Lâm Truy, đô thành mới của Bắc Kế.
Đầu tường vừa đổi màu cờ, bầu không khí cả thành vẫn yên ổn như trước, bên trong hoàng thành càng thêm an tĩnh, ngoại trừ đội tuần tra Bắc Kế thỉnh thoảng đi qua, trên đường không một bóng người.
Tĩnh vương phủ Nam Sở xưa kia, giờ vẫn treo biển Tĩnh vương phủ.
Phủ đệ rộng lớn vẫn náo nhiệt chẳng kém xưa, tuy rằng hoàng hậu giờ đã giáng thành vương phi, hoàng quý phi giáng thành thiên phi, tần, ngự, dắng () các đẳng cũng trở thành thiếp thị nhưng tính mạng đều an toàn, các nàng không phải chết, lại càng không bị xung quân biên quan làm nô, hay biếm vào quân làm kỹ, tất cả chi phí vẫn như cũ, cung nữ thái giám đều theo các nàng ra ngoài hoàng cung để hầu hạ. Đóng đại môn, các nàng vẫn sống những ngày vinh hoa phú quý, thế nên, trong phủ ngày ngày vẫn đàn hát múa ca, cười đùa líu lo.
Chỉ có Thuần Vu Càn không có tâm tình vui sướng vì sống sót qua tai nạn như các nàng. Y đứng bên gốc liễu già gần hồ nước, nhìn nắng hè rọi chiếu trên mặt nước, trong lòng vắng vẻ lạ thường.
Ba mươi mấy năm qua, chưa bao giờ y thanh nhàn như hiện tại.
Y cứ mãi suy nghĩ, cứ mãi nhớ về quá khứ, mỗi ngày đều nhớ đến, nhớ nhiều nhất chính là đôi mắt sáng như sao kia.
Cái ngày nọ, y nhìn thị vệ của y đem người thiếu niên xinh đẹp kia treo lên trên cây, nhìn họ từng tấc từng tấc xé nát hắn, trong lòng chỉ có thống khoái. Sau đó, y nhìn thị vệ thả hắn xuống, nhìn bọn thị vệ từng chút từng chút bận rộn trên người hắn, sau đó họ đứng dậy, nói với y, hắn đã chết.
Y đi qua, cúi đầu nhìn kỹ. Dung nhan tên kép hát này vẫn đẹp đẽ như thế. Trong lòng y, dù cho khuôn mặt này có đẹp đến thế nào thì cũng chỉ dùng để quyến rũ tiểu thiếp của y, làm y mất mặt, cho nên y câm hận hắn không gì sánh được.
Lúc này, hắn ta nằm trên mặt đất, thiếu niên với cơ thể trần trụi đầy vết thương mở mắt, nhìn về phía y.
Trong một giây đó, y cảm thấy như mình chưa từng nhìn vào đôi mắt nào trong suốt đến như thế, dường như đôi mắt ấy có thể nhìn thấu tất cả, thậm chí xuyên thấu cả linh hồn con người. Y có chút giật mình. Y muốn làm cho đôi mắt này vẩn đục, muốn làm cho thiếu niên kia mãi mãi sống trong địa ngục.
Và y làm được rồi, khi y đến Tĩnh vương phủ ngày ấy nhìn thấy hắn, hắn vẫn là thiếu niên hoàn mỹ dù mình đầy thương tích, trong ánh mắt đã không còn thần thái trong trẻo ấy, thế nhưng, y lại chẳng có chút khoái cảm trả được thù nào. Thời khắc đó, y chỉ cảm thấy phẫn nộ và thống hận với thái tử và Tĩnh vương, còn có chút gì đó mừng rỡ. Thiếu niên dường như rất hợp khẩu vị của thái tử, sau đó, hắn liên tục bị gọi vào phủ, thực hiện các hành vi hoang đường nhất. Những chuyện này, y đều sai mật thám trong phủ thái tử nắm lấy chứng cứ, chờ lúc thích hợp, y sẽ nghĩ cách làm chúng truyền đến tai phụ hoàng, làm dao động căn cơ của thái tử.
Rốt cục, hoàng thượng cũng bắt đầu chán ghét các sở thích bất lương của thái tử. Mà Chương Kỷ bị hoàng hậu ra lệnh, cầm kiếm chạy ào vào Thúy Vân lâu, bắt đi kép hát nọ. Ngay khi y nghe tin, thiếu chút nữa đã ngửa đầu cười to.
Thân là võ tướng, Chương Kỷ là hậu thuẫn kiên cường của thái tử, nghĩ không ra ông cũng sẽ bị nam sắc mê hoặc, y nhịn không được mượn cớ thử vào phủ của viên lão tướng ấy, muốn xem vị biểu huynh thê thiếp thành đàn này của hoàng hậu sẽ đối xử ra sao với tên kép hát kia.
Có người nói ông đem thiếu niên ấy nhét vào một góc viện hẻo lánh, nên y đặc biệt đi đường vòng để gặp hắn.
Quả nhiên y đã thấy thiếu niên xinh đẹp kia ở đó.
Gió lạnh đầu mùa đông, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt lại như nhìn về phía xa xăm, tràn ngập cơ trí thông thấu khôn kể. Hai hàng tóc mai rũ xuống phất phơ trong gió. Sau lưng hắn là cả bầu trời, hàng tre trúc xanh ngắt.
Tuyệt mỹ như tranh vẽ, làm y chấn động.
Trong lòng y, bỗng nhiên có chút gì đó hối hận.
Sau đó, Chương Kỷ xin xuất chinh giết giặc, y dĩ nhiên đồng ý, y muốn cho lão già đó đi thật xa, rồi nghĩ cách làm sao để mang người thiếu niên kia về lại phủ mình. Trong lòng y có một mong ước mãnh liệt, y muốn ôm hắn. Người này không ngờ có thể làm y mất đi lý trí, khiến y mơ hồ có cảm giác sợ hãi không rõ.
Nhưng mà, thiếu niên ấy chạy thoát.
Y như trút được gánh nặng, như vậy cũng tốt.
Biên quan, binh hung chiến nguy, y lại nhìn thấy hắn.
Hắn mặc bộ y phục Nam Sở bình dân, cưỡi một con ngựa bình thường, xông từ đỉnh núi xuống, giương cung cài tên, bắn chết cường địch Tây Vũ, vung đao nhảy vào trận địch. Hắn mạnh mẽ không sợ thứ gì, đuổi theo đại vương Độc Cô Cập dũng mãnh thiện chiến của Tây Vũ phải bỏ chạy thẳng đến đại doanh, chặt bỏ vương kỳ Tây Vũ. Trong giây phút đó, dưới ánh vàng của trời chiều, dáng dấp hắn đẹp tựa thiên thần.
Nhìn thiếu niên ấy đứng thẳng trước Kiếm môn quan, cặp mắt sáng như sao ấy tràn ngập phẫn nộ, y thực đã hối hận rồi.
Cái đêm lạnh lẽo của bão tuyết nọ, y bỗng nhiên cảm thấy có một trọng lượng nặng nề đè lên người, sau đó, lưỡi dao sắt bén kề vào yết hầu. Y không thể cử động, y không muốn chết. Y nằm trên giường, trong lòng hưng phấn khôn kể.
Hắn đã đọc bố cáo của ta.
Hắn đã tới.
Người trên thân chậm rãi vạch tìm tòi y phục y, thong dong, bình tĩnh, đao trên tay bất động như núi, trấn định như vậy khiến y bắt đầu run sợ.
Trong không khí lạnh lẽo, lưỡi dao sắc bén tựa lửa đâm vào thân thể y, va chạm kịch liệt khiến thân thể y hãm sâu vào đệm giường mềm mại. Tay y nắm chặt khăn trải giường, hàm răng cắn chặt gối đầu, dư quang khóe mắt cũng không ngừng nhìn về phía lưỡi đao bên gối. Đau đớn làm y hít thở không thông, ở giữa lúc hỗn loạn cảm nhận một tia khoái cảm lại làm y càng thêm tê liệt.
Thiếu niên xoay người xuống giường, rút đao định rời đi.
Y bất chấp đau đớn, nỗ lực gọi hắn lại: “Đừng đi….”
Cuối cùng, hắn vẫn đi.
Nhưng đề nghị của hắn cho Thuần Vu Càn dũng khí, y không còn do dự gì nữa, y mang quyết tâm nhất kích tất thắng, rốt cục thành công đốn ngã thái tử và Tĩnh vương, còn mình thì đăng thái tử vị, cũng vì sự trở về của hắn mà mở đừng.
Nhưng mà, hắn không muốn trở về.
Từ nhỏ đến lớn Thuần Vu Càn vẫn mang vẻ trầm ổn thạo đời của trưởng tử hoàng thất, mọi chuyện đều có kế hoạch hẳn hoi rồi mới hành động, chưa từng thất bại. Chỉ khi đứng trước thiếu niên đẹp đẽ này, y mới có cảm giác vô lực như thế. Nếu thời gian có thể quay lại, ngay lần đầu nhìn đến ánh mắt ấy, y nhất định sẽ đối xử tử tế với hắn, tuyệt không đưa hắn vào Thúy Vân lâu.
Tất cả đã lỡ làng.
Sau đó không ngừng mà lỡ làng.
Vì vị tướng quân thiếu niên chuyển thế mà đến này, y vắt hết óc, phái Kinh Vô Song và Thuần Vu Triều thiên lý xa xôi đến Kế đô, hy vọng có thể khuyên bảo hắn trở về.
Hắn tới, nhưng là vì quốc sư Bắc Kế quỷ kế đa đoan, Vân Thâm kia.
Hắn tới, làm cho Thuần Vu Càn biết những người đã từng chạm qua hắn, khiến y giết những người đó, nhưng làm sao có thể giết hết toàn bộ.
Hắn tới, ánh mắt nhìn chúng thần Nam Sở vẫn lạnh lùng dửng dưng.
Hắn tới, đem Lâm Truy khuấy động đến long trời lở đất, sau đó lần thứ hai rời đi.
Sau đó, y biết bọn họ không bao giờ có thể bên nhau được nữa.
Đến tận lúc ngoài thành Lâm Truy, vị Liệt Hỏa tướng quân danh chấn thiên hạ này mới lại xuất hiện trước mặt y, khí thế như núi, ánh mắt vẫn sáng tỏ và trong suốt đến thế.
Đây là ý chỉ của thượng thiên, là trời muốn y vong.
Y quyết định đầu hàng.
Từ đó trở đi, không còn nhìn thấy hắn nữa.
Tổng quản trong phủ thường thường xuất môn, lấy cớ mua đồ mà thay y tìm hiểu tin tức.
Vì vậy, y biết.
Liệt Hỏa tướng quân chẳng bao giờ bước vào Lâm Truy một bước.
Liệt Hỏa tướng quân được phong Tịnh Kiên vương, thiên hạ binh mã đại nguyên soái, thế nhưng hắn thượng biểu từ quan.
Liệt Hỏa tướng quân thần bí bỏ đi, chẳng biết đi đâu.
Trong nước đồn đại, Liệt Hỏa tướng quân là thiên thần lâm phàm, là trời thấy tội nghiệt Nam Sở chồng chất, phái hắn tới đây tiêu diệt Nam Sở, hiện tại hắn đã bị thượng đế triệu hồi.
Là như vậy sao? Là như vậy sao?
Thuần Vu Càn đứng bên hồ nước, ngửa đầu nhìn về phía thiên không.
Trời cao nhạt màu, trong suốt, thuần túy tới loá mắt, linh động như vậy, tựa như đôi mắt người nọ.
Ánh sáng ấy, mãi mãi sống trong lòng y, rọi sáng tuổi già ảm đạm ấp úc của y.
Hết phiên ngoại
() Thiên phi, tần, ngự, dắng: Thời cổ đại, nữ nhân trong cung được xếp hạng như sau: Tần phi (cung phi), tần phụ (thiếp), tần ngự (nô tì), tần tường (nữ quan).
Tần, ngự, dắng ở đây là từ viết tắt của: Tần phi (cung phi và thị thiếp của vua); tần dắng (cung nữ); tần ngự (cổ đại đế vương, chư hầu thị thiếp và cung nữ của chư hầu và hoàng thái tổ)
Kaori: Dù biết Thuần Vu Càn là tự làm tự chịu nhưng vẫn có chút thương cảm y.
Mai_kari: Cái này coi như mạn đàm luôn rồi còn gì, mà cái tựa hình như có chút không phù hợp cho lắm.
Tặng cho anh Càn một cái background music nè