Kinh Vô Song nghe tin dữ ùn ùn kéo đến, lòng phẫn hận rồi lại gợn u buồn. Quay đầu lại nhìn vùng Trung Nguyên, cố quốc gia viên đang bấp bênh, không khỏi đau đớn, lại nghe quân đội Ninh Giác Phi nhân nghĩa cứu dân thì lại càng đau đớn hơn. Thật sự có thể ‘lấy dân làm gốc’, triều đình như vậy hẳn là đáng giá cho hắn cống hiến, phải không?
Hôm nay nghĩ kỹ càng mọi việc, hận của anh với Bắc Kế tuy còn nhưng với Ninh Giác Phi thật sự là không hận nổi.
Trong triều Lâm Truy phân tranh không ngớt, anh đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, quyết định hướng bắc nghênh địch, cùng Đạm Thai Mục thống thống khoái khoái đánh một trận, có thể báo thù đương nhiên là chuyện tốt, cho dù giết không được hắn thì chết cũng có ý nghĩa, không phụ sự trung nghĩa đời đời của Kinh gia.
Dọc theo đường đi, anh thu thập tàn binh bại tướng, hợp với số quân mang theo mười vạn người thì cũng được mười bốn vạn người. Quân lương mỗi ngày, anh cố gắng tiết kiệm, nhưng vẫn là bữa đói bữa no, cho nên tốc độ cũng rất thong thả. Buổi tối trú ở đồng hoang, Kinh Vô Song ngồi trên cỏ, ngửa đầu nhìn sao, kết cục của một anh hùng thật bi thương.
Lúc anh gần tiếp cận địch, người mang tin tức bộ binh Nam Sở phái ra rốt cục cũng tìm được Kinh Vô Song, lệnh anh lập tức đến Lỗ Dương thành, cách Yến Bắc ba trăm dặm về phía nam, chờ Du Huyền Chi tự mình dẫn mười vạn đại quân hội hợp, quyết chiến cùng Đạm Thai Mục.
Nhận được tin, Kinh Vô Song vô cùng hưng phấn, lập tức dẫn binh về phía nam, phi nước đại về Lỗ Dương.
Đạm Thai Mục lấy được Yến Bắc, Nam Sở mất đi thành quan, nhưng hắn không nóng lòng tiến công về phía nam mà đóng quân ở Yến Bắc, tựa như đang nghĩ dưỡng nhưng cũng như chờ đợi một điều gì đó.
Cùng lúc đó, Ninh Giác Phi ở tiền tuyến phía tây tác chiến lấy tốc độ trăm dặm mỗi ngày mà hành quân, thẳng đến bờ sông Mẫn vắt ngang Nam Sở, thì mới dừng lại phái người trở về Yến Bắc, liên lạc với quân phía đông.
Trong triều Nam Sở kiêng kỵ quân đội của Ninh Giác Phi còn hơn đại quân Đạm Thai Mục tự mình dẫn, không ai dám xin dẫn binh giết địch. Trong lúc Thuần Vu Càn giận dữ muốn tự mình ngự giá thân chinh. Lúc này, thống lĩnh cấm quân mà y tín nhiệm nhất, Tôn Đình động thân, xin xuất chinh nghênh địch.
Thuần Vu Càn lập tức đại hỉ.
Tôn Đình xuất thân hào môn thế gia, gia tài bạc triệu, tuổi trẻ hứa hẹn, không chỉ võ công thượng giai mà còn xuất thân khoa cử, thi đậu tiến sĩ, một tân tài hiếm có, thủ đoạn lão luyện, thái độ khiêm tốn, nhân duyên trong triều cũng tốt, vì vậy lên chức cực nhanh, không được năm năm liền từ quan lại địa phương mà được thượng triều, không ít người khen ngợi, đến nay đã trở thành Phó thống lĩnh cảnh vệ doanh Lâm Truy, biểu hiện cực tốt, phá được không ít đại án, rung động triều dã, khiến cho Thuần Vu Càn chú ý, dụng tâm mời chào. Tôn Đình cân nhắc một phen rồi cũng đầu nhập vào phe của y, vì y lúc minh lúc ám làm rất nhiều chuyện, liên tiếp diệt trừ không ít kình địch. Thuần Vu Càn rất tin tưởng Tôn Đình, không chỉ để Tôn Đình tham dự vào tất cả cơ mật đại sự mà còn giao ba mươi vạn cấm quân giữ gìn kinh đô và vùng lân cận cho Tôn Đình thống lĩnh.
Lúc này, quân nhân trẻ đúng lúc đứng ra khiến y cảm khái vô cùng: “Tôn ái khanh không hổ là cánh tay phải của trẫm, rường cột nước nhà, đợi khanh chiến thắng trở về, trẫm sẽ đến ngoài thành nghênh tiếp.”
Tôn Đình cất cao giọng: “Vi thần thụ quốc ân, tự nhiên khuynh lực giúp nước, giúp hoàng thượng giải sầu, vi thần toàn lực thi hành, thề tru diệt bắc khấu.”
Thuần Vu Càn nghe xong, thoả mãn gật đầu.
Triều thần lúc này thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao khen ngợi.
Thuần Vu Càn không muốn nghe những lời ngàn bài một điệu này nữa: “Truyền chỉ, phong Tôn Đình làm Thảo Lỗ tướng quân, dẫn mười lăm vạn bộ binh, ba vạn thuỷ quân, ngay ngày mai khởi hành, nghênh chiến quân địch.”
Lúc này Tôn Đình quỳ xuống, khom mình hành lễ: “Tuân chỉ.”
Ngày mai, Tôn Đình liền dẫn binh xuất chinh.
Lúc này, phần lớn binh mã đã bị Du Huyền Chi dẫn về phương bắc, binh ở những nơi khác chưa đến, Thuần Vu Càn đợi không được, để Tôn Đình thống lĩnh mười lăm vạn binh trong cấm quân lập tức xuất phát, thuỷ quân đã đến chiến thuyền ở bờ sông Mẫn Giang, ngược lên Tô Giang, cùng bộ binh tác chiến.
Ngay khi Tôn Đình dẫn quân rời Lâm Truy, Đại Đàn Sâm liền phái người phi ngựa báo tin, báo cho Ninh Giác Phi.
Lúc này Ninh Giác Phi đã có địa đồ Nam Sở, đồng thời sớm hỏi rõ dân bản xứ về địa hình xung quanh. Hắn không muốn đối kháng với thủy quân của địch, kỵ binh phương bắc không hiểu thuỷ chiến, hắn nhất định phải tốt khoe xấu che, không lấy sở đoản của mình đối đầu với sở trường của người. Do đó, Ninh Giác Phi nhổ trại lui binh, rời xa sông Mẫn, hành quân về phía đông.
Ba ngày sau, hai đại quân chạm mặt nhau tại bình nguyên Nhạc Tây.
Tôn Đình trị quân nghiêm cẩn, mười lăm vạn bộ binh Nam Sở vừa nhìn thấy kỵ binh đông nghịt nhưng chẳng hề khiếp đảm, mà là tự động xếp phương trận, ngay ngắn đứng nghiêm.
Ninh Giác Phi dừng ngựa, cẩn thận quan sát. Sau lưng hắn chỉ có mười vạn người, phần Ưng quân và Nhạn Kỵ còn lại đã chuẩn bị đánh bọc sườn.
Hai đại quân, một đông một tây, trầm mặc giằng co. Trong quân tinh kỳ phấp phới, quân dung nghiêm chỉnh.
Tôn Đình cưỡi một con ngựa màu tím nhạt, ngân khôi ngân giáp, tay cầm trọng kiếm, anh khí bừng bừng.
Ninh Giác Phi vẫn một thân hắc y, cưỡi trên chiến mã đỏ rực, Ưng đao chưa rời vỏ, bình tĩnh vô cùng.
Trên mặt hai người đều là một nụ cười như đã định liệu trước nhưng chưa hạ lệnh tiến công.
Tôn Đình vừa chắp tay vừa cất giọng chào: “Ninh tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ninh Giác Phi cũng ôm quyền hoàn lễ: “Tôn tướng quân, không dám nhận.”
Tôn Đình hào sảng: “Ninh tướng quân, ngươi ta hai quân lao sư động chúng, đường xa mà đến, tất cả đều người kiệt sức, ngựa hết hơi cả rồi, lúc này đánh, cho dù ai thắng, cũng không thể coi là anh hùng. Hôm nay không bằng ngừng chiến, để chúng tướng sĩ nghỉ tạm một phen. Buổi trưa ngày mai, hai quân quyết đấu, đại chiến một hồi, chẳng phải tốt hơn sao?”
Ninh Giác Phi cười ha ha: “Rất phải, liền nghe tướng quân.”
Hai người liền hạ lệnh đóng quân, nghỉ ngơi.
Quân đội hai bên đều là trang bị nhẹ, không mang theo đồ quân nhu, lúc này mới vừa vào hạ, doanh trướng cũng không cần che gió tránh sương. Binh lính vừa nghe lệnh, nét mặt đều trở nên thoải mái hơn, hành động cũng ngay ngắn rõ ràng, lập trạm phác, sau đó chôn nồi nấu cơm, chỉnh lý binh khí dụng cụ, phần lớn đều ngồi trên chiếu nghỉ ngơi dưỡng sức.
So sánh hai bên, binh lính Nam Sở vẫn còn chút căng thẳng, các chiến sĩ bên Bắc Kế thả lỏng hơn. Phần lớn binh lính Bắc Kế đều chăm sóc chiến mã của mình, tiếng cười sang sảng mơ hồ truyền sang. Một lát sau, có người bắt đầu cất tiếng hát, dần dần lại có người hát theo, tiếng ca càng ngày càng hùng hồn.
Đó là mục ca thảo nguyên, dù già hay trẻ, dù gái hay trai, ai ai cũng đều biết. Ninh Giác Phi thả Liệt Hỏa đi ăn cỏ, còn mình thì đứng trên gò đất, mỉm cười lắng nghe tiếng hát.
“Cả đời chăn thả từ tinh mơ đến tối
Thanh xuân trôi dần trên lưng ngựa chẳng hay
Chăn dê rồi lại thả ngựa
Chăn qua mưa tuyết rồi thả qua bão cát
Ta thích nhất rượu nồng như lửa
Thích nhất tiếng ca chốn thảo nguyên
Chỉ cần rượu chỉ cần hát ca
Đại thụ cũng không đè đổi, gió to cũng chẳng gục ngã
Cả đời chăn thả từ tinh mơ đến tối
Lưng dần cong theo năm tháng trên lưng ngựa
Chăn thả hôm qua, chăn thả ngày mai
Đuổi theo mây trời, yêu thầm hoa cỏ
Chẳng nghĩ đến hôm qua chỉ sống với hiện tại
Mãi đi tìm những đồng cỏ mới
Sông lớn ngăn không được ta, sa mạc không che nổi ta
Tiếng vó ngựa như xuân triều trong lòng” ()
Tiếng ca du dương trầm bổng vang vọng toàn bộ bình nguyên, khiến đại quân Nam Sở ở mặt đông nhịn không được nhìn về bên kia.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ cam từ từ lặn xuống đường chân trời, nhuộm đỏ cả nửa khoảng trời, cảnh sắc đẹp đẽ mà đồ sộ.
Tuy là bình nguyên nhưng nơi này cũng có nhiều chỗ nhấp nhô, Ninh Giác Phi một mình đứng thẳng ở sườn bình nguyên, ánh tà dương như lồng trên người hắn, Ninh Giác Phi tựa như thần tiên mà đứng giữa thái dương, dáng người cao ngất bị ráng chiều đỏ như máu bao bọc, tỏa ra thần lực không thể chiến thắng.
Chúng binh Nam Sở nhìn đến xuất thần, lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, có người cúi đầu lẩm bẩm: “Chiến thần… Chiến thần…. Lẽ nào hắn thực sự là chiến thần lâm phàm.”
“Thái dương thần…”
Tôn Đình đứng trước đại quân Nam Sở, nhìn Ninh Giác Phi an tĩnh đứng trong ánh tà dương tựa máu, trên mặt tràn đầy ý tán thưởng.
Phó tướng bên người tựa như lẩm bẩm: “Người như vậy, vĩnh viễn sẽ không thua.”
Tham tướng bên cạnh như bị đầu độc mà thốt ra: “Cho dù bại dưới tay người này, cũng không mất mặt.”
Dù nghe những lời họ nói, Tôn Đình cũng không tức giận. Hắn vẫn giữ một nụ cười bất biến, khẽ gật đầu.