Thiên Sư Chấp Vị

quyển 9 chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm đó, để ăn mừng Hứa Nham bị bắt, Trương Huyền mời mọi người đến nhà hàng phung phí xa hoa một bữa. Tuy cuối cùng vẫn không rõ tung tích của Tạ Bảo Khôn, nhưng ít ra Hứa Nham sa lưới, có thể khiến nội tình vụ án chế độc của Tiêu gia nổi lên mặt nước, lại thêm chứng cứ Tiêu Nhiên cung cấp, vụ án chế độc có thể thuận lợi kết thúc.

Tiêu Nhiên vì còn rất nhiều trình tự phía sau phải giải quyết, không tới tham dự cuộc gặp gỡ, chỉ liên lạc điện thoại với Trương Huyền nói cảm ơn cậu. Sau khi hai người hàn huyên mấy câu, y hỏi về Tiêu Lan Thảo, khi biết Tiêu Lan Thảo cũng không tìm Trương Huyền nữa, y thở dài, không nói gì buông điện thoại xuống.

Sau khi thân thể Trương Lạc hơi hồi phục, xuất viện về nhà, Trương Huyền vốn định tới thăm ông, ai ngờ mọi người quay về chưa bao lâu liền nhận được điện thoại của Tạ Phi, nói bệnh viện tâm thần xảy ra chuyện, bảo họ lập tức đến.

Còn tưởng rằng vụ án Tiêu gia và rắc rối của Tiêu Lan Thảo đã giải quyết xong, cậu có thể lấy hơi rồi, không ngờ Tạ Phi lại đột nhiên tìm họ, trong lòng Trương Huyền bực bội nghĩ bệnh viện tâm thần xảy ra chuyện thì liên quan gì đến cậu, cậu là thiên sư, chứ không phải là bác sĩ.

Có điều lòng hiếu kỳ đã chiến thắng sức ỳ, nhận điện thoại của Tạ Phi, Trương Huyền cùng Nhiếp Hành Phong vội vã tới bệnh viện. Lúc nghe bệnh viện tâm thần xảy ra chuyện, Trương Huyền thừa nhận Tạ Phi gọi cậu tới không sai, chuyện này đúng thật là có chút liên quan đến cậu, bởi vì trong một phòng nào đó của bệnh viện xảy án mạng, mà người chết chính là Trương Tuyết Sơn.

Trong phòng Trương Tuyết Sơn chỉ có một mình con gái lão, khóa cửa không biết bị động tay chân gì, bác sĩ không vào được, thấy có người chết, liền lập tức báo cho cảnh sát.

Lúc Trương Huyền cùng Nhiếp Hành Phong đến thì cảnh sát đang nạy cửa, Tạ Phi lại khẩn trương đảo quanh trên hành lang, thấy họ không nói hai lời, kéo Trương Huyền đến trước cửa sổ nhỏ bên cạnh, cửa sổ nhỏ kia chỉ dùng để quan sát tình hình bệnh nhân, có thể thấy toàn cảnh bên trong.

Theo Tạ Phi nói, Trương Tuyết Sơn là vì đột nhiên nóng nảy phát bệnh bị nhốt lại. Trương Huyền từ cửa sổ ló đầu nhìn vào, chỉ thấy tứ chi Trương Tuyết Sơn bị dây nịt cố định trên giường, đây là phương pháp cơ bản bệnh viện tâm thần dùng để đối phó với người bệnh nặng, khác ở chỗ là Trương Yên Hoa cũng ở trong phòng. Bởi vì lúc trước Trương Tuyết Sơn lên cơn điên, Trương Yên Hoa đều có thể trấn an, nên lúc cô ta đề nghị vào thăm cha, bác sĩ không ngăn cản, không ngờ lại xảy ra bi kịch.

Gây ra cái chết của Trương Tuyết Sơn là con dao găm cắm giữa ngực lão, nhìn độ sâu dao găm xuyên vào cùng trình trạng xuất huyết, chắc là một dao đâm vào tim mất mạng, trừ cái đó ra trên cổ Trương Tuyết Sơn còn cuốn mấy vòng chỉ phẫu thuật, như để cản trở lão kêu gào, chỉ giải phẫu siết rất chặt, mà Trương Yên Hoa thì núp mình dưới góc giường, bởi vì sợ, hai tay nắm rất chặt, liên tục run rẩy.

Thấy công cụ gây án quen thuộc, chân mày Trương Huyền cau lai, quay đầu hỏi Tạ Phi: “Sao lại thế này?”

“Tôi cũng không biết.”

Tạ Phi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hiện thực này, tinh thần có chút hoảng hốt: “Là sư muội đột nhiên gọi điện cho tôi, nói bọn họ gặp nguy hiểm, Tạ Bảo Khôn có thể sẽ giết họ, tôi liền chạy tới, ai ngờ lúc tôi đến, Trương Tuyết Sơn đã bị giết rồi.”

Sau khi biết mình bị Trương Tuyết Sơn tính kế, Tạ Phi liền đề phòng cha con họ Trương. Hắn vốn định gặp mặt hỏi cho rõ, nhưng Trương Yên Hoa cứ trốn hắn suốt, mà hắn lại rất yêu mến Trương Yên Hoa, không nỡ ép cô niều. Ai ngờ đúng lúc hắn muốn xóa bỏ chuyện này thì Trương Yên Hoa lại đột nhiên cầu cứu hắn.

Tạ Phi lo mình lại bị hãm hại, nhưng lại không nỡ để sư muội khổ sở cầu xin, do dự rất lâu, quyết định liên lạc với Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong. Sau khi Nhiếp Hành Phong giúp Tạ Phi mở ra chân tướng vụ luân hồi Tạ gia, Tạ Phi liền cực kỳ kính nể Nhiếp Hành Phong, hắn nghĩ có họ đứng ra, dù Trương Tuyết Sơn muốn giở trò cũng khó.

Nhưng hắn không ngờ Trương Tuyết Sơn thực sự xảy ra chuyện, khi thấy Trương Yên Hoa ngồi đờ ra trong phòng bệnh, hắn vô cùng hối hận mình đã chần chừ, nếu tới sớm một chút, biết đâu thảm sự sẽ không xảy ra. Cũng không phải hắn để ý đến sống chết của Trương Tuyết Sơn, hắn chỉ cảm thấy lo lắng cho tình trạng của Trương Yên Hoa.

“Trương Yên Hoa sao lại thành ra thế kia?” Nhiếp Hành Phong hỏi.

“Không biết, lúc tôi tới cô ấy đã như thế, có lẽ là bị dọa sợ, tôi gọi cô ấy cũng không thưa, các anh nói có phải là do Tạ Bảo Khôn làm không?”

“Sao lại khẳng định như vậy?”

“Bởi vì sư muội nói hai ngày nay Trương Tuyết Sơn cứ nhắc tới tên Tạ Bảo Khôn suốt, nói lão muốn tới giết mình, tôi vừa hỏi qua bác sĩ, họ đều nói gần đây tính tình Trương Tuyết Sơn rất nóng nảy, như đang sợ hãi điều gì, ngoài con gái ra, bất cứ ai cũng không cho tới gần.”

Người tu đạo cảm nhận cái chết mãnh liệt hơn so với người bình thường, nếu Tạ Bảo Khôn thật sự muốn tới giết Trương Tuyết Sơn, lão cảnh giác cũng không kỳ quái, vốn tưởng rằng bệnh viện tâm thần là nơi ẩn thân tốt nhất, lại không ngờ rằng đây cũng là lồng giam trói bộc lão, không ai tin lời lão, biết rõ nguy hiểm sắp xảy ra lại không có chỗ trốn.

Trương Huyền nhẹ giọng cười nhạt: “Nếu quả thật như vậy, đó cũng là báo ứng của lão, ngàn tính vạn tính, lại không tính được mạng của mình.”

Cửa phòng rất nhanh được mở ra, cùng lúc pháp y khám xét hiện trường, Trương Yên Hoa được đưa sang phòng khác làm ghi chép, có điều trạng thái tinh thần của cô ta rất tệ, chịu đả kích nặng nề, vẻ mặt dại ra, một mực lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại người là mình giết, bảo cảnh sát đưa cô ta tới cục cảnh sát.

“Sư muội sẽ không giết Trương Tuyết Sơn, cô ấy rất kính trọng cha mình, hơn nữa trước khi xảy ra vụ án cô ấy còn từng cầu cứu tôi!”

Tạ Phi ở bên ngoài phòng nghe được khẩu cung của Trương Yên Hoa, gấp đến độ muốn xông vào thanh minh cho cô, bị Trương Huyền kéo sang một bên, bảo hắn bình tĩnh đừng nóng, xem phán đoán của cảnh sát,

Khám xét hiện trường nửa ngày, Trương Yên Hoa coi là người tình nghi nhất bị đưa về cục cảnh sát tiếp tục thẩm vấn. Tạ Phi lo lắng cô không chịu được, cũng đi theo. Trương Huyền cùng Nhiếp Hành Phong thành những người đứng xem, nhìn từ đầu đến cuối cả vụ việc. Khi thi thể Trương Tuyết Sơn bị đưa đi, Trương Huyền còn cố ý đi qua hạ pháp quyết lên thi thể lão để xác nhận, đề phòng Trương Tuyết Sơn chơi cái trò tá thi hoàn hồn gì đó, nhưng kết quả chứng minh lão thật sự chết rồi, hồn phách đầy đủ, bám vào thi thể, chờ Vô Thường đến thu hồn.

“Không phải chứ? Trương Tuyết Sơn cứ thế chết?”

Trên đường trở về, Trương Huyền rất khó tiếp thu sự thật này, cau mày lầm bầm.

Còn tưởng giải quyết xong chuyện của Tiểu Lan Hoa, cậu có thể chuyển trọng điểm điều tra lên Trương Tuyết Sơn, không ngờ lại bị Tạ Bảo Khôn giành trước một bước, than thở: “Chủ tịch, em nghĩ đánh giá của anh về Tạ Bảo Khôn rất đúng, chỉ số thông minh của người kia quá cao, khả năng lão cũng biết mình là bệnh nhân tâm thần, bằng chứng lão cung cấp không thể cáo buộc Trương Tuyết Sơn, nên dứt khoát giết luôn.”

“Vì sao ông ta cố tình quay về giết Trương Tuyết Sơn?”

“Bởi vì hận chứ sao, nếu em bị người ta giỡn tới giỡn lui, cuối cùng phát hiện thì ra tất cả hy vọng đều là lừa dối và lợi dụng, cũng sẽ tức giận đến độ muốn giết người. Tạ Bảo Khôn nhất định không tìm được thần thụ, nên trút hết oán hận lên Trương Tuyết Sơn, nếu không có Trương Tuyết Sơn, lão có lẽ vẫn còn đắm chìm trong thế giới hoang tưởng tốt đẹp, vĩnh viễn không biết vợ con bị chính mình giết chết, vĩnh viễn không phải đối mặt với sự thực, chỉ bằng điểm này, cũng đủ để lão sinh ra sát ý đối với Trương Tuyết Sơn.”

Suy luận của Trương Huyền không bao lâu liền được chứng thực, trong điều tra sau đó, nhân viên giám định tìm được vân tay thuộc về Tạ Bảo Khôn từ cán hung khí, mà ngày xảy ra vụ án camera an ninh của bệnh viện tâm thần cũng quay được người tới thăm có dáng người rất giống Tạ Bảo Khôn, tuy người kia đeo khẩu trang và kính râm, lại thêm vấn đề về góc độ của ống kính camera nên không thể xác định chính là Tạ Bảo Khôn, nhưng ông ta ở bệnh viện tâm thần mấy chục năm, rất rõ kết cấu và thiết bị an ninh bên trong, sau khi giết người nhanh chóng thoát khỏi hiện trường đối với ông ta cũng không phải việc khó, đồng thời ông ta cũng có động cơ giết người.

Có điều trên hung khí ngoại trừ vân tay của Tạ Bảo Khôn, còn có vân tay của Trương Yên Hoa, lại thêm cô ta luôn miệng khăng khăng mình giết người, dẫn đến vụ án phức tạp hóa, mãi đến mấy hôm sau, cảnh sát từ đủ loại nhân chứng vật chứng mới xác định hung thủ là Tạ Bảo Khôn, cô ta mới được thả ra. Tạ Phi đi đón, thấy thần trí cô ta vẫn hoảng hốt như trước, cảnh sát phụ trách xử lý án kiện này nói cho hắn biết có thể Trương Yên Hoa bị kinh hãi quá độ, dẫn đến ký ức hỗn loạn, đề nghị Tạ Phi đưa cô ta tới bác sĩ tâm lý.

Cảnh sát hạ lệnh bắt giữ Tạ Bảo Khôn, nhưng cuối cùng vẫn không bắt được ông ta. Một buổi sáng sớm cuối tuần, Trương Huyền mở ti vi, phát hiện các đài truyền hình đều đang đưa tin nội tình nghi án Tạ gia, Nhiếp Hành Phong hiếm khi không xem trang tài chính kinh tế, mà đang lật xem ký sự trong chuyên mục sự kiện.

Hamburger đứng ở trên vai Nhiếp Hành Phong cùng xem, còn thỉnh thoảng thêm vào lời bình.

“Đây là bài Tô Dương tự tay viết, so với mấy tin tức miền núi kia còn chân thực hơn, cơ mà có một điểm hắn không nhắc đến, trước khi chết Tạ Bảo Khôn còn để lại cho hắn một số tiền lớn!”

“Tạ Bảo Khôn chết rồi?” Trương Huyền thiếu chút nữa phun sữa trong bữa sáng ra ngoài, vội vàng giật tờ báo trong tay Nhiếp Hành Phong qua xem: “Là mất máu suy kiệt mà chết? Hay là bị nhiễm uốn ván? Hay là lúc bắt giữ bị bắn chết nhầm?”

“Trương nhân loại, chắc ngươi không đọc báo sớm hôm qua rồi, đáp án của ngươi chẳng trúng cái nào.” Hamburger dùng móng vuốt giẫm giẫm lên một đoạn ký sự: “Hắn là thắt cổ tự sát, giống hệt như cách thức cái chết Tô Dương bịa ra cho nam chủ nhân Tạ gia mấy năm trước.”

“Sáng ý cho người ta tự sát, bệnh thần kinh của anh ta đúng là không tệ bình thường đâu!”

Trương Huyền lần thứ hai kêu to, nhảy dựng lên tìm báo hôm qua. Mấy hôm nay cậu mới vừa giải quyết vụ án trên đầu, bên ông chủ ném cho cậu một vụ án thần quái, pháp sự chiêu hồn rất bình thường, nên cậu chỉ lo làm đạo trường, không để ý đến tiến triển mới từ vụ án Tạ gia, mà Nhiếp Hành Phong cũng không nói nửa chữ với cậu.

“Duệ Đình mấy hôm nay không có nhà, tôi bận việc công ty, cũng không chú ý xem tin tức.”

Thu được ánh mắt màu lam khiển trách, Nhiếp Hành Phong giải thích, anh cũng không ngờ mới có mấy ngày vụ việc đã phát triển ngoài ý muốn, nên sáng sớm lúc được Hamburger nhắc nhở xem tin tức, anh rất giật mình.

“Xem ra lần này Tạ Bảo Khôn chết thật rồi.” Nhìn tin tức trên báo hôm trước, Trương Huyền than thở.

Hôm đó bài báo cũng là Tô Dương viết, nên nội dung viết rất tường tận — Tạ Bảo Khôn chết trong tầng gác ở Tạ gia, giống sự kiện thần quái Tô Dương hư cấu, dùng chỉ phẫu thuật treo mình lên lan can tự sát, trên cổ còn đeo mặt dây có ảnh gia đình. Chỗ khác duy nhất là trước khi tự sát ông ta gọi điện thoại báo cho cảnh sát và người trong giới truyền thông, lại để di thư ở hiện trường, bên trên viết Tạ Phi là họ hàng xa của mình, tất cả di sản của Tạ gia đều chuyển cho Tạ Phi, mặt khác lại tặng cho Tô Dương một khoản tiền, nói là cảm ơn anh ta đã công bố sự thật vụ án Tạ gia.

“Lão có nhiều tiền lắm à? Nói cứ như mình là đại phú ông.”

“Trương Huyền em quên mấy bảo vật cất giấu ở dưới gác à.” Nhiếp Hành Phong nói: “Kia đều là đồ được nhiều thế hệ Tạ gia cất giấu, đã cách nhiều năm không thể phân rõ chủ nhân thật sự là ai, nên tất cả những thứ đó đều thuộc về sở hữu của Tạ gia, Tạ Bảo Khôn muốn tặng nó cho ai cũng được.”

Nhớ đến nguy hiểm ở tầng gác lúc trước, Trương Huyền lại càng bất mãn: “Vậy di thư có nhắc đến em không? Có thể công bố sự thực của vụ án đều là xuất phát từ gợi ý của em cơ mà? Vụ Tạ Phi cũng do em hỗ trợ điều tra đúng không?”

“Ngươi làm mất thần thụ Tạ Bảo Khôn vẫn luôn tâm niệm, hắn không tìm ngươi báo thù cũng đã rất nhân đạo rồi, ngươi còn muốn hắn trả tiền?” Hamburger cười khẩy nói: “Có phải mở tiệc lớn mời ngươi ăn không thế?”

Làm mất thần thụ là Hứa Nham, có liên quan gì đến cậu? Oan có đầu nợ có chủ, dựa vào cái gì tới gây phiền cho cậu?

Trương Huyền đâm chọt xong, nghĩ đến Hứa Nham giờ bị nhốt trong trại tạm giam chờ xét xử tiếp, với cá tính cực đoan của Tạ Bảo Khôn, không tìm được chính chủ, trút oán khí lên đầu người khác cũng không kỳ quái, từ việc ông ta trăm phương ngàn kế đi ám sát Trương Tuyết Sơn là có thể nhìn ra, than thở: “Xem ra cuối cùng lão vẫn không lấy được thần thụ.”

Nếu lấy được thần thụ, có thể hồi sinh vợ con, Tạ Bảo Khôn cũng sẽ không tự sát, có thể ông ta thấy hết hy vọng hồi sinh, lại bị cảnh sát phát lệnh truy nã, không còn đường trốn, cuối cùng mới chọn con đường tự sát này.

“Sao Tạ Bảo Khôn lại chuyển tất cả gia sản cho Tạ Phi nhỉ?” Xem các phóng viên phỏng vấn Tạ Phi trong ti vi, Chung Khôi không hiểu nói: “Trước khi chết ông ta lại phát tác bệnh tâm thần, cho rằng Tạ Phi thực sự là thân thích của mình? Hay cảm thấy vì duyên cớ của mình, Tạ Phi thiếu chút nữa bị hại chết, nên dùng cách này để tỏ ý xin lỗi anh ta?”

“Nếu ông ta trở lại thế giới ảo tưởng ban đầu, cũng sẽ không tự sát.” Ngân Bạch tựa lưng vào ghế cùng em trai xem tin tức, cười nhạt trước phát ngôn ngây thơ của Chung Khôi: “Trước khi chết ông ta cố ý báo cho giới truyền thông, cũng để lại di thư, chính là để cảnh sát không cách nào sung công tài sản Tạ gia. Ông ta bị cảnh sát hãm hại truy sát, nhất định căm thù họ đến xương tủy, cho nên thà đem tất cả tài sản tặng cho một người không chút quan hệ, cũng sẽ không làm lợi cho cảnh sát. Chuyện tốt duy nhất ông ta làm chính là diệt trừ Trương Tuyết Sơn.”

Nghe đến đó, Nhiếp Hành Phong khẽ cau mày, Tạ Bảo Khôn nửa chữ cũng không nhắc tới Trương Tuyết Sơn trong di thư, khiến anh không kìm được nghĩ cái chết của Trương Tuyết Sơn có liên quan đến Tạ Bảo Khôn hay không. Anh không thể hiểu được suy luận của người điên, nhưng luôn cảm thấy với tâm lý của Tạ Bảo Khôn cùng tình trạng thân thể ông ta lúc đó, hẳn là sẽ không mạo hiểm làm chuyện như giết người.

Có điều cảnh sát đã đưa ra phán đoán ngay lúc đó, trong tình huống không có chứng cớ khác, nghi ngờ nhiều hơn nữa cũng chỉ là nghi ngờ, mà Trương Huyền cũng xác định Trương Tuyết Sơn đã chết thật rồi, giờ anh chỉ hy vọng chuyện này đúng như trong báo nói, theo cái chết của Tạ Bảo Khôn chính thức hạ màn.

Những người khác không nghĩ nhiều như Nhiếp Hành Phong, còn đang hăng hái bừng bừng thảo luận vụ án, Chung Khôi khen: “Tính logic của người điên còn mạnh như vậy? Trước khi tự sát vẫn có thể nghĩ được lâu dài đến thế, thật lợi hại.”

Nghe Chung Khôi cảm thán xong, Hamburger cười thiếu chút nữa lăn từ trên đèn pha lên xuống: “Tiền bối Chung Khôi, Tạ Bảo Khôn là người điên chứ không phải kẻ ngu, trí thông minh của lão tuyệt đối cao hơn ngươi nhiều lắm, còn cái gì mà sợ tội tự sát ư, chuộc tội ư, hoàn toàn không có khả năng.”

Chung Khôi không tin lời Hamburger lắm, quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong nhìn hình ảnh không ngừng lặp lại trong màn hình, cuối cùng ống kính rơi vào mặt dây được coi như di vật kia, Tạ Bảo Khôn lúc sắp chết đeo nó trên người, đủ thấy rất lưu tâm nó.

“Tôi đang nghĩ trong tư duy của Tạ Bảo Khôn, không có khái niệm chuộc tội này.” Nhiếp Hành Phong chậm rãi nói: “Ông ta chỉ muốn đoàn tụ với người nhà thôi, nguyên nhân giết các cô ấy là thế, nguyên nhân cuối cùng ông ta tự sát cũng vậy.”

Đây không phải là một nghi án quá nan giải, nhưng lại là một vụ án khiến người ta thương tâm. Trong các vụ án anh tiếp xúc đến giờ, Tạ Bảo Khôn không thể nghi ngờ là người đặc biệt nhất, ông ta không phải người tốt, cũng không tính là xấu hoàn toàn, có lẽ có thể gọi ông ta là kẻ đáng thương, vẫn luôn sống trong ảo tưởng, bị người ta lợi dụng lần lượt giết người, trong ý thức của ông ta, sinh mệnh là rẻ mạt nhất, nên đến cuối cùng ngay cả tính mạng của mình ông ta cũng có thể bỏ đi không ngần ngại chút nào, chỉ để đại được mục đích là đoàn tụ.

Giải thích này khiến bầu không khí ấm áp trong phòng khách trầm xuống, qua rất lâu, Chung Khôi mới phá vỡ yên lặng, hỏi: “Vậy ông ta hao tốn tâm sức như vậy, thật sự có thể đoàn tụ với người nhà sao?”

“Chí ít trong địa ngục, cả nhà họ đã gặp nhau rồi, đối với vợ con Tạ Bảo Khôn ở đó, đoàn tụ thế này còn có hy vọng hơn luân hồi.” Nhiếp Hành Phong nói: “Cô ấy vẫn đang đợi Tạ Bảo Khôn trở về, bất kể ông ta là người hay quỷ, hoặc là hung thủ hai tay dính đầy máu tanh.”

“Tôi cho rằng các cô sẽ can ngăn người thân giết người, không cho ông ta tiếp tục gia tăng tội nghiệt.”

Trương Huyền cười lạnh: “Cậu nghĩ nhân tính quá tốt đẹp rồi, mọi người đều là người bình thường, khi không chạm đến lợi ích bản thân thì đều là người tốt, nhưng một khi chạm đến, người tốt cũng sẽ biến thành ác quỷ, tất cả những gì họ làm không phải để thương tổn người khác, mà chỉ muốn bảo vệ bản thân.”

Chuyện tình cảm thực sự quá khó nói, biết rõ tinh thần đối phương có vấn đề, biết rõ là mình bị giết, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện một mực chờ đợi. Tạ gia như thế, Tiêu Lan Thảo cũng vậy, đừng hỏi cậu vì sao, nếu buộc cậu phải giải thích cho những hành động kiểu này, cậu chỉ có thể nói có lẽ kiếp trước họ nợ đối phương, nên kiếp này phải trả lại, họ có lý do để họ kiên trì, có lẽ lý do này trong mắt người khác rất không bình thường, nhưng đủ loại buồn vui cay đắng, họ tự vui vẻ trong đó.

Theo lời kể êm tai của Trương Huyền, phòng khách lần thứ hai rơi vào tĩnh mịch, đến đây chấm dứt, vụ án Tiêu gia được phá, vụ án Tạ gia cũng chính thức hạ màn, Trương Tuyết Sơn vẫn luôn bày kế phía sau cũng đã chết, mọi vấn đề rốt cuộc đều được giải quyết thuận lợi, nhưng trong lòng mỗi người vẫn nặng nề như trước, mọi người không tự chủ được nghĩ đến bản thân mình, tự hỏi nếu đổi vị trí, mình có trở nên điên cuồng và ích kỷ như vậy không.

“Ta nói này, các ngươi kỳ quái quá đấy, vụ án đều được phá rồi, không phải nên vui vẻ chúc mừng mới đúng sao? Từng người cảm thán ở đây làm gì?”

Rốt cuộc có người không chịu nổi cô quạnh, hắng giọng bắt đầu trình bày bài phát biểu: “Nếu tâm trạng các ngươi đều không tốt, thì khong bằng để ta nói một chuyến khiến mọi người vui vẻ nhé, tin tốt đầu tiên, xem cái này!”

Hamburger chuyển kênh đến chương trình video, bên trong là đoạn ghi hình lúc Hứa Nham giằng co với cảnh sát trên nóc nhà bị nó một cước đạp xuống, nó dương dương tự đắc nói: “Có người đưa đoạn phim quay được này lên Youtube, mấy ngày đã có một triệu lượt view, các ngươi đã xem chưa? Có thấy ta lợi hại không?”

Trương Huyền rốt cuộc hiểu vì sao mình quên tin tức về Tạ gia, bởi vì điều khiển ti vi hai ngày nay đều nằm trong tay Hamburger, đoạn phim này phát từ đầu đến cuối không dưới trăm lần, cậu nhắm mắt lại cũng có thể biết được cảnh tiếp theo là gì.

“Hẳn là không có ai chưa từng xem thứ này đúng không? Ngài giờ đã là vẹt vương thần kỳ nhất thế giới rồi, chim cảnh sát có thể giúp cảnh sát phá án được rồi.” Cậu học giọng điệu bình luận trong Youtube nói.

“Nói chính xác, là ưng vương, đây là tin tốt thứ hai ta tuyên bố — ta có thể thành công biến trở về âm ưng rồi, đừng hỏi ta vì sao, có lẽ là bình thường ta làm quá nhiều chuyện tốt, nên thần thụ hiển linh giúp ta khôi phục lại bình thường thì phải.”

Lời khoe khoang của Hamburger đổi lấy cười nhạo nhất trí của mọi người, nó không để bụng, nói tiếp: “Chủ tịch đại nhân, trên Youtube ta để lại địa chỉ liên lạc của ngài, gần đây nếu có người đến tìm ngài phỏng vấn hay bộ sưu tập ảnh gì đó, xin hãy hồi âm giúp ta nhé.”

“Phụt!”

Lần này Trương Huyền thực sự phun sữa tươi ra: “Một đoạn video ngắn thôi mà, có phải ngươi ảo tưởng quá nhiều rồi không?”

“Đây không phải là ảo tưởng, là nhìn xa trông rộng, theo lý giải của ta về internet mấy ngày qua, hiện tượng phong trào kiểu này vô cùng nghiêm trọng, nên đó cũng không phải chuyện không có khả năng, mấu chốt là phải xem có thể nắm được cơ hội kinh doanh không, ở phương diện này ta hết sức tin tưởng vào Chủ tịch đại nhân.”

Đã được khen đến mức này, Nhiếp Hành Phong còn có thể nói được gì nữa? Gật đầu, tỏ ý mình sẽ giúp Hamburger nắm bắt cơ hội kinh doanh tốt nhất.

“Nhưng Hamburger này, không phải ngươi vẫn luôn muốn quay về cõi âm à?” Chung Khôi lo lắng hỏi: “Nếu chúng ta liên lạc được rồi, ngươi lại quay về, vậy phải làm sao?”

“Đây là tin tức tốt thứ ba ta muốn tuyên bố, đó chính là — ta quyết định, sau này chính thức ở lại nhân gian, là vàng thì cuối cùng sẽ phát sáng, ta phát hiện ở nhân gian rất có triển vọng phát triển và đường tiền tài, để ăn mừng những việc vui này, đêm nay ta mời khách tới Empire…”

Không đợi Hamburger nói xong, Trương Huyền đứng dậy đi khỏi đầu tiên, lần nào cũng thế, người khác mời khách cậu trả tiền, đừng hòng mơ tưởng.

Huynh đệ Ngân Bạch cũng không có hứng thú với hùng tâm tráng chí của Hamburger, xem ti vi xong đi mất, Chung Khôi tới phòng bếp thu dọn bát đĩa, Nhiếp Hành Phong lại cầm báo tài chính kinh tế cúi đầu lật xem.

Bị mọi người phớt lờ, Hamburger nóng nảy, kêu to: “Này, sao các ngươi lại vậy hả? Cái loại tâm lý không nhìn nổi người khác thành công này là không tốt, Trương nhân loại, Trương nhân loại, ngươi đừng đi, hãy nghe ta nói hết kế hoạch đã, nếu ta ra bộ sưu tập ảnh, ngươi có thể làm chủ nhân của ta, chúng ta cùng nhau lên đúng không? Như thế soái ca thêm soái vẹt, lại tiện thể chơi trò chim nhỏ đoán mệnh gì đó, lượng tiêu thụ tuyệt đối sẽ bùng nổ!”

Lời này nói không phải không có lý, Trương Huyền dừng bước lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cơ hội kinh doanh này nâng cánh được bao nhiêu cho sự nghiệp của mình, Nhiếp Hành Phong ở bên cạnh nhìn thấy, không ngờ cậu thực sự động lòng trước mấy lời xằng xiên của Hamburger, bất đắc dĩ gọi: “Trương Huyền!”

“Đã biết, Chủ tịch!”

Tuy được mọi người chú ý là chuyện tốt, nhưng nếu quá nổi tiếng, cũng không có lợi cho mình tra án sau này, lúc Trương Huyền đang phiền não giữa cầu danh và cầu lợi thì điện thoại di động vang lên, cậu móc ra định tắt đi, nhưng khi nhìn thấy cuộc gọi trên màn hình một giây sau liền giữ lại.

“Tiểu Lan Hoa!”

Vừa nghe gọi đến là Tiêu Lan Thảo, Hamburger lập tức thôi om sòm, cấp tốc bay tới nghe điện thoại, Trương Huyền nhận điện thoại trong cái nhìn chăm chăm của mọi người, không đợi cậu mở miệng, đã nghe thấy giọng nói lười nhác thuộc về Tiêu Lan Thảo ở đối diện: “Trương Huyền, ta có rắc rối, giúp ta.”

“Há?”

Sau khi nghe hiểu ý Tiêu Lan Thảo nói gì, Trương Huyền kêu to: “Anh giai, chỉ lúc nào phiền toái anh mới nhớ tới em sao? Lần trước sau khi ngươi nói lời giống thế, ta chưa từng có một ngày yên tĩnh, lần này ta xin ngươi tìm người khác đi được không?”

“Lần này tuyệt đối không.”

“Không muốn!”

Nghe cậu trả lời chém đinh chặt sắt, Tiêu Lan Thảo phì cười, ngữ điệu chuyển sang nhẹ nhàng, mang theo mấy phần phong tình mê hoặc lòng người: “Giúp ta thêm một lần, ta sẽ dạy cho ngươi mấy chiêu đối phó với Chủ tịch…”

“Sao phải đối phó…”

Nói được một nửa, trong tiếng cười mập mờ của Tiêu Lan Thảo, Trương Huyền hiểu lời bóng gió tiếp theo của hắn, một giây sau bèn đổi ý: “Nói đi, thế nào thì chúng ta cũng là bạn bè, nể mặt là bạn, ta không ngại đã giúp thì giúp đến cùng!”

Mọi người không biết Tiêu Lan Thảo nói gì ở đối diện, chỉ thấy theo cuộc trò chuyện, nụ cười của Trương Huyền ngày càng mờ ám, sau đó rất lanh lẹ cúp điện thoại.

“Có phải lại có rắc rối gì à?”

Tuy không cho là Tiêu Lan Thảo còn có rắc rối gì cần giải quyết, nhưng Trương Huyền cười thực sự quá quái gở, Nhiếp Hành Phong cảm thấy sau lưng ớn lạnh, dự cảm không tốt đánh mạnh vào đầu óc anh.

“Không có, chỉ nói chuyện phiếm thôi, hắn nói cảm ơn em.” Đối mặt vơi ánh mắt lom lom không tin của mọi người, Trương Huyền lắc đầu liên tục, tỏ vẻ chân thành: “Lần này Tiêu Lan Thảo tuyệt đối không có phiền phức, cho dù có, ha ha, cũng là của người khác.”

Mắt lam xẹt qua Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền lấy tay xoa xoa cằm, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc kế tiếp cậu nên học những chiêu thức nào của Tiêu Lan Thảo, mới có thể thuận lợi đánh chiếm được chiêu tài miêu nhà cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio