Chiến sự chấm dứt, phó tướng của Vân Đinh và Lý Thư cùng chỉ huy thuộc hạ tiến hành tiếp nhận tù binh và cứu chữa thương binh, Lý Thư thì trợ giúp Ninh Giác Phi nói chuyện với Lãng Giang Cách Hãn.
Bọn họ đi đến Kim huyện cách đây hai mươi dặm, ở đây đã vì chiến loạn mà trở nên hỗn độn, toàn bộ phòng ốc sụp đổ, đồ đạc bên trong đều bị cướp sạch sành sanh, bát bồn nồi niêu đều bị đập vỡ tan tành, không còn gì dùng được.
Ninh Giác Phi vào trong thành, nhìn cảnh tượng thê lương đến vậy, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên oán giận vô cùng.
Tâm tình Lý Thư cũng không tốt, nhịn không được nói với Lãng Giang Cách Hãn: “Hãn vương, nếu như chúng ta cũng đối xử với tộc nhân ngươi như vậy, thì ngươi sẽ làm gì?”
Lãng Giang Cách Hãn trầm mặc, sau đó trầm giọng nói: “Chúng ta cũng là bất đắc dĩ… làm quyết tuyệt triệt để như vậy cũng không phải người ở vùng núi tuyết chúng ta, mà là người từ Tây Cực.”
Ninh Giác Phi có chút kinh ngạc: “Cái gì? Tây Cực? Sao lại tới vùng núi tuyết này?”
Lãng Giang Cách Hãn thở dài một tiếng: “Việc này rất dài dòng.”
Lý Thư bèn nói: “Nguyên soái, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, nói chuyện đi.”
“Được.” Ninh Giác Phi gật đầu, kéo cương ngựa, nhìn vào những căn nhà bốn phía xung quanh.
Lý Thư tương đối biết vùng này, dẫn họ đến huyện nha. Ở đây cũng bị càn quét, bên trong rỗng tuếch, nhưng nha môn dù sao cũng rắn chắc hơn nhà dân nhiều, dù trải qua chiến hỏa vẫn duy trì được hình dạng hoàn chỉnh, ít nhất có thể che gió che tuyết, ấm áp hơn bên ngoài một chút.
Ninh Giác Phi nhấc cái ghế ngã trên mặt đất lên, ngồi xuống, tiện tay chỉ: “Các ngươi cũng ngồi đi.”
Lãng Giang Cách Hãn đối với thái độ bình dị gần gũi của hắn có chút ngoài ý muốn, trong lòng cũng dễ chịu ít nhiều, cũng xách ghế, ngồi đối diện.
Vân Dương chỉ huy thân binh bận rộn trong ngoài, đốt chậu than, đóng cửa sổ, rồi đến trù phòng làm vài món ăn, còn mình thì ngồi bên cạnh Ninh Giác Phi, bảo vệ an toàn cho hắn.
Không khí dần dần ấm áp lên, Ninh Giác Phi thả lỏng người dựa vào lưng ghế: “Hãn vương, ngươi dẫn quân đến đây, là muốn tiếp nhận nhân mã?”
Lãng Giang Cách Hãn cả kinh: “Đúng vậy, nguyên soái đại nhân làm sao biết? Chẳng lẽ….”
Ninh Giác Phi hời hợt nói: “Toàn bộ con đường đi đến tuyết vực đều bị chúng ta chặn rồi. Người các ngươi muốn tiếp bị bão tuyết vây ở đồn biên phòng Lão Hổ lĩnh toàn bộ bị chúng ta tập kích.”
Lãng Giang Cách Hãn hoắc mắt đứng lên: “Vậy… bọn họ… sao rồi?”
Ninh Giác Phi không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn, hỏi một câu gọn ghẽ: “Bọn họ là ai?”
Lãng Giang Cách Hãn giật mình một hồi, mới chậm rãi ngồi xuống. Một lát sau, mới nói: “Bọn họ đến từ Tây Cực….”
Lý Thư rất kinh ngạc, y chưa từng nghe thấy tên Tây Cực lần nào, không biết đó là nơi nào. Ninh Giác Phi từng nghe tên nhưng cũng không rõ lắm, Tây Cực gần Tây Vũ, sao lại tới tuyết vực này. Hai người không đặt câu hỏi, chỉ chăm chú nghe Lãng Giang Cách Hãn tự thuật.
Lãng Giang Cách Hãn đem hết hiểu biết của mình nói ra, trong đó đều là những chuyện vụn vặt, thế nhưng với tri thức phong phú ở kiếp trước, Ninh Giác Phi cơ bản có thể hiểu được khá nhiều.
Tây Cực, kỳ thực ngay từ đầu cũng không phải là một quốc gia, mà là tên gọi chung của một khu vực, ý là khu vực tận cùng cực tây, đầu cùng đường chân trời.
Tình hình nơi này không ai hiểu rõ, chỉ biết nó rất loạn, có rất nhiều tiểu vương quốc, cũng có các dân tộc du mục không thuộc bất cứ quốc gia nào. Bọn họ đánh chiếm lẫn nhau, liên minh với nhau, cũng không ngừng phản bội nhau, thỉnh thoảng lại có vài vị vương mang hùng tâm tráng chí, nỗ lực thống nhất khu vực này, nhưng cuối cùng vẫn luôn thất bại. Đến tận hơn trăm năm trước, có một đại vương cao nguyên xuất hiện, dẫn dắt thiết kỵ của họ, như bão táp bình định các tiểu vương quốc, thành lập một đế quốc hùng cường. Chỉ là, lãnh thổ quốc gia quá lớn, không dễ khống chế, những tiểu vương quốc này vẫn giữ quyền tự trị, chỉ cần đúng hạn nộp thuế tiến cống, nếu đế vương muốn xuất chinh, bọn họ phải phái quân đội đi trước, nhận lệnh từ đế vương. Từ đó, tình hình Tây Cực tương đối hòa bình ổn định.
Đế quốc này chỉ duy trì phồn vinh ba đời, gần một trăm năm, sau đó lại xuất hiện rung chuyển. Hơn hai mươi năm trước, hoàng đế băng hà, bốn người con trai của ông vì đoạt vị mà phát sinh nội chiến, tiện đà bạo phát chiến tranh. Có mấy vương quốc thế lực tương đối cường thịnh thừa cơ thoát ly đế quốc khống chế, tuyên bố độc lập. Bốn vị vương tử không rảnh bận tâm, cũng không đủ lực tiêu diệt thế lực khác, đành chiếm cứ một phương, toàn bộ tự xưng đế, thành lập quốc gia của mình.
Mặc dù như vậy, người ở Tây Vũ và tuyết vực cũng vẫn không rõ tình huống nơi đó, vẫn gọi chung là Tây Cực.
Tuyết vực liền kề Tây Cực, nhưng hai bên không lui tới với nhau. Tuyết vực chỉ chừng hơn ngàn dặm vuông, tất cả đều là cao sơn, tuyết đọng suốt năm, điều kiện ác liệt, chỉ có vài bộ tộc tụ cư. Mà từ tuyết vực đi hướng tây sang Tây Cực thì sa mạc nối liền sa mạc, hoang tàn vắng vẻ, bọn họ cũng không đến, bình thường đều đi về phía đông, đến Nam Sở dùng da lông đổi lấy nhu yếu phẩm. Thỉnh thoảng có vài người dân Tây Cực vì chạy trốn chiến loạn mà đến tuyết vực nên họ ít nhiều mới biết tình tình bên kia.
Nửa năm trước, có một nhóm người lục tục từ Tây Cực chạy đến đây, nói rằng Tây Cực lại có chiến tranh, bọn họ là chạy trốn khỏi đó. Người tuyết vực nhiệt tình tiếp đãi để cho bọn họ cùng sinh hoạt với tộc nhân của mình. Ai biết, hai tháng trước, nhóm người đó đột nhiên làm khó dễ, lựa lúc thanh niên ra khỏi nhà săn thú mà bắt lấy lão nhân, phụ nữ, con nít trong tộc, bức bọn họ phục tùng vị thủ lĩnh kia, vì đã nhận nhiều thứ tốt từ người ta, cả tộc bất đắc dĩ phải nghe theo lệnh hành sự.
Người Tây Cực mong bọn họ xâp nhập vùng Trung Nguyên, chiếm đất đai ở đây, người tuyết vực vốn không muốn, bọn họ đã quen sinh sống trên núi tuyết, không thích ứng đất đai bình nguyên, nhưng cuộc sống hòa bình dồi dào ở đây vẫn luôn là thứ mà họ hướng tới, lại thêm thân nhân đều đang trong tay người khác, sinh tử của thân nhân phụ thuộc vào sự phục tùng của họ, vì thế mọi người không thể chống cự. Cứ như vậy, dưới sự tổ chức của người Tây Cực, cùng nhau xuống núi, bắt đầu chiến tranh xâm lược.
Bọn họ tấn công rất thuận lợi, bách tính Nam quốc đã lâu chưa trải qua chiến tranh, căn bản không chịu nổi một kích, rất nhanh bọn họ đã chiếm lấy nửa giang san phía nam. Chiến trường mở ra quá rộng, bên Tây Cực có phần trở tay không kịp, lực lượng chưa đủ phải truyền tin về cho thủ lĩnh, bên kia đáp lời, thủ lĩnh chạy tới, tự mình chỉ huy chiến sự. Tộc Thương Lê gần Lão Hổ lĩnh nhất, chiến lực cũng là mạnh nhất trong các dân tộc ở tuyết vực, người Tây Cực liền phái họ đi đón thủ lĩnh, lại không nghĩ ra đột nhiên có quân đội Kế quốc từ đâu toát ra mà đánh cho họ hoa rơi nước chảy.
Lãng Giang Cách Hãn nhìn Ninh Giác Phi, thống khổ nói: “Nếu như Lang Chủ bọn họ bị các ngươi giết, những người tộc ta bị bọn họ bắt nhất định sẽ chết.”
Ninh Giác Phi trầm ngâm: “Thủ lĩnh bọn họ tên gì? Dáng dấp ra sao?”
Lãng Giang Cách Hãn suy nghĩ một chút, không chắc chắn lắm: “Hình như tên Thiết Lặc, theo tiếng của họ có nghĩa là lang sói, người Tây Cực đều gọi y là Lang Chủ, chúng ta cũng gọi y như thế. Mắt y màu xanh lá, tóc vàng, khoảng chừng ba mươi tuổi.”
Ninh Giác Phi gật đầu, ngưng thần suy tư, không nói gì.
Lý Thư mỉm cười: “Hãn vương. Tên của ngươi cũng có nghĩa là sói phải không?”
“Phải, Lãng Giang Cách theo tiếng chúng ta, cũng là sói.” Lãng Giang Cách Hãn thở dài. “Nhưng con sói ta đây không bằng Lang Chủ, thật sự là kém quá xa.”
Lý Thư an ủi: “Có thể chăm sóc tốt tộc nhân, đã là một vị Hãn vương tốt.”
Lãng Giang Cách Hãn trầm mặc một lúc lâu, thở dài một tiếng, nhưng không nhắc lại.
Lúc này Ninh Giác Phi mới nói: “Ở Lão Hổ lĩnh, Thiết Lặc trốn trong tuyết vực, chúng ta chưa bắt được.”
Lãng Giang Cách Hãn thở dài một hơi.
Ninh Giác Phi bình tĩnh: “Lúc đó có một thần tiễn thủ cản trở chúng ta. Người nọ bắn tên tài giỏi hiếm thấy, ngươi từng gặp người như vậy chưa?”
Lãng Giang Cách Hãn có phần suy tư, rồi lắc đầu: “Chưa thấy, cũng không nghe nói qua.”
Ninh Giác Phi không hỏi thêm gì.
Vân Dương thấy bọn họ đã ngưng nói chuyện, liền chạy đến bên Ninh Giác Phi, xin chỉ thị: “Nguyên soái, cơm đã làm xong, ăn trước rồi tính tiếp.”
“Được.” Ninh Giác Phi liền nói với hai người trước mặt. “Lý tướng quân, Hãn vương, chúng ta đi dùng bữa thôi.”
Bọn họ mới vừa đứng dậy, liền có người xông vào, vui vẻ kêu: “Giác Phi.”
Ninh Giác Phi quay đầu nhìn, cũng vui vẻ nở nụ cười: “Đại ca.”
Kinh Vô Song bước lên, kích động giang rộng tay, ôm siết lấy hắn.