“Trương Huyền, có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì không?”
Trong phòng ngủ, nhìn hình ảnh sắc tình trần truồng được phát trên màn hình cùng lời thuyết minh bên ngoài, Nhiếp Hành Phong đen cả mặt. Rõ ràng Trương Huyền cho anh xem là đoạn phim Lâm Thuần Khánh chết, từ khi biết thật sự đã lấy được đoạn phim này vào tay, Nhiếp Hành Phong cảm thấy chờ đợi lâu ước chừng đến cả thế kỷ, đêm nay, ngay khi anh cho rằng rốt cuộc có thể xem, hình ảnh bật lên, bên trong lại là thứ còn sắc tình hơn cả +.
Anh quay đầu nhìn Trương Huyền, Trương Huyền cũng trợn to đôi mắt lam vô tội nhìn lại anh: “Đúng thế, em cũng muốn biết đây là chuyện gì?”
“Tôi đang hỏi em!”
“Em đang hỏi ông trời.” Trương Huyền chỉ chỉ đỉnh đầu.
Kỳ thực cậu càng muốn hỏi trong đầu óc Tiêu Lan Thảo rốt cuộc đang nghĩ gì, sao nội dung hai phần tư liệu tuyệt nhiên khác bản chính trong đĩa CD tương tự mà cậu biết, còn không ghi chú riêng ở ngoài vỏ, nên bản thân cầm nhầm cũng hiển nhiên thôi.
Đương nhiên, cái kiểu hiển nhiên này Trương Huyền không dám nói ra, ha ha cười khan hai tiếng: “Có lẽ đây là âm thanh Duệ Đình đặt ở thuyết minh, tôi nghe rất quen tai, hình như…” Nhiếp Hành Phong nói: “Nửa tiếng đồng hồ trước, chúng ta còn nói chuyện với hắn.”
Trương Huyền không trả lời được, tiếp tục ra sức nguyền rủa Tiêu Lan Thảo trong lòng, bảo hắn truyền thụ kinh nghiệm, hắn đúng là tận chức tận trách, phối lời thuyết minh trong đĩa CD rất để tâm, làm hại mình chịu tiếng xấu thay cho người khác, giờ cậu bức thiết hy vọng trên trời nện xuống một cái nhân bánh, trực tiếp đập chiêu tài miêu mất trí nhớ, như vậy cậu có thể giải thoát rồi.
Nhưng trong tình huống bình thường, thì không có khả năng nhân bánh xuyên qua mái nhà, đập vào phòng ngủ tầng hai, cho nên kết quả là Nhiếp Hành Phong một lời nói toạc ra chân tướng: “Đây thực ra là em dùng tiền mua của Tiêu Lan Thảo phải không?”
“Không mất tiền!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Trương Huyền liền hối hận muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, hỏi ra sự thật, Nhiếp Hành Phong gật đầu, sáng tỏ nói: “Nhìn ra được hắn thực sự rất cảm kích trước sự giúp đỡ của em.”
“Chủ tịch, anh hiểu lầm rồi, đây tuyệt đối là Duệ Đình mua của Tiểu Lan Hoa!”
Thừa nhận lấy đĩa sex không đáng sợ, đáng sợ là bị Nhiếp Hành Phong phát hiện ra ý nghĩ của mình, Trương Huyền vừa giải thích vừa cấp tốc lấy CD ra, lại bỏ đĩa của Lâm Thuần Khánh vào, nói: “Chiêu tài miêu, anh đừng cứ chen vào, chúng ta xem xem chú Khánh sao lại bị hại, sớm tìm ra hung thủ, báo thù cho chú Khánh!”
Anh hiểu Trương Huyền, cậu khẩn trương phủ nhận như vậy, đằng sau nhất định ẩn chứa rất nhiều bí mật, song Nhiếp Hành Phong không hỏi tiếp, mà theo ý Trương Huyền chuyển sự chú ý đến đoạn ghi hình đêm Lâm Thuần Khánh mất.
Đoạn phim cũng không dài lắm, nhưng chấn động nó mang đến cho Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung. Lâm Thuần Khánh nhất định cảm giác được cái chết ập xuống, nên đêm đó ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, súng và đạo bùa bày một bên, nhưng họ đều biết mấy thứ này đối với đối thủ hùng mạnh đều vô dụng.
Không lâu sau, người đàn ông cực giống Nhiếp Hành Phong từ bên ngoài đi vào, hai người xảy ra tranh chấp, Lâm Thuần Khánh động thủ trước, nổ mấy phát súng về phía Phó Yên Văn, đạn xuyên qua người Phó Yên Văn, lại không làm hắn bị thương nửa phần, sau đó Phó Yên Văn đi về phía Lâm Thuần Khánh, bàn tay giơ lên, làm ra động tác từ từ bóp lại, thân thể Lâm Thuần Khánh theo đó mất đi khống chế, tay ôm chặt phần trái tim, đau đớn gập người xuống.
Thình thịch! Thình thịch!
Toàn bộ hình ảnh không có tiếng động, nhưng Trương Huyền cảm giác mình có thể nghe được tiếng tim đập bên trong, tuy rằng cố nhân đã vãng sinh, nhưng nỗi tuyệt vọng và vùng vẫy trước khi chết của ông sẽ vĩnh viễn ở lại trong đoạn phim, thời gian cách quá lâu, mới hóa thành oán niệm không thể tiêu tan, đánh vào cảm quan người xem mỗi lần chiếu lên.
Nhiếp Hành Phong cũng cảm nhận được, sự thật họ muốn đã biết được, anh không dành lòng xem tiếp nữa, bảo Trương Huyền dừng lại, than thở: “Đây thực sự là vật bất tường, thảo nào Lâm Kỳ nóng lòng phủi sạch quan hệ.”
“Cái này cùng nguyên tắc với chú oán của Nhật Bản, nhưng mà thứ chú Khánh phát ra không phải là oán khí, mà là ý niệm cảnh báo chúng ta, chỉ tiếc Lâm Kỳ xem không hiểu.”
Nghĩ tới lúc gặp gỡ Lâm Thuần Khánh và việc ông vẫn luôn tương trợ họ, Nhiếp Hành Phong trầm mặc không nói, tuy sớm biết cái chết của Lâm Thuần Khánh có liên quan đến Phó Yên Văn, nhưng khi thực sự nhìn thấy, anh vẫn không thể nào tin nổi, thân là Chiến Thần, Phó Yên Văn không có quyền cướp đoạt tính mạng của người khác, cái kiểu ngông cuồng lấy mạng người, tư thái ưu việt áp đảo trên tất cả này khiến anh chán ghét.
“Tùy ý giết người, hắn không sợ bị trời phạt sao?”
“Không sợ đâu, bởi vì chú Khánh ra tay trước, dùng tiêu chuẩn phán định của trần gian mà nói, hắn cùng lắm là phòng vệ quá mức thôi.”
Lời Trương Huyền nửa chế giễu nửa trào phúng: “Bởi vậy trên đời này căn bản không có thần và ma thực sự. Phó Yên Văn đã dùng hành động của mình để chứng thực điểm này, có điều hắn vẫn là kẻ trí tính ngàn lần cũng có một lần sai thôi.”
Nhiếp Hành Phong không nghe nhầm, khó hiểu nhìn cậu, Trương Huyền cười nói: “Anh không cảm thấy tên kia bị chú Khánh tính kế sao? Trong mắt người tu đạo chúng em, sống hay chết cũng không khác nhau nhiều lắm, nên so với việc cứ luôn bị người nào đó khống chế bắt làm chuyện mình không muốn làm, thì thuận lợi đi tìm cái chết không phải càng tốt hơn sao? Chết đi, vào luân hồi, gây rối ở đầu cầu Nại Hà, chuyển thế, những việc này đều nằm trong kế hoạch của chú Khánh, bằng không lão hồ ly như ông ta biết rõ không phải là đối thủ, sao còn muốn khiêu khích đối phương trước?”
Ở chung một hồi với Lâm Thuần Khánh trong Phong Đô, Nhiếp Hành Phong tin rằng suy đoán của Trương Huyền quá nửa là chính xác, nhưng anh vẫn không thích cái trò chơi dùng sinh mệnh đặt cược thế này, trong lòng nặng trĩu, anh hỏi: “Đĩa CD này em định xử lý thế nào?”
“Đốt nó, ý niệm trước khi chết của người tu đạo quá mạnh mẽ, giữ lại ngược lại là tai họa, dù sao chúng ta cũng biết chân tướng rồi, không cần giữ nó lại.”
Nhiếp Hành Phong đồng ý, theo Trương Huyền đi ra sân sau, thấy cậu đốt đạo bùa làm một kết giới nhỏ trên mặt đất, đặt đĩa CD bên trong, theo ngọn lửa bốc lên, trên đĩa CD rất nhanh nổi lên một tầng sương đen như mực, sương đen uốn lượn mấy cái trong mồi lửa, nháy mắt liền biến mất trong trời đêm.
Trương Huyền hiếm khi thần sắc trịnh trọng, hai tay chắp lại bái ngọn lửa, biết cậu đang bái tạ Lâm Thuần Khánh, Nhiếp Hành Phong cũng làm cùng cậu, đợi hai người làm xong, ngọn lửa cũng tắt, trên mặt đất chỉ còn lại cái đĩa CD cháy nứt ra.
“Ngày mai bảo Chung Khôi quét sạch một chút là OK.”
Trương Huyền ra dấu với Nhiếp Hành Phong, định đi ngủ, ai ngờ bước chân vừa giơ lên đã bị gọi lại, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Chuyện Chú Khánh giải quyết xong, vậy không phải bây giờ chúng ta nên tâm sự về cái CD kỳ quái kia sao?”
Vẻ mặt Nhiếp Hành Phong như cười như không, ngửi ra mùi vị đã đến lúc tính sổ, Trương Huyền chợt cảm thấy phía sau lạnh lẽo, bất chấp tất cả, quay đầu nhanh chân bỏ chạy.
“CD kỳ quái nào? Không biết, em mệt rồi, em muốn đi ngủ, bái bai Chủ tịch!”
Sáng sớm, tiếng chuông cửa êm tai xua tan yên tĩnh trong Trương gia, Chung Khôi đang bận làm cơm trong phòng bếp, gọi Hamburger đi mở cửa, sau khi mở cửa y chợt nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh truyền vào.
“Hamburger, ta về rồi nè, ngươi có nhớ ta không?”
Ra là Bé con, Chung Khôi rất giật mình, Bé con giờ ở nội trú trong Thường Vận, nơi đó giáo dục kiểu khép kín, không tùy tiện thả học sinh ra ngoài. Cho rằng Bé con vừa dùng pháp thuật gì đó chạy đến, y vội vàng tắt gas, phóng vào phòng khách, liền thấy Bé con mặc một bộ quần áo thể thao, ba lô trên lưng còn chưa cởi xuống, rất có tinh thần chào hỏi mọi người khắp nơi.
“Chủ tịch có nhớ con không?”
“Rắn Trắng, Rắn Đen, các chú có nhớ con không?”
“A, chào tiền bối Chung Chung, chú có nhớ con không?”
Còn chưa chờ Chung Khôi đặt câu hỏi, Bé con đã chạy đến trước mặt, ngẩng đầu lên rất hoạt bát chào hỏi y, y ngẩn ra trả lời một câu, quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong biết y lo lắng, nói: “Vừa rồi ông nọi gọi điện tới, nói đã trao đổi một chút với viện trưởng, cuối tuần này đặc biệt cho Bé con về nghỉ ngơi, lát nữa bọn Duệ Đình cũng sẽ tới, buổi tối mọi người cùng nhau liên hoan.”
Thì ra là vậy, Chung Khôi thở dài một hơi, liên tục gật đầu: “Được, vậy tôi đi mua thức ăn, tối nay làm nhiều món chút.”
“Không cần phiền toái vậy đâu, con mời mọi người ăn cơm là được mà!”
Nhóc con nói rất hào phóng, không đợi Chung Khôi đáp lại, nó lại chạy thật nhanh đến điện thoại bàn gọi điện, sau khi kết nối hỏi từng câu một: “Chú cảnh sát có nhớ con không? Đại ca, chú có nhớ con không? Đậu Đậu đâu? Xin cho Đậu Đậu nghe điện thoại… A Đậu Đậu, anh là anh trai nè, em có nhớ anh không?” Chẳng biết đầu kia đáp lại cái gì, Bé con ha ha cười rộ lên: “Anh cũng nhớ em lắm, em lớn nhanh một chút, anh sẽ dẫn em đi học nội trú nhé!”
Bầu không khí yên tĩnh sáng sớm vì vị khách nhỏ đột nhiên tới mà trở nên sôi nổi, Bé con bô bô nói hơn nửa tiếng mới đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn, rốt cuộc phát hiện khác thường trong nhà.
“Huyền Huyền đâu? Huyền Huyền còn chưa thức dậy sao?”
Mọi người không đáp, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong giữ nguyên trạng thái thản nhiên tiếp tục xem báo, không phải báo sớm hôm nay đặc biệt hay, mà là anh thực sự không cách nào giải thích với mọi người nguyên nhân Trương Huyền liệt giường — đều là do đêm qua có ít chuyện làm quá nhiều gây ra.
“Con đi gọi Huyền Huyền dậy!”
Không nhận được câu trả lời, Bé con chạy thẳng lên lầu, chạy một mạch vào phòng ngủ, xô cửa ra, xông đến đầu giường bổ nhào vào, cách chăn nhảy lên người Trương Huyền, sau đó dùng sức kéo góc chăn của cậu.
“Huyền Huyền, con về rồi, chú có nhớ con không, có nhớ con không?”
Trương Huyền đang ngủ ngon, chợt nghe rầm một tiếng cửa bị tông ra, sau đó có một vật nặng nhảy lên người mình, như thiên cân trụy ép xuống khiến cậu phải kêu đau một tiếng, nếu không phải giọng của Bé con quá vang, cậu nhất định nghĩ là quỷ đè giường.
Ngày tận thế à? Sao tiểu ác ma bị nhốt trong cô nhi viện lại đột nhiên xuất hiện trên giường của cậu? Nhóc con này còn khó trị hơn cả quỷ đè giường.
Thần trí còn đang quanh quẩn trong nửa tỉnh nửa mê, cậu lười mở mắt, trở mình lầm bầm: “Gặp ác mộng rồi, nhất định là gặp ác mộng.”
Đáng tiếc tiếng kêu to kéo dài ở bên tai không ngừng nhắc nhở cậu đây không phải là ác mộng, đúng là Bé con xuất hiện, áo bị ra sức kéo, tư thế bắt cậu phải lập tức ngồi dậy chơi đùa với mình, nếu không phải thằng nhóc này là Bé con, là bảo bối cục cưng của ông nội, Trương Huyền nhất định sẽ không khách khí chút nào ném nó ra ngoài cửa sổ.
Hôm qua còn bị giày vò cả đêm, giờ mới có thể ngủ được một giấc, không phải muốn tính kế hạ chiêu tài miêu, sao ông trời lại muốn trả thù cậu?
“Huyền Huyền! Huyền Huyền!”
Tiếng gọi lanh lảnh còn quanh quẩn bên tai, Trương Huyền khởi động hệ thống che chắn, trùm chăn lên đầu, coi như nhìn không thấy nghe không được nghĩ không ra.
Bé con cười trên người Trương Huyền gọi cả buổi không thấy đáp lại, rất nhanh chuyển hứng thú đến chỗ khác, Trương Huyền láng máng nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng loạt soạt, cũng không biết Bé con đang lục lọi cái gì, một lát sau, lại bảo: “Huyền Huyền, chỗ chú có thật nhiều đồ chơi hay nha, con lấy tiền mua của chú được không?”
“Không cần mua, con thích gì, cứ lấy tự tiện, ngoại trừ Chủ tịch.” Trương Huyền rúc đầu vào gối, mơ hồ nói.
Chỉ cần tiểu ác ma lập tức đi khỏi, không quấy rầy cậu ngủ, bảo cậu cho lại tiền cậu cũng nguyện ý.
“Cái gương kia được chứ? Viện trưởng nói một người có phẩm vị phải chú trọng bề ngoài lễ nghi của mình, con muốn treo nó lên ba lô, chú trọng bề ngoài bất cứ lúc nào… Huyền Huyền, cái gì gọi là bề ngoài?”
“Chính là đồng hồ đeo tay bên ngoài, thích thì lấy đi…”
Dưới lầu truyền đến tiếng gọi của Chung Khôi, bữa sáng đã làm xong, Bé con vội vã đi ăn sáng, không giày vò Trương Huyền nữa, cầm đủ loại chiến lợi phẩm chạy ra ngoài, thế giới rốt cuộc yên tĩnh, việc này phải hết sức cảm tạ sự tri kỷ của Chung Khôi, từ từ nhắm hai mắt kéo chăn ra, tiếp tục giấc ngủ lại.
Đợi Trương Huyền chính thức rời giường, Bé con đã bị Nhiếp Duệ Đình đón đi, cậu còn cảm thấy may mắn vì tránh được một kiếp. Một buổi sáng sớm hai ngày sau, cậu mới phát hiện ra chuyện lớn.
“Cái gương! Cái gương của tôi đâu rồi?”
Sáng sớm mọi người chợt nghe thấy tiếng chạy bình bịch, Trương Huyền từ trên lầu lao xuống như một trận gió, khẩn trương nhìn mọi người trong phòng khách.
“Gương lớn?” Hamburger chỉ chỉ phòng quần áo bên cạnh.
“Kính chiếu yêu?” Chung Khôi lấy ba lô bình thường cậu hay dùng làm pháp sự tới, trang phục và đạo cụ của cậu đều ở bên trong, không ai động tới.
Trương Huyền không nhìn mấy thứ kia, ra sức lắc đầu, mấy giây sau, Ngân Bạch ngửi ra mùi, thử hỏi: “Không phải ngươi nói phệ hồn kính đấy chứ?”
Lần này cậu dùng sức gật đầu, tỏ ý Ngân Bạch nói không sai.
“Mấy người ai cầm? Giờ giao ra đây, ta coi không có chuyện này, ta nói với các ngươi, đó không phải thứ gì tốt, đeo trên người hồn phách rất dễ bị hút mất…”
“Ngươi đã nói là không phải đồ tốt, ngươi cảm thấy trí thông minh của ai trong chúng ta thấp đến mức mang thứ đó trên người?”
Hamburger nói rất có lý, Trương Huyền bèn chuyển trọng điểm nghi ngờ lên Nhiếp Hành Phong đang ăn sáng.
“Có phải anh không Chủ tịch? Có phải anh không muốn em chạm vào nó, nên đã lén giấu đi rồi đúng không? Anh giấu thì giấu, cũng phải nói với em một tiếng chứ, chuyện thế này có thể lớn có thể nhỏ…”
“Không phải tôi.” Sớm quen với tính khí của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong rất bình tĩnh nói: “Là em để quên ở đâu rồi chăng?”
“Không thể nào, trí nhớ của em tuyệt đối tốt hơn anh!” Trương Huyền thở phì phì nói: “Mọi người đều không cầm, chẳng lẽ cái gương tự hóa thành gió bay đi?”
“Cái gương bay đi, trừ phi đó là gió lốc.” Hamburger lành lạnh nói: “Trương nhân loại, lúc này ta mong trí nhớ của ngươi đừng tốt quá, chuyện tình sẽ không quá tệ.”
“Có ý gì?” Trương Huyền quay đầu nhìn Hamburger.
“Ý là hai ngày trước Bé con tới, đã cầm đi rất nhiều đồ.”
Được Hamburger nhắc nhở, Trương Huyền đột nhiên nhớ ra cuộc đối thoại của cậu và Bé con sáng sớm hôm đó, nhất thời ngã thẳng vào ghế salon.
Trời ơi, quả nhiên lớn chuyện rồi, cái gương tiểu ác ma kia nói không phải phệ hồn kính chứ? Nhìn phản ứng của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong liền biết Hamburger nói trúng rồi, vật quan trọng như thế lại có thể vất tùy tiện, anh rất bất đắc dĩ với sự tùy ý của Trương Huyền, có điều giờ nói gì cũng vô ích, thấy Trương Huyền còn vùi trên ghế salon đờ ra, anh nhắc nhở: “Hay gọi cho Duệ Đình hỏi một chút, xem có thể lấy gương về không.”
Sự thực chứng minh, gần đây Trương Huyền quả là rất xui xẻo, lúc cậu gọi điện thoại cho Nhiếp Duệ Đình, Bé con đã bị đưa về cô nhi viện rồi, lại gọi điện thoại cho cô nhi viện, sau một phen khẩn cầu van nài, thật vất vả mới liên lạc được với Bé con, Bé con lại hoàn toàn không nhớ đến chuyện cái gương, nên đến cuối cùng cậu cũng không biết phệ hồn kính rốt cuộc bị Bé con mang đi, hay là đúng như cậu nói hóa thành gió bay mất rồi.
Tóm lại, câu đố này đến cuối cùng cũng không giải đáp được, lại qua một khoảng thời gian, sự tồn tại của phệ hồn kính từ từ bị mọi người quên đi, cùng lắm thỉnh thoảng bị Hamburger coi là chuyện bát quái đem ra nói, sự xuất hiện và biến mất của phệ hồn kính cứ thế trở thành một trong mười bí ẩn lớn không giải thích được ở Trương gia.