Thiên Sơn Khán Tà Dương

quyển 1 chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hơn mười tên binh sĩ Nam Sở đang nỗ lực đóng cửa thành, gài then cửa nghe hắn quát lớn như thế, sợ đến mất hồn, then cửa từ trong tay vài người trượt xuống.

Thần trí Du Hổ rất tỉnh táo, nhưng không nói nổi nên lời, tức đến nỗi máu dồn hết lên đầu, gương mặt sung huyết đến đỏ bừng.

Đúng lúc này, “két két két”, hai cánh cửa thành vẫn đóng kín bị mở ra, Ưng quân vọt vào thành, lập tức cùng binh canh thành Nam Sở triền đấu với nhau.

Ninh Giác Phi huýt sáo gọi tới Liệt Hỏa rồi đem Du Hổ ném lên ngựa, một tay nắm cương kiềm chặt thân thể Du Hổ, một tay nắm chặt Ưng đao, đi vào thành.

Vạn Ưng quân không do sự theo sau Giác Phi, phi về phía cổng thành. Có người lấy kèn lệnh lên miệng thổi.

Âm thanh trầm thấp từ ngàn xưa vang vọng trong không khí. Không lâu sau, kèn lệnh ngoài quan cũng đáp lời hưởng ứng, từ xa xa tiếng vó ngựa dồn dập, mười lăm vạn khinh kỵ binh Bắc Kế từ Tây Vũ mượn đường vòng qua Yến Bình Quan đang hướng về đây, tấn công Kiếm môn quan.

Quan binh trấn cửa thành kinh hô: “Địch tới.” sau đó đánh kẻng báo động.

Du Hổ phun ra một ngụm máu tươi, sau đó mới cảm thấy thân thể đỡ hơn trước, nỗ lực giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế của Giác Phi. Ninh Giác Phi lần thứ hai vươn tay, chuôi đao nặng nề mà đánh vào đầu Du Hổ khiến hắn hôn mê bất tỉnh.

Trong lúc quân dân trong thành tràn ngập kinh ngạc ào ra đường đứng nhìn cổng thành đang đóng chặt.

Trên thành, quan binh Nam Sở chỉ lo nhìn quân địch từ bên ngoài đến gần không hề chú ý đến bọn họ. Ngoài thành, đại quân hét hò, tiếng vó ngựa che giấu tiếng chân của bọn Ninh Giác Phi, khiến hắn có thể đến được gần cổng thành mà không ai ngăn cản.

Ninh Giác Phi vung đao, nhanh chóng chém thanh cài cổng thành hai đoạn.

Mười Ưng quân lập tức nhảy xuống ngựa, xông lên mở cửa thành.

Mười lăm vạn tướng sĩ Bắc Kế nhìn thấy Ninh Giác Phi ở nơi cửa thành liền cao giọng hò reo: “Liệt Hỏa tướng quân, Liệt Hỏa tướng quân.”

Thống lĩnh lập tức hạ lệnh xung phong, khinh kỵ Bắc Kế như thủy triều xông tới, chạy ào vào thành.

Binh Nam Sở trên thành kinh hãi, có người nhìn xung quanh, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, có người chỉ biết vùi đầu bắn cung giết địch, không lòng không hề nghĩ đến bất cứ điều gì.

Lúc này, phó tướng của Du Hổ lớn tiếng quát: “Du tướng quân đã bị địch nhân bắt, hiện tại do ta tiếp nhận chỉ huy.” nói xong gã lập tức phân công nhân thủ nghênh địch.

Lúc còn ở Yến Bình Quan, Ninh Giác Phi đã từng gặp vị phó tướng này, hắn còn nhớ gã họ Tôn, nên ngửa đầu nhìn về phía tường thành cao giọng nói: “Tôn tướng quân, kẻ thức thời mới là người tài giỏi, mười sáu vạn đại quân Bắc Kế ta đã nhập quan, ở đây ngươi binh nhược tướng quả (binh yếu tướng ít), đã bất lực rồi. Hôm nay, cá nhân vinh nhục là chuyện nhỏ, sinh mạng toàn thành mới là chuyện lớn. Nếu ngươi hạ lệnh đầu hàng, ta cam đoan, bách tính cả thành không thương tổn, tướng sĩ toàn bộ không giết, không đốt nhà, không cướp của, không gian dối, không yêu sách, nếu có người phạm phải, giết bất luận tội. Tôn tướng quân, hôm nay nếu như ngươi hạ lệnh chống lại, tất nhiên lưu danh muôn đời, nhưng Kiếm môn quan này máu chảy thành sông, thi hoành muôn phương, trên có lỗi với liệt tổ liệt tông, dưới có lỗi với lê dân bách tính, hy vọng tướng quân nghĩ kỹ.”

Lời của Ninh Giác Phi rõ ràng, hữu lực, chấn động nhân tâm. Binh sĩ trên dưới thành có người đến từ Yến Bắc, đã từng thấy hắn xuất quan cứu tướng quân và vương gia, có người là trú quân bản địa, tận mắt thấy hắn đẩy lùi Độc Cô Cập, thật sự không hận nổi hắn. Lúc này nghe hắn nói vậy, người người đều nhìn về phía phó tướng.

Vị tướng quân tuổi trẻ nhìn Ninh Giác Phi, thấy ánh mắt hắn lấp lánh, quang minh trong trẻo, uy thế đầy người, vẻ mặt nghiêm nghị, rồi lại nhìn tinh binh Bắc Kế ngoài quan, gã biết, đại thế đã mất, cho dù trú quân toàn lực chống lại cũng chỉ là giết được thêm chút người, chẳng hề thay đổi được cục diện, nhưng lại đem đến uy hiếp cho sinh mạng toàn thành. Đắn đo giữa danh dự bản thân với tính mạng của mười vạn sinh mạng mãi không thể quyết, phó tướng mồ hôi như mưa.

Lúc này, Du Hổ từ hôn mê tỉnh lại. Giữa lúc mơ mơ màng màng, hắn nghe rõ rành rành lời Ninh Giác Phi nói ra, trong lòng hiểu, sự việc đã không thể thay đổi. Lúc này, Du Hổ nỗ lực mở mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía phó tướng, rõ ràng từng chữ: “Ta hạ lệnh, đầu hàng.”

Trên thành dưới thành lặng ngắt như tờ, một lúc sau, phó tướng yên lặng bước lên hai bước, trường kiếm cầm trong tay ném xuống thành.

Lập tức, toàn bộ quan binh Nam Sở đều buông vũ khí.

Du Hổ cúi đầu: “Ninh Giác Phi, ngươi rốt cục báo được thù rồi. Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, đại trượng phu lời nói gói vàng, những gì ngươi đã nói, nhất nhất phải làm được, bằng không, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi.”

Ninh Giác Phi ghé vào tai hắn cười nói: “Du tướng quân, việc hôm nay ta làm cũng không phải vì ân oán cá nhân. Trước đây, trên chiến trường ta có thể tru sát cha ngươi nhưng đã mở một đường cho ông ta trở về, chẳng lẽ đã không giữ lời sao? Hôm nay ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ngươi đã hạ lệnh đầu hàng, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, hơn nữa, ngươi còn là em rể của đại ca ta, ta không hy vọng phu nhân ngươi đau lòng. Nếu như ta ngay cả các ngươi cũng không giết thì lý nào lại đi giết những người kia. Vậy, giờ ngươi đã yên tâm chưa?”

Du Hổ im lặng. hắn thực sự không tin Ninh Giác Phi là một người hào sảng phóng khoáng như vậy, có thể bỏ qua tất cả những gì mà cha hắn đã làm, nhưng cái việc ti tiện đến như thế quả thật không thể nói lên lời được, hắn đành im lặng.

Ninh Giác Phi lớn tiếng hạ lệnh: “Lập tức tiếp thu hàng binh Nam Sở. Lập tức theo kế hoạch bố trí canh phòng trên thành. Tiểu đội sự vụ, chú ý làm tốt công tác trấn an, không thể nhiễu dân. Đội Tuần Sát nghe rõ cho ta, nếu binh sĩ Bắc Kế ta vi phạm quy định đã đặt ra, bất luận là ai, giết không tha.”

Hắn ở trên ngựa nhất nhất ra chỉ thị, phía dưới mọi người nhất nhất đáp lại “Tuân lệnh” rồi lập tức thi hành.

Nghe được những lời này, toàn bộ quan binh Nam Sở đều thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Giác Phi đem Du Hổ đầu vai hãy còn chảy máu cho đội trưởng xử lý tù binh rồi lập tức bắt đầu bố trí phòng vệ và tiến quân.

Lúc này, Kinh Vô Song đang chạy về phía đông đã phát hiện mình trúng kế. Yến Bình Quan vẫn chưa thất thủ, Lâm Truy bình yên vô sự. Anh có chút suy tư rồi đột nhiên hiểu ra quỷ kế của Ninh Giác Phi, lập tức điều quân trở về, muốn ngăn cản Ninh Giác Phi cứu viện tàn quân Toại thành.

Nhưng sóng triều di chuyển về phương nam đã lan tràn khắp nơi, khủng hoảng của bách tính như lửa trên đồng cỏ, khó có thể diệt hết. Phong cách hành xử nhân nghĩa và sự dũng mãnh phi thường của Ưng quân và Ninh Giác Phi đã lan truyền khắp nơi, quân tâm Nam Sở dao động, dân tâm đại loạn.

Tin tức truyền tới Lâm Truy, Chương Kỷ lập tức làm khó dễ, chỉ trích Du Huyền Chi bất tuân thánh chỉ, không để ý an nguy quốc gia, không để ý tới hơn sinh tử mười vạn hàng binh Nam Sở, chỉ tham đại công, không hề có phong phạm đại tướng, đem quốc gia đến sát biên giới diệt vong, tội đáng chết vạn lần. Ông khởi tấu yêu cầu cách chức Du Huyền Chi tra hỏi, dẹp an quân tâm, bình dân phẫn, đưa cho Bắc Kế một cái công đạo, dẹp yên phẫn nộ của họ.

Đại quân Bắc Kế đã nhập quan, bách tính phương bắc đều chạy nạn về phương nam làm triều đình rung động, ngoại trừ phụ họa lời Chương Kỷ ra, có người còn kiến nghị dời đô.

Lời này vừa ra, lập tức lọt vào tầng lớp ‘trí sĩ học thức’ do dẫn đầu Tôn Minh Sưởng kịch liệt bác bỏ, họ gọi đây là hành động vong quốc, thế địch không rõ, triều đình liền dẫn đầu chạy về phương nam, làm sao có thể khích lệ toàn quốc quân dân đoàn kết, chống lại xâm lược? Kế sách hiện giờ chỉ có thể hiệu triệu toàn dân cùng nhau bảo gia vệ quốc.

Thuần Vu Càn ngồi trên cung vàng điện ngọc, nghe chúng thần tranh cãi ầm ĩ không ngớt, tư tự lại bay đến nơi xa xăm, trong đầu y hiện ra dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, đôi mắt hỏa diễm băng lãnh đăm đăm nhìn mình. Y dường như lần thứ hai cảm nhận được sự lạnh lẽo của đêm tuyết trắng đó, cảm nhận được phẫn nộ hừng hực thiêu đốt trong bóng tối, cảm nhận được đau đớn bén nhọn chen vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, cảm nhận được một tia khoái cảm kỳ dị trong đau nhức hỗn loạn, tất cả đều đang phá hủy ngũ tạng lục phủ của y, làm y không thở nổi.

Y nhắm mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Y đã từng hùng tâm vạn trượng, tính toán mưu hoa, cẩn thận tỉ mỉ, hy vọng có thể lên được thái tử vị, một ngày thân đăng đại bảo, nhất định chấn hưng Nam Sở, làm minh quân một đời, danh lưu thanh sử. Thế nhưng, tất cả đều không làm được rồi, ông trời không có mắt nhìn người, không chịu cho y thời gian. Tư tiền tưởng hậu, trong đời mình y chỉ làm sai một chuyện duy nhất, đó là trùng quan nhất nộ vì hồng nhan. Nếu như từ ban đầu, y buông tha Ân Tiểu Lâu, Ninh Giác Phi sẽ không đến thế gian này. Nếu như y buông tha Ninh Giác Phi, không đưa hắn đến Thúy Vân lâu mà chính mình thu nhận hắn, có khi lúc này hắn đã trở thành cánh tay đắc lực của y, Nam Sở không chỉ chấn hưng mà còn có thể chiếm đoạt Bắc Kế, Tây Vũ, nhất thống thiên hạ. Nghĩ đến đây, Thuần Vu Càn lại cười khổ, mở mắt ra, nhìn về những thanh niên tài mưu đảm lược ngoài cửa điện, trong lòng thầm hỏi: “Trời xanh, ông mượn tay ta đưa hắn đến đây là muốn hắn diệt giang sơn của ta phải không? Là muốn ta làm quân vương vong quốc phải sao?”

Lúc này, trong điện thật an tĩnh, các đại thần đều kêu lên: “Bệ hạ, bệ hạ.”

Lúc này Thuần Vu Càn mới phục hồi tinh thần, chậm rãi nói: “Các vị ái khanh, sự đã đến nước này, chuyện ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa. Dời đô là chuyện không thể được, quốc gia vẫn còn, trẫm vẫn còn, dù kẻ địch mạnh đến đâu thì mọi chuyện vẫn còn hy vọng. Các vị ái khanh tẫn công trung thể quốc, cùng nhường nhịn lẫn nhau, chân thành đoàn kết, mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Những lời nói của hắn lập tức ổn định lòng quần thần, mọi người dưới điện khom người đáp: “Cẩn tuân hoàng thượng giáo huấn.”

Thuần Vu Càn trầm tĩnh ra lệnh: “Chương ái khanh, ngươi cấp tốc phái người đi về phía nam, bắt Giang Nguyệt Ban.”

Chương Kỷ nao nao rồi lập tức cúi đầu: “Tuân chỉ.”

Thuần Vu Càn tự nhiên biết chộp tới Giang Nguyệt Ban chẳng liên quan gì đến Ninh Giác Phi, chỉ là phí công nhưng y cần lý do để đuổi Chương Kỷ đi, để ông không ở trong triều vướng chân vướng tay. Thuần Vu Càn không nghe Chương Kỷ phản đối gì, thì nhìn về phía Du Huyền Chi: “Bộ binh, tức khắc điều binh mã trong thiên hạ nhanh chóng bắc tiến, chống lại cường địch.”

Du Huyền Chi lập tức đáp: “Tuân chỉ.”

Thuần Vu Càn gật đầu, lại nói với Trương Vu Điền: “Trương ái khanh, nghĩ cách cùng Độc Cô Cập, Tây Vũ liên hệ, để sứ giả mang thư tay của Ninh phi nói với hắn, minh ước lưỡng quốc còn đây, khẩn cầu hắn tức khắc phát binh, trợ ta đẩy lùi quân đội Bắc Kế.”

Trương Vu Điền do dự một chút rồi mới tuân chỉ.

Thuần Vu Càn suy nghĩ một hồi, nói với Du Huyền Chi: “Du ái khanh, ngươi lập tức truyền lệnh Kiếm môn quan, Tây Vũ nếu xuất binh tương trợ, Định Quốc tướng quân liền chốt mở cho đi, để quân Tây Vũ nhập quan.”

Du Huyền Chi còn chưa nói hết, Tôn Minh Sưởng đã lên tiếng: “Thỉnh bệ hạ suy xét. Tây Vũ vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta, hơn nữa bụng dạ chúng khó lường, nếu như mở cửa thành, chẳng phải cửa trước đuổi hổ, cửa sau mời sói sao? Tục ngữ nói ‘thỉnh thần đến dễ, đuổi thần đi khó’, nếu như để lũ quân Tây Vũ như lang như sói tiến vào, vi thần thực lo lắng vạn phần.”

Thuần Vu Càn hòa nhã đáp: “Tôn ái khanh nói rất đúng, nhưng sự tình cấp bách, hiện nay thiết kỵ Bắc Kế đã vượt qua biên giới, phải đẩy lùi chúng ngay lập tức, bằng không sẽ ảnh hưởng đến nguy vong quốc gia, còn về phần sau khi thắng lợi làm sao đuổi Tây Vũ thì không phải là việc khó.” Nói đến đây, y mỉm cười.

Tôn Minh Sưởng cúi đầu: “Bệ hạ cao chiêm viễn chúc (nhìn xa trông rộng), vi thần kính phục.” rồi lập tức lui ra.

Nghị sự đến đó, mọi chuyện đã được giải quyết, mọi người không ai nói gì nữa, Thuần Vu Càn liền đứng dậy bãi triều.

Lúc này Du Huyền Chi mới xoay người, hung hăng trừng Chương Kỷ.

Chương Kỷ cười lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.

Khi Kinh Vô Song chạy tới Toại thành thì ở đây đã hoang vắng, chỉ còn lại những vệt máu dài, nhìn mà giật mình. Anh ở đây đợi vài ngày, trong triều vẫn ầm ĩ cả ngày, chưa có chỉ dụ của bộ binh truyền đến khiến anh luôn thấp thỏm bất an. Vì thế, Kinh Vô Song quyết định chạy về Yến Bình Quan, tiếp tục chức trách thủ vệ của mình.

Ngay khi anh trên đường chạy về thì sứ giả Trương Vu Điền phái ra còn chưa xuất phát, một tin tức kinh thiên động địa đã truyền ra, Kiếm môn quan đã bị chiếm, quan ải Tây Bắc vào tay quân địch, đại quân Bắc Kế khai thành, hướng phía nam mà tiến công.

Sau đó, lại có một tin làm người người chấn động nữa xuất hiện, hai vạn Ưng quân Toại thành đã gần sát Áo Đặc sơn, đi đường vòng lao thẳng đến Yến Hành Quan ở cực tây Yến Bắc thất quận, cùng Đạm Thai Mục nội ngoại giáp công, công phá thành trì. Đại quân Bắc Kế lập tức từ trên thành dưới thành, quan nội quan ngoại phân làm ba đường tiến quân, thế như chẻ tre, bảy ngày phá sáu quận. Lục Nghiễm cùng chư tướng tất cả đều chết trận, quân Nam Sở tử thương thảm trọng, nhiều binh sĩ biết Bắc Kế không giết tù binh thì toàn bộ đều đầu hàng. Yến Bắc thất quận lạc vào tay địch.

Lúc này, Ninh gia quân theo đường tây tiến khí thế như hồng, liên tiếp công thành bạt trại, nhưng quân kỷ nghiêm minh, không mảy may tơ hào của dân.

Năm ngoái triều đình Nam Sở tặng cho Tây Vũ rất nhiều thuế ruộng, lại nộp cho Bắc Kế cống ngân còn nợ, tiện đà trưng thu quân lương, mở rộng quân đội, rồi trưng tập dân phu, quan phủ các nơi nhân cơ hội tham ô trắng trợn, phái quyên gia phú, sưu cao thế nặng, không từ thủ đoạn, bách tính các nơi từ lâu nhà chỉ có bốn bức tường không, đói nghèo khắp nơi, dân chúng lầm than.

Ninh Giác Phi đến bất cứ nơi nào liền mở kho quan, chẩn ngân phóng lương, còn phái quân y xem bệnh cho bách tính, miễn phí y dược, trong lúc nhất thời, bách tính cảm động đến rơi nước mắt ca tụng hắn là ‘phật sống’, không ít người lập bài vị trường sinh thờ cúng hắn, ngày ngày quỳ bái. Ninh Giác Phi với hành động này thật dở khóc dở cười, rồi lại không biết làm sao.

Vì tranh thủ sự ủng hộ của thổ hào thân sĩ các nơi, hắn không động đến lợi ích của những người này, nghiêm khắc ước thúc binh sĩ không được đánh cướp, nhất thời có được hảo cảm của giai tầng trung lưu.

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần nhà mình không phá gia thất tài, vẫn là phú hộ trong vùng, sống cuộc sống sung túc như trước thì ai cầm quyền cũng được. Trong mắt bọn họ, vị tướng quân thiếu niên tuấn mỹ oai hùng kia quả thực khác quá xa với hình tượng ‘ác ma ăn thịt người’. Hắn đối xử với mọi người khiêm tốn, ăn nói nhã nhặn, hành động quả đoán, đúng mực thoả đáng, lại rất giữ lễ. Đến nơi nào, hắn cũng đều ở trong quân trướng ngoài thành, không chiếm nhà dân, không thu vàng bạc, tài bảo, mỹ nam, mỹ nữ phú thương biếu tặng. Những việc hắn làm so với các quan viên Nam Sở càng hợp lời thánh hiền hơn, vì thế họ quyết định ủng hộ hắn.

Rất nhanh, mỹ danh ‘quân đoàn nhân nghĩa’ cấp tốc lan truyền, bách tính từ khủng hoảng biến thành hy vọng đội quân này đến. Ưng kỳ bay khắp nơi, các nơi đều ngưỡng cổ ngóng trông, Ninh Giác Phi không đánh mà thắng, thắng lợi dễ dàng đoạt nửa giang san Nam Sở.

———–

Mai_kari:

“Nếu như từ ban đầu, y buông tha Ân Tiểu Lâu, Ninh Giác Phi sẽ không đến thế gian này. Nếu như y buông tha Ninh Giác Phi, không đưa hắn đến Thúy Vân lâu mà chính mình thu nhận hắn, có khi lúc này hắn đã trở thành cánh tay đắc lực của y, Nam Sở không chỉ chấn hưng mà còn có thể chiếm đoạt Bắc Kế, Tây Vũ, nhất thống thiên hạ.”

“Nếu như …”, “Giá như …”

Một lần sai phạm, ngàn năm tiếc hận.

Sai phạm nhất không phải là không có được, mà là đã có nhưng lại đánh mất.

Hối hận nhất không phải là đã có mà lại đánh mất, mà là đã ngay trong tay nhưng lại không chịu nắm lấy.

Tài của Giác Phi, y không trọng dụng được.

Tâm của Giác Phi, y không chiếm giữ được.

Giác Phi, thân thể y, dòng máu y, xuất thân của y, ngay từ đầu vốn dĩ thuộc về Nam Sở.

Nhưng hiện tại, tài và tâm của Giác Phi lại được Bắc Kế dụng.

Vậy thì đành trách … tác giả thôi ^_^

Kaori: ngã ngửa @[email protected]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio