Đầu thu, Minh đô của Tây Vũ tràn ngập vui tươi.
Lễ đua ngựa vừa qua, giờ đã vào mùa thu hoạch.
Rất nhiều dân du mục đem những đàn ngựa dê của mình từ bốn phương tám hướng nơi thảo nguyên tụ tập về đây, tiến cống, giao dịch, đổi lấy những nhu yếu phẩm cho cuộc sống của mình. Gương mặt ngăm đen của bọn họ sáng lên những nụ cười hạnh phúc.
Ninh Giác Phi vẫn như trước không thay đổi, phóng ngựa ra khỏi thành, phi ngựa trên thảo nguyên rồi xuống ngựa chạy bộ.
Đường chạy bộ của hắn không lúc nào cố định, đây luôn là tác phong của hắn, cũng không ai chạy cùng hắn, ai cũng biết thói quen này của Ninh Giác Phi.
Hắn chạy rất nhanh, trong ngọn gió đầu thu mát lạnh, thiên nhiên xung quanh như tiếp thêm sức mạnh cho hắn, thật thoải mái.
Bệnh của Ninh Giác Phi cơ bản đã khỏi, thể lực cũng dần dần hồi phục tiêu chuẩn ngày xưa, tâm tình cũng vui vẻ hơn.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng ngựa hí trong trẻo.
Ninh Giác Phi dừng chân, ngưng mắt nhìn lại. Hắn cảm thấy tiếng hí đó sao mà quen thuộc đến vậy.
Đang nghi hoặc, Liệt Hỏa đã nhăn mũi phun phì phì, bốn vó đạp đất, dường như có chút không kiềm chế được, muốn chạy đi.
Ninh Giác Phi lập tức xoay người lên ngựa, hai chân nhẹ thúc vào bụng ngựa.
Liệt hỏa cong người, chạy như tên bắn.
Dưới trời xanh, rất nhanh đã xuất hiện một tuấn mã như tuyết trắng, đang nhìn quanh giữa thảo nguyên xanh tươi, trên lưng ngựa không có ai, điều đó khiến lòng Giác Phi trầm xuống.
Lẽ nào y lại bị thương?
Nhanh chóng vọt đến bên Bạch Tuyết, Ninh Giác Phi nhảy xuống ngựa, nhìn xung quanh.
Bên thân Bạch Tuyết là một người mặc áo bào trắng đang ngơ ngẩn nhìn lên thiên không.
Trong lòng Ninh Giác Phi chấn động, vội vã tiến lên, ngồi xổm xuống hỏi gấp: “Vân Thâm, sao ngươi lại ở đây? Sao vậy? Có bị thương không?”
Vân Thâm chậm rãi nhìn về phía hắn. Bởi vì nhìn lên trời đã lâu nên mắt y bắt đầu hoa, nhìn không rõ người: “Ngươi là ai?”
Ninh Giác Phi căng thẳng, cẩn thận ôm lấy y: “Ta là Giác Phi đây, ngươi sao vậy? Không nhận ra ta sao? Vân Thâm, rốt cuộc là chuyện gì? Mau nói cho ta biết.”
Vân Thâm đưa tay ra, ôm chặt lấy thắt lưng hắn rồi cười: “A, đúng, là Giác Phi.”
Ninh Giác Phi nhìn khuôn mặt tuấn tú giờ đây nở một nụ cười hồn nhiên trẻ thơ như vậy, không khỏi càng thêm lo lắng: “Vân Thâm, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vân Thâm đem mặt vùi vào lòng hắn, từ từ nói: “Ta tới tìm ngươi.”
“Ngươi…” Ninh Giác Phi nắm lấy vai y, trong lòng có chút ấm áp, nhưng không biết nên nói gì mới tốt.
Vân Thâm nhẹ nhàng mà nói: “Ta thật sự nhớ ngươi, cảm giác này rất khó chịu. Nếu như cả đời này không thể tìm được ngươi, ta … cũng không muốn sống nữa.”
Ninh Giác Phi ôm sát lấy cánh tay run rẩy của y, ôn hòa đáp: “Vân Thâm, ngươi không biết bản thân đang nói cái gì đâu.”
Vân Thâm lắc đầu: “Ta biết. Ta biết ngươi giận ta không nói cho ngươi biết ta và Chiêu Vân đã từng đính hôn. Ta… chỉ sợ ngươi hiểu lầm. Giác Phi, chuyện đính hôn của ta và Chiêu Vân đã chính thức hủy bỏ. Đại Đàn Sâm đã cầu thân với Hoàng thượng, và ngài cũng đã chấp thuận, Chiêu Vân sẽ cùng Đại Đàn Minh thành thân. Như vậy, ngươi không còn giận ta nữa chứ?”
Ninh Giác Phi ngẩn ra: “Vân Thâm, ngươi và bệ hạ đừng vì ta mà làm Chiêu Vân công chúa ủy khuất nữa.”
Vân Thâm ôm hắn càng thêm chặt: “Không ủy khuất gì cả, ngươi đừng có hiểu lầm. Ta tối đa cũng chỉ không muốn cưới cô ấy, sao có thể tùy tiện bắt công chúa cưới người khác chứ? Bệ hạ cũng sẽ không bắt công chúa gả cho người cô ấy không thích. Lần trước, Đại Đàn Minh bị trọng thương ở đỉnh Thanh Phong, bị đưa về Kế đô, Chiêu Vân muốn nghe chuyện về nhị ca Đạm Thai Đức Thấm tướng quân hy sinh nên thường chạy tới thăm y. Cứ như vậy, hai người dần dần liền có tình ý. Thế nên, mới có đám hỏi lần này. Sau đại điển dời đô mười lăm tháng chín, bọn họ sẽ thành thân. Đại hôn lần này, bệ hạ sẽ tổ chức rất lớn, vì Tân Bắc Kế dệt hoa trên gấm.”
Ninh Giác Phi nghe đến đó, thân thể tựa như được giải thoát, mây đen cứ luôn bao phủ trong lòng cũng tiêu tán, bất ngờ này khiến thân thể hắn như nhũn ra.
Vân Thâm lại càng hoảng sợ, vội vã ngẩng đầu nhìn hắn, lo lắng hỏi: “Giác Phi, ngươi sao rồi? Còn bệnh sao?”
“Ta không sao.” Ninh Giác Phi nhanh chóng an ủi y.
Hai người đối diện nhau, nhìn gương mặt gầy gò tiều tụy của đây đó, trong lòng cả hai đều chua xót.
Mắt Vân Thâm dần dần nhòe lệ.
Ninh Giác Phi nhìn đôi môi phần nào đã mất đi huyết sắc, trong lòng thương tiếc vô vàn, nhịn không được hôn lên.
Hơi thở quen thuộc gần trong gang tấc, Vân Thâm nhắm mắt lại, chìm đắm trong triền miên. Y càng lúc càng dựa sát vào hắn, tham lam cắn mút đôi môi mỏng của hắn, để đầu lưỡi mạnh mẽ của hắn xâm nhập, linh xảo dây dưa cùng mình. Và khi hắn muốn lui ra ngoài, y dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, không bằng lòng để hắn rời đi.
Ninh Giác Phi cười khẽ, cùng y nhiều lần dây dưa không dứt, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
Vân Thâm tình nhiệt như lửa, cổ họng khó tránh mà rên rỉ khó nhịn.
Ninh Giác Phi thở hổn hển, hắn sắp nhịn không nổi nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, cách đó không xa chỉ có một cái trướng nhỏ, còn chỗ khác đều là đất bằng, thỉnh thoảng có mục dân đi ngang qua, nhìn bọn họ mỉm cười, có khi còn huýt sáo, hay trêu chọc la to một tiếng.
Hai con ngựa của họ quả là quá gây chú ý, muốn cho người ta không để ý cũng không được.
Vân Thâm biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cái trướng đó là của ta.”
Ninh Giác Phi không nói hai lời, lập tức đưa y lên, nhanh đi về phía trướng bồng.
Vân Thâm ôm cổ hắn, cảm nhận cái ôm hữu lực của hắn, hạnh phúc nở nụ cười.
Hết phiên ngoại
Kaori: Có ai muốn kết thúc tại đây luôn không?
Mai_kari: Chị Tuyết cũng ít biết bỏ mồi dụ đọc giả lắm nha. Theo cá nhân Mai thì thấy HE này không được hợp lý cho lắm, có lẽ vì sự tha thứ và bỏ qua quá dễ dàng cho sự dối trá hay chăng? Dù Mai cực thích Vân Thâm nhưng vẫn không thể chấp nhận sự dễ dàng thế này được, anh ngược Giác Phi cả gần chục chương lận mà, cũng phải ngược lại anh mới phải đạo chứ.
Chắc chị Tuyết cũng thấy nó không được hợp lý nên mới viết thêm bộ chăng?
Kaori: Vậy là phải ngược lại Vân Thâm chục chương nữa thì mới huề??!
Lời cuối sách
Tuyết tôi luôn viết truyện về đô thị hiện đại, “Thiên sơn khán tà dương” là bộ tiểu thuyết cổ đại đầu tiên của Tuyết tôi.
Tuyết tôi thích đọc sách, cũng thích xem đam mỹ, xem rất nhiều truyện cổ đại, truyện xuyên không, rồi phát hiện, trong truyện xuyên không nghề nghiệp gì cũng có, chỉ không có quân nhân. Tuyết tôi ngẩn người, tưởng tượng xem nếu một tướng quân lợi hại xuyên không trở về cổ đại thì sẽ ra sao?
Cứ như vậy bắt đầu viết.
Bởi vì là xuyên không nên Tuyết tôi cũng viết những điều tôi thường tự hỏi về linh hồn viết vào trong đó.
Tuy rằng là truyện đam mỹ nhưng Tuyết tôi vẫn cho rằng tình cảm này là một điều vô cùng đẹp.
Nếu trở lại cổ đại, lại còn là tướng quân, Tiểu Phi của Tuyết tôi phải đỉnh thiên lập địa.
Bởi thế nên có chiến tranh, thế nên Tuyết tôi viết thêm tình chiến hữu, tình quê hương. Chỉ cần có tình, nhân tính sẽ vẫn đẹp đẽ.
Cuối cùng giang sơn nhất thống, Tiểu Phi “thiên sơn độc hành”, có một số độc giả nhất định không hài lòng. Thế nhưng, đại anh hùng như Tiểu Phi nhất định không ưa được những tranh đấu cung đình, nên, trở lại giang hồ, phóng ngựa rong ruổi, sống cuộc đời tự do, đây cũng là một cái happy ending ha?
Quyển truyện này rất dài, Tuyết tôi xin cảm ơn các độc giả đã mua truyện, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và cổ vũ.
Cảm ơn.