ này, trong tộc chỉ còn lại cô nhi quả phụ người già yếu khẳng định không sống nổi. Làm vương của bọn họ, gã sao có thể để toàn tộc bị diệt, huyết mạch đoạn tuyệt?
Chỉ do dự một lát, gã liền dứt khoát gật đầu: “Được, toàn tộc ta đầu hàng, quy phục Kế quốc.”